Táng Cốc Tu Hành Giả


Người đăng: votinh078

"Đệ chỉ có thể lên đến nơi cao khoảng 250 thước."

"mười năm năm trước, ta chỉ có thể lên đến nơi cao 280 thước, sau này cũng chỉ
có thể lên thêm 2 thước, không thể lên tiếp.Càng lên cao, những khí tức của
cường giả càng dày đặc, loại khí tức do vô ý tụ tập lại một chỗ ấy so với tấn
công bình thường không khác nhau bao nhiêu.Ta và ngươi công lực quá thấp,
không có cách nào vào thượng tầng.Những gì nhìn thấy trong ẩn cốc này, đều là
người ở nơi dưới dưới 300 thước. Người ở ba trăm thước trở lên trên đã lâu
không thấy lộ mặt rồi.

Bạch Vân Tranh ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trên trời nùng hậu linh khí cùng
với sự cuốn hút khí lưu ,cảm thấy tò mò hỏi: "Bọn họ...đều đang tiềm tu sao?"

"Không sai".

"Trong ẩn cốc này có linh trận của chí tôn, tốc độ hội tập linh khí tự nhiên
so với tự tu nhanh gấp trăm, ngàn lần, do vậy nhiều tu hành giả của tụ do hệ
phái đều tụ tập đến đây tu hành. Đương nhiên, kì thật tối trọng yếu là..."
Triệu Thừa Phong nhìn vào mắt Bạch Vân Tranh nói bình đạm nói: " Thế giới này,
tuyệt đối không giống những gì ở nơi ngươi tưởng tượng,chỉ cần vài năm ,có thể
đại thành một công pháp.Người của tộc chúng ta tuy không bằng những chủng tộc
truyền thuyết, cũng không bằng bất kỳ 1 tộc nào trong yêu ma, nhưng số lượng
cũng không ít.Nhưng dọc đường đến đây ngươi nhìn thấy bao nhiêu người?Không có
phải không, chính là như vậy.Ở thế gian này, chân chính có uy lực lớn, công
pháp có đại thần thông, không mất vài chục năm, vài trăm năm, thậm chí cả vạn
năm, căn bản không thể đại thành.Công pháp có uy lực càng mạnh, thời gian bỏ
ra lại càng lâu.Người ít gặp ,nguyên nhân lớn nhất là đại đa số đều đang trong
tiềm tu.Ta cũng đã tu luyện vài chục năm,cũng có chút thành tựu.Nhưng ta khó
mà chịu đựng kiểu tu luyện cùng vô tận tuế nguyệt ấy, nên mới hay ra
ngoài.Trong ẩn cóc này, từ 300 thước trở lên trên, có lẽ đều là những cường
giả đang tu luyện công pháp có uy lực lớn chăng."

"Lâu thế sao!.." Bạch Vân Tranh buột miệng nói, trong lòng nghĩ đến 2 môn đang
tu lấy từ gia tộc, không biết cần tốn bao nhiêu lâu có thể đạt đến cảnh giới
đại thành, vài năm ? hay chục năm, vạn năm?Nguyên bản thân cùng với mọi người
đã có chênh lệch lớn về thời gian, nếu như cần thời gian dài như vậy mới có
thể đại thành, vậy trong vài trăm năm ấy,một khi trên đường gặp yêu ma cường
đại, thậm chí kẻ thù trong loài người thì nên làm thế nào.

Nghĩ đến đây,Bạch Vân Tranh vắt trán suy nghĩ, tuy trong lòng đã hiểu luyện võ
không thể vội vàng, nhưng dọc đường nhìn thấy ngay cả yêu thú cấp thấp bản
thân cũng không thể dễ dàng đối phó, hiện thực tàn khốc này khiến hắn trong
lòng lo lắng không yên.

"Đi thôi,"Tay vỗ vào vai Bạch Vân Tranh một cái, Triệu Thừa Phong thu tay bước
nhanh về phía trong cốc đi tới.Bạch Vân Tranh hồi thần, vội vàng theo Triệu
Thừa Phong.

Càng đi vào sâu, bên trong ẩn cốc không gian càng rộng rãi, sương khói cũng mờ
dần, đến nơi cách cửa cốc nghìn thước đã không còn chút sương khói nào.

Ở một khu gần đáy vách vực, đến một hang động sâu đen ngòm Triệu Thừa Phong
dừng lại, đối với hang động cung kính nói:" Vãn bối Triệu Thừa Phong xin đến
bái kiến Lăng Tiêu tiền bối".

Trong động im lặng bao trùm,như một cái đầm chết, Bạch Vân Tranh không cảm
thấy bên trong có một chút sinh khí nào, nhưng tiếng của Triệu Thừa Phong vừa
dứt ,trong hang động nổi lên một trận gió to, một cỗ khí tức mạnh mẽ như bão
lớn từ trong hang động phát ra, loại áp lực vô hình này, tạo thành từng cơn
gió như đao kiếm, từ trong hang động phát ra, dưới áp lực, Bạch Vân Tranh bị
ép liên tiếp lùi lại.Lồng ngực khó thở, cơ hồ thổ huyết.

Thanh âm hùng hồn của chủ nhân động khẩu vang bên tai Bạch Vân Tranh,"Đây là
ai, tại sao dẫn theo một người lạ ta chưa từng gặp mặt đến đây.Kì quái, ngươi
thực sự là ai,sao công lực lại thấp như vậy, tu vi chỉ luyện khí nhị trong ,
cả 'Táng Cốc' này, chắc không còn ai yếu hơn ngươi nữa."

"Đây là một vị tiểu huynh đệ, từ gia tộc ra ngoài rèn luyện mà thôi.Vãn bối
trên đường gặp hắn, được hắn viện thủ giúp đỡ, thoát qua nguy hiểm, thuận tiện
đưa hắn đến táng cốc".Triệu Thừa Phong cung kính nói.

Ồ!người trong động ngạc nhiên kêu một tiếng, sau đó không thấy nói thêm.Bạch
Vân Tranh phát hiện môi Triệu Thừa Phong máy động,hiển nhiên là đang cùng chủ
nhân động truyền âm nhập mật nói chuyện.

Bạch Vân Tranh vội theo sau Triệu Thừa Phong,thần thái ung dung, đi từng bước
vào trong hang động màu đen, hang động không sâu, vách động sạch sẽ, nền đất
không dính chút bụi nào,không bẩn như Bạch Vân Tranh ưởng tượng trước đó,
nghiêm chỉnh mà nói,hang động này vô cùng sạch sẽ.

Sau vài bước chân, khuôn mặt của chủ nhân hang động xuất hiện trước mặt Bạch
Vân Tranh người này tóc rất dài,trên mũ có cài một cái trâm dài. Khuôn mặt
chất phác,những nếp nhăn trên mặt nói nên tuổi tác đã cao,chiếc áo màu tro
rộng bó lại cả thân hình gầy ốm, ngay cả hai chân cũng ẩn dưới vạt áo màu tro
bạc.

Trông hang động, trừ khối đá tròn lồi lên mà người ấy đang ngồi, không còn vật
nào khác,giản dị đến không thể giản dị hơn được nữa. Sinh hoạt của tu hành giả
đơn giản đến thiếu thốn, tằn tiện được gì thì tằn tiện.

"Tự tiện",chủ nhân hang động từ dưới tay áo lộ ra một bàn tay, chỉ chỗ nền đất
trống bên cạnh, nói,

Bạch Vân Tranh có chút ngập ngừng nhìn quanh mặt đất trống trải, nghĩ một
chút, ngồi ngay bên cạnh Triệu Thừa Phong.

"Nghe nói tiểu tử ngươi mới ra ngoài rèn luyện"Chủ nhân hang động đột nhiên mở
đôi mắt, trong mắt loé lên tinh mang, như một ánh sao băng, một màu trắng xoá,
trong giây phút ấy,Bạch Vân Tranh như thấy cả hang động sáng như ban ngày.

"Đúng thế."

Chủ nhân hang động dùng ánh mắt cổ quái nhìn Bạch Vân Tranh ,tuy không có ác
ý, nhưng thật khiến người khó chịu, may mắn cuối cùng ánh mắt người ấy dời đi,

"Cố gắng nỗ lực, ta nhìn ngươi thiên tư không tồi, luyện võ đạo không giống
như ở nơi ngươi đến, không có lối tắt. Muốn sống ở thế giới tàn khốc này ,
chỉ có 2 chữ khổ tu... Đương nhiên,có thể ngươi đối với hai từ tàn khốc mà ta
nói không thể lý giải,, nhưng điều đó cũng không quan trọng.Ở đây lâu, ngươi
tự nhiên hiểu được thôi.Ở đây có tụ linh trận, tu hành có thể nói bỏ một được
gấp nhiều lần, các ngươi không ngại có thể ở lại." Nói xong. Chủ nhân hang
động cũng tức là người mà Triệu Thừa Phong nói là Lăng Tiêu nhắm mắt, trầm
nhập vào trong tự tu, trong hang động trở nên ảm đạm hơn.

Quả nhiên, như chủ nhân hang động nói, nơi đây linh khí vô cùng hùng hậu,
thiên địa nguyên khí như vật chất từ các lỗ chân lông toàn thân nhập vào cơ
thể, chuyển hoá thành một cỗ chân khí lưu động, cảm giác này thật là sảng
khoái vô cùng.Dần dần Bạch Vân Tranh cũng trầm nhập vào trong tự tu, vào
trạng thái vô ngã.

Không biết qua bao lâu, khi Bạch Vân Tranh mê man tỉnh lại, thanh tỉnh lại thì
bên tai nghe thấy bên ngoài hang động có tiếng chửỉ quen thuộc: "Triệu Thừa
Phong, ngươi cái đồ nhát gan, còn tên tiểu tử không biết sống chết kia, cút
ra đây cho ta, hừ Triệu Thừa Phong lão tử biết ngươi không có nơi chấp chứa,
nhất định trốn trong ẩn cốc. Nói cho ngươi biết, nếu không chịu đưa ra Bắc
Minh quyển, đừng mong sống qua ngày hôm nay. Không quản các ngươi chạy đến
đâu, lão tử cũng tìm được các ngươi. Ra đây, ra ngay đây, lão tử biết các
ngươi 2 tên nhát gan đang trốn trong đây, đừng tưởng chạy... Mẹ kiếp, không ra
cũng được, các ngươi không ra, lão tử tự vào, tìm từng người một."


Đạp Thiên Lộ - Chương #7