Táng Cốc


Người đăng: votinh078

Đợi đến Hoắc Đằng đã đi rất lâu, hai người cũng chưa dám đi ra, lo lắng hắn
chỉ giả vờ, đợi đến lúc trời tối, hai người mới từ chỗ ẩn thân đi ra.

"Triệu huynh ,xin hỏi huynh có thể đối phó được yêu thú cao cấp ở đây không?"
Bạch Vân Tranh hỏi.

"Có lẽ không có vấn đề, ta tu luyện 20 năm trước, theo sư phụ Cổ Vô Nhai đã
rất lâu rồi, đối phó với yêu thú ở đây thì không có vấn đề gì. Nhưng ra khỏi
lĩnh vực cư trú của loài người thì yêu thú bên trong 'Hoang lâm' ta không có
khả năng đối phó." Triệu Thừa Phong tại đỉnh núi dùng kiếm dọn sạch một khu
đất, sau đó đã kiếm ít cành cây nhỏ, tay phải khẽ búng, đầu ngón tay hiện lên
một ngọn lửa, Bạch Vân Tranh nhìn thấy ngọn lửa ấy, biết người này tu luyện
cực dương chân khí, hơn nữa cũng đã có hoả hầu.

Triệu Thừa Phong nhìn hài tử Bạch Vân Tranh sáu bảy tuổi tuy có nghi hoặc
nhưng vẫn im lặng

Triệu Thừa Phong được nghỉ ngơi một lúc đã khôi phục hơn nửa tu vi, bốn phía
không có người, hai người thông báo tên, sau đó ngồi bên đống lửa nói chuyện

"Triệu huynh, tại hạ vừa mới ra ngoài lịch luyện, có nhiều sự tình không rõ,
không biết Triệu huynh có thể giải thích cho tại hạ được chăng?"

"Tiểu huynh đệ hỏi đi, ta nếu biết nhất định sẽ trả lời".

"Đệ nhìn Hoắc Đằng hình như vì huynh có Bắc Minh Quyết mà đến, theo tại hạ
biết trong vũ học cất hơn mười vạn loại, trong đó rất nhiều cấp bậc chưa chắc
đã không có võ học nào mạnh hơn Bắc Minh Quyết, không biết Bắc Minh Quyết
thuộc loại cấp bậc võ học nào? tìm kiếm vũ học mà lại vì một quyển Bắc Minh
Quyết đánh nhau?"

Triệu Thừa Phong trong mắt loé lên một tia quang mang kì quái : "Ngươi thật là
không biết hay giả không biết"

Nhìn thấy Bạch Vân Tranh gật đầu, tiếp theo nói:"Xem chừng ngươi mới tu luyện
thời gian rất ngắn nếu không thì không thể không biết ,vũ học trong đố đa số
là vũ học bình thường ,rất ít đỉnh cao vũ học, hơn nữa luyện tập rất khó, mà
chưa chắc đại thành, người không có thiên tư rất khó luyện tập, còn nữa
những võ học của đương kim thành danh cao thủ ,ngươi tưởng bọn họ chân thật
mang toàn bộ võ học để lại hậu nhân sao ?Tại gia tộc hoặc tông môn nhìn thấy
đỉnh cao vũ học hầu hết đều là tàn quyển, không hoàn chỉnh, uy lực không
bằng bản chính. Hơn nữa những vũ giả ở lại rất nhiều, chẳng lẽ chưa từng tâp
qua những võ học ấy ? Võ học như vậy khả năng tẩu hoả nhập ma là rất cao."

"Thì ra là thế." Nghe Triệu Thừa Phong nói, Bạch Vân Tranh lờ mờ có chút lo
lắng, bản thân có 'Huyền Sinh Công' cùng 'Nhất Thế kiếm pháp 'đều lấy từ gia
tộc, liệu có vấn đề gì không."

" Vũ học không ngờ có nhiều khuyết điểm như vậy!"

"Tuy nhiên có khiếm khuyết nhưng tuyệt đại đa số công pháp đều hoàn chỉnh ,
luyện đến cự hạn, có thể trở thành cự phách của đại lục.Hơn nữa như quả may
mắn mà nói có thể đạt được bản công pháp đỉnh cao hoàn chỉnh, chỉ là xác suất
quá thấp thôi."

"Không biết võ công của triệu huynh có phải là lấy được từ tông môn hay
không." Thấy Triệu Thừa Phong gật đầu Bạch Vân Tranh hỏi tiếp "Còn một chuyện
tại hạ vẫn không hiểu, như quả đã có công pháp tự nhiên phải nhanh chóng tu
luyện đến hoàn chỉnh ,không cần bái sư ,Triệu huynh vẫn cần bái sư?"

Triệu Thừa Phong thở dài một tiếng, lại một lần nữa vì kiến thức của Bạch Vân
Tranh mà thấy thương cảm: "Như ngươi nói cũng không sai lắm, tình huống phức
tạp vượt quá bất cứ người nào tưởng tượng ,tuy mỗi người đêu có tâm mong thay
đổi tình huống này, nhưng nhân tâm khó dò, giữa loài người cừu sát, cũng chỉ
vì tầm nhìn của không ít người bị mờ đi vì dục vọng .Sư phụ từng nói qua nơi
có người là nơi đó có tranh đấu, Như quả nếu bái nhập làm môn hạ của một vị
tự nhiên có người bảo hộ, bản thân an toàn thêm một phần.Ngoài ra, ôi, ngươi
từ thứ nguyên đến đây không biết quá trình luyện tập khó khăn trập trùng, mỗi
người đều gặp không ít bình cảnh, nếu như chỉ một người tự mong đột phá, có
khả năng cả đời chỉ dẫm chân tại chỗ.Nếu có một vị sư phụ, kinh nghiệm của
ông ấy có thể giúp ngươi vượt qua bình cảnh, tu vi tăng thêm 1 tầng không giản
đơn như yêu thú thời gian càng lâu, tu vi càng cao."

"Nói đến các thế lực ,tông môn, vương triều bọn họ tứ phương thế lực, gia nhập
vào đó không phải là tốt hơn sao"

Triệu Thừa Phong trên trán đã hiện lên vẻ ưu tư mà Bạch Vân Tranh quen thuộc,
trầm mặc một lúc rồi có chút tức giẫn nói:"Bốn phương thế lực ấy đều tranh
đấu, tranh đoạt quyền lợi, đánh giết lẫn nhau, đều chết do bọn họ tranh đoạt
mà ra .Ta không thích tranh đấu như vậy, nên mới chọn lựa một phái tự do, như
thế nào cũng không gia nhập tứ phương ấy."

"Chẳng lẽ không thể can thiệp để dừng lại sao?Loài người chúng ta không phải
có tồn tại những thế lực mạnh sao?Bọn họ vì sao không lộ mặt can thiệp?"

"Chuyện này ta cũng không biết, sự thật, đấy cũng là chuyện nhiều người nghi
hoặc, chỉ cần người mạnh mẽ nhất của loài người xuất hiện, tin rằng, cho dù
là tông môn hay vương triều thì không ai dám phản kháng.Nhưng thực sự thì như
thế này, cũng có lúc ta cũng rất kì quái .Cho đến gần đây ẩn ước thành một
cách lí giải."

Một đêm bình yên, cũng có vài con yêu thú lại quấy rầy, bị Triệu Thừa Phong
thi triển thủ đoạn, đến nỗi nghe thấy tiếng đã chạy.Trời phía đông sáng dần,
Triệu Thừa Phong sửa sang lại quần áo ,đứng dậy, nhìn về phía Bạch Vân Tranh ,
rồi lại nhìn về phía chân trời, nói: "Ta chuẩn bị đi thăm một người bạn của sư
phụ, sau đó ở đó một thời gian, ngươi muốn thế nào cứ nói, không ngại thì
chúng ta có thể cùng đi."

"Ở đây mọi thứ đệ đều không quen, đang không có nơi để đi, tiện thể cùng huynh
đi một chuyến vậy, ít nhất dọc đường cũng có người chiếu cố."

Triệu Thừa Phong mỉm cười, sau đó quay đầu, từ trên đỉnh núi nhảy xuống, ở
không trung vẽ lên một tàn ảnh màu đỏ rồi bay về phía đông, Bạch Vân Tranh thi
triển ngự kiếm chi thuật, vội vàng theo sau.

Ba ngày sau, Bạch Vân Tranh cuối cùng theo Triệu Thừa Phong đến một sơn cốc
rất lớn,trong cốc sương khói lãng đãng không nhìn rõ mọi vật xung quanh.Tại
cách cửa cốc một khoảng, Triệu Thừa Phong gọi Bạch Vân Tranh xuống đất, hai
người đi bộ thẳng theo hướng cửa cốc. Cửa cốc rất nhỏ, nơi ra vào, có 2 chữ
to bằng cát đỏ 'Táng Cốc'.

2 lão già đầu tóc bạc trắng khi Triệu Thừa Phong lệnh bài thì ánh mắt hạ xuống
, mãn ý gật đầu, sau đó quay ra nhìn về Bạch Vân Tranh.

"Y đi cùng với ta ".Triệu Thừa Phong nói.

"Hai người các ngươi vào đi.Nhớ lấy, sinh tử có số." Nói xong 2 lão già đầu
tóc bạc trắng vung tay, nhắm mắt không nói thêm.

Trong Táng cốc,vách đá cao chọc trời,giữa 2 bên vách có đào vô số hang
động,dày đặc xen kẽ nhau,ở sát động có thể ẩn ước thấy có người ngồi bên trong
không cử động.

"Trong Táng cốc, thực lực càng mạnh, nơi ở càng cao, lấy 300 thước làm
mốc,người ở dưới 300 thước, đều không được làm phiền việc thanh tu của người ở
từ 300 thước trở lên.Nơi đây vài trăm năm trước đã qua một lần, vài nghìn năm
trước cũng đã qua một lần nữa.Nhưng chưa từng nhìn thấy cao nhân ở từ 300
thước trở lên.Trong bọn họ, có người đến nay đã thanh tu vài chục năm không hề
cử động,"

Bạch Vân Tranh có chút buồn cười, nghĩ, bay lên trên nhìn một lần cũng được
mà. Triệu Thừa Phong cười nhìn Bạch Vân Tranh như đã nhìn thấu suy nghĩ của
hắn, đối với hắn nói: "Ngươi thử bay lên trên cao 300 thước xem sao."

Bạch Vân Tranh nghe thấy hắn nói,cảm giác từ 300 thước lên trên có gì đó cổ
quái, cũng không nói thêm gì, hai chân khẽ nhún, sau đó như tên rời cung bắn
thẳng lên cao.Càng lên cao, Bạch Vân Tranh cảm thấy trở lực của không khí càng
trở nên nặng nề, đến độ cao 200 thước trở lên, tốc độ bay không khác đi bộ là
bao, cố gắng lên đến độ cao 250 thước, cũng không thể lên thêm được nữa.Không
gian bên trên dường như trở nên vô cùng bền chắc, như một khối sắt lạnh khổng
lồ, không cho phép người lại gần.

Chân khí trong cơ thể dột nhiên dừng lại, giống như hiện tượng kiệt sức, bất
đắc dĩ, Bạch Vân Tranh cuối cùng chầm chậm xuống dưới mặt đất,

"Sao?"


Đạp Thiên Lộ - Chương #6