Khách Không Mời


Người đăng: votinh078

Nghe tới đây, Bạch Vân Tranh đã kinh tỉnh, âm thanh đó không phải của Hoắc
Đằng thì của ai. Hoắc Đằng đã có lý giải rõ ràng về Triệu Thừa Phong, không
ngờ dễ dàng truy tìm đến đây.

Quay đầu, vừa định gọi Triệu Thừa Phong nhưng đúng lúc Triệu Thừa Phong mở mắt
ra.

"Hừ! Hoắc Đằng lại ở đó giả trang, nơi đây hang động rất nhiều, hơn nữa Hoắc
Đằng võ công ,tu vi có cao, cũng không dám ở táng cốc này đánh rắm, hắn mà dám
làm loạn, tự nhiên có người thu thập hắn." Không biết lúc nào Triệu Thừa
Phong đã tỉnh lại, chỉ nhìn qua đã rõ ý của Bạch Vân Tranh.

Quả nhiên, bên ngoài hang nghe thấy một tiếng kêu gào như như sấm nổ: "Người
nào đấy, dám vào hang của ta đánh rắm!" Rõ là Hoắc Đằng xâm nhập vào làm chư
hang bị kinh tỉnh, trong âm thanh phẫn nộ có thể thấy, chủ nhân hang động phi
thường phẫn nộ.

"Hừ. Lão già, có thấy trong cốc có người mới vào, trong đó một người mặc áo
nho sinh màu trắng, tuổi không quá bốn mươi, khuôn mặt trông như thiếu
niên?Nói cho ta biết, ta sẽ đi,còn không ngươi không dễ chịu gì đâu.!" Hoắc
Đằng cũng không phải người dễ trêu vào, âm thanh của y cường đại vang cả ẩn
cốc.

"Hỗn trướng! Ta đang tu hành công pháp, có lúc nào rời khỏi đây chưa!" Chủ
nhân hang động đã phẫn nộ.

"Hừ, ngươi cho ta là thằng ngốc chắc, tuy nói trong tu hành, đóng cả 6 giác
quan, không nghe không biết vật ngoài thân, nhưng còn chưa nói, tu hành giả
các ngươi khi tự tu chẳng lẽ không lưu lại bên cơ thể nửa phần thần thức, lắng
nghe động tĩnh bên trong cốc, các ngươi làm sao lại không biết. Đồ đáng chết,
tiếp một chưởng của ta!"

"Ngươi dám! Đây là..." Câu nói đột nhiên ngắt quãng, sau một khoảng yên tĩnh
, đột nhiên một tiếng sét đánh trong cốc nổ ra, ngay sau đó một cỗ khí lưu
mạnh mẽ từ ngoài hang tràn vào trong động, như sóng lớn đánh tới, đánh mạnh
vào thân người Bạch Vân Tranh

A, hự! Bạch Vân Tranh hự một tiếng, cả thân thể bị một cỗ lực lượng cường đại
đẩy về phía sau đập vào vách đá, rủ người xuống, cơ thể bị cỗ đại lực đập dính
vào tường, tâm tạng đau như xé,một dòng máu tươi chảy ra từ miệng.

Chỉ là một chút áp lực sinh ra do quyền kình va chạm, đã có thể làm tâm tạng
Bạch Vân Tranh trọng thương, so sánh mà nói, Triệu Thừa Phong tốt hơn nhiều,
trừ sắc mặt có chút trắng bệch, không có chuyện gì. Còn chủ nhân hang động
vẫn không cử động, kình khí sản sinh do giao chiến đến ngay cả vạt áo màu tro
của ông ta cũng không bị lay động.

" Đó là khoảng cách tuyệt đối sao?" Thất lạc cực độ làm Bạch Vân Tranh thương
thế thêm nặng, phun ra một ngụm máu tươi,từ trên vách động trượt xuống, lăn ra
trên mặt đất.

Một cỗ chân khí thuần hậu và mạnh mẽ đột nhiên từ hàng trăm huyệt đạo trong cơ
thể truyền vào cơ thể, tại kinh mạch Bạch Vân Tranh vận chuyển một vòng, trong
vài nhịp thở, đã chữa thương thế của Bạch Vân Tranh được 7,8 thành.

"Tốt rồi, ngươi có thể dậy được rồi. Người này không biết có phải tu ma đạo
không mà hành vi điên cuồng như vậy.Các ngươi làm sao mà động đến người
ấy?"Trong đầu truyền lại âm thanh quen thuộc của chủ nhân hang động.

Thương thế tuy nặng, nhưng Bạch Vân Tranh không hôn mê, sau khi đỡ, Bạch Vân
Tranh mở to mắt, không có ai đứng đằng sau hắn vì hắn chữa thương, Triệu Thừa
Phong còn không lo nổi bản thân, không thể giúp hắn, chỉ có thể là chủ nhân
hang động làm.

"Cám ơn tiền bối giúp đỡ."Bạch Vân Tranh cảm kích nói, trong lòng đánh giá tu
vi Lăng Tiêu thật là sâu không thể đoán, loại năng lực cách không truyền công
hắn còn không dám tưởng tượng đến.

"Trưởng lão!" ngoài hang truyền lại tiếng tu hành giả ở một hang động khác
kinh hô.

"Trưỏng cái gì mà trưởng, a, thì ra là hai vị trưởng lão, tại hạ Huyết sát
Hoắc Đằng, đây là, vừa rồi...." Nguyên vừa rất tự đại Hoắc Đằng lúc này nói
lắp bắp, như là nhìn thấy khắc tinh

"Táng cốc trọng địa, không cho đánh lộn! Hừ!" Âm thanh vừa dứt, nghe thấy một
tiếng động vang vọng, Hoắc Đằng kêu thảm một tiếng, âm thanh càng lúc càng
nhỏ, cuối cùng theo hướng ngoài cốc truyền đi, Bạch Vân Tranh trong lòng nổi
lên suy đoán không biết có phải Hoắc Đằng bị trưởng lão nào đó của ẩn cốc đuổi
đi không. Hoắc Đằng biết nghe lời như vậy sao?

"Bây giờ không cần lo nữa, Hoắc Đằng làm việc phô trương, hành động quá tà
đạo, Táng cốc này nổi danh, nhưng hắn đến đây không nhiều, không biết đến
trưởng lão của Táng cốc, đó là vũ giả ở lại tu hành từ vài trăm năm trước.Trừ
những cao thủ tiềm tu từ 300 thước trở lên, cả táng cốc đều không ai có thể
bằng được. Hoắc Đằng không biết nặng nhẹ, ở trong cốc ra tay, là hắn tự mang
khổ vào thân thôi," Bên tai truyền lại âm thanh hưng phấn của Triệu Thừa
Phong, ẩn cốc này hắn đến không nhiều nhưng cũng đã ở đây không thời gian
không ngắn

Quả nhiên ngoài cốc truyền lại âm thanh già nua, từ âm thanh đoán ra là của
một trong hai vị trưởng lão: "Hoắc Đằng, hành vi của ngươi đáng bị trừng
phạt, ngươi bị cấm bế trong Diện Bích động ở táng cốc 10 ngày..." Vị trưởng
lão táng cốc ấy, một bên nói, một bên theo hướng ngoài cốc mà đi, tiếng phá
không khí truyền nhập vào trong tai thì người đã biến mất ngoài cốc.

"Vân Tranh đệ, chúng ta ra ngoài đi." Trong tai truyền lại âm thanh nhỏ mà rất
rõ ràng, chắc Triệu Thừa Phong sợ làm kinh động Lăng Tiêu, đành truyền âm
nhập mật cùng Bạch Vân Tranh nói chuyện.

"Triệu huynh. Vị Lăng Tiêu tiền bối này hình như có chút không thân cận tình
người thì phải." Bạch Vân Tranh nhăn trán, truyền âm nhập mật trả lời.Truyền
âm nhập mật chi thuật, chỉ cần dùng nội lực biến âm thanh tập trung thành một
sợi, chẳng phải là cái gì khó hiểu, sớm kiếp trước, Bạch Vân Tranh đã biết
dùng, bây giờ dùng tự nhiên không có vấn đề.

Triệu Thừa Phong một bên kéo Bạch Vân Tranh, hướng ngoài hang động đi ra, một
bên truyền âm nói: "Táng cốc này mỗi một cái hang động,tương đương với một cái
mật thất dùng bế quan,tuy không có cửa, nhưng ẩn cốc cũng đã là cường đại
thánh địa, người thường mà dám lại kiếm chuyện, cũng chỉ có Hoắc Đằng vừa
rồi...Bỏ đi, không nói hắn nữa, mỗi cái hang động, là một trọng địa riêng, nếu
không phải sư phụ ta cùng với Lăng Tiêu tiền bối từng là tri âm, chúng ta căn
bản không được cho phép tiến vào trong đó.Lăng Tiêu tiền bối chưa có đuổi
chúng ta ra đã là ân lớn rồi."

"...Vũ giả ở Táng cốc, đều như vậy sao?"

"Đương nhiên.. Không phải,nơi bế quan, ngoại trừ táng cốc ở đâu có nơi bế quan
rõ ràng thế này.Ừm, những thứ này ngươi sẽ sớm lí giải được thôi, có thứ cùng
nguyên bản không gian chúng ta từng sống không giống, câng chú ý, không được
phạm vào cấm kị của người khác, đến bị đuổi giết còn không rõ chuyện gì xảy
ra."

"Cám ơn Triệu huynh nhắc nhở, đúng rồi, huynh chuẩn bị ở lại đây bao lâu? Bạch
Vân Tranh truy hỏi.

Sắc mặt Triệu Thừa Phong khi nghe Bạch Vân Tranh nói xong, đột nhiên biến đổi,
da mặt biến đến trắng bệch, nghiến răng nói: "Một ngày làm thày, cả đời là
thày, sư phụ ta rất tốt.Không ngờ một ngày bị Hoắc Đằng tên tặc tử dùng thủ
đoạn vô sỉ giết hại, ta nhất định phải giết hắn trả thù.Ta Triệu Thừa Phong là
người tuy lười biếng, không thích luyện công, nhưng đã nói câu này, nhất định
làm được." Tay phải Triệu Thừa Phong đặt lên ngực trái, run run. Bạch Vân
Tranh biết, ở ngực hắn giấu chính là bắc minh quyển quyển thượng mà sư phụ để
lại, Triệu Thừa Phong rõ ràng mang hết hi vọng trông gửi vào bản công quyết mà
hắn từng nói rất có danh tiếng.

"Trong táng cốc đầy linh khí, ở đây tu hành thu được gấp nhiều lần, ta quyết
định ở đây khổ tu bắc minh quyển, không thành công không ra khỏi táng cốc. Vân
Tranh đệ, nếu như đệ muốn, cũng có thể ở lại, trong táng cốc sẽ có người an
bài hang động mới cho chúng ta, bên trong mỗi hang đọng đều có vô số tụ linh
trận nhỏ, so với chúng ta tự tu thì tốt hơn nhiều.Tuy nhiên..Một khi đệ quyết
định ở lại, ít nhất trong 20 năm ,đệ không được phép rời khỏi nơi đây."

Bạch Vân Tranh ngạc nhiên: "Sao lại vậy?"

"Cái đó, nói không hay, là quy định của táng cốc, mục đích ban đầu không ai
biết, nhưng mỗi một loại công pháp tu luyện đều không ít hơn vài chục năm, do
vậy, quy củ này trước giờ chưa có người phạm phải,Mọi người cũng không có thúc
ước."

Bạch Vân Tranh lắc đầu, nói: "Chỉ sợ không phải, tu hành tuy nói cần thời
gian, nhưng nó không phải là điều kiện duy nhất, luyện võ đạo, vận khí, kì ngộ
, linh ngộ cũng không thể thiếu. Chỉ cần một lúc ngộ ra thì hàng trăm suy nghĩ
đều thông.Việc cũ ví dụ, chỉ cần một khi đắc đạo,lập tức bạch nhật phi
thăng.Nếu là một vị khổ tu, chỉ sợ không hẳn có thể thành tựu."

Triệu Thừa Phong nhất chấn, mắt ngây dại nhìn Bạch Vân Tranh, nửa ngày sau
mới ngẩng đầu nhìn trời thở dài một tiếng: "Không trách, công pháp luyện được
thành tựu, vài chục năm, trăm năm ở đại lục cũng thường thấy, không tính là
gì, mọi người đều coi thế là bình thường, chỉ có câu nói vừa rồi của đệ, là
lần đầu tiên ta được nghe, tử tế suy nghĩ, như là nắm bắt được gì đó."

Bạch Vân Tranh trong lòng có ý riêng, hắn luyện là nhất thế kiếm pháp, chỉ
trọng thứ nhất đã phi thường gian nan, có luyện lâu dài cũng khó thành, giống
như đạt đến bình cảnh, nhưng hắn kiếp trước, khi phi thăng là cao thủ kiếm
đạo, về kiếm đạo đều một mình lĩnh ngộ, mới có thể trong vài tháng bước vào
trọng thiên thứ nhất của nhất thế kiếm pháp, tiến cảnh như vậy trong môn võ
học này thật không thể nói gì hơn.

Thế giới này, luyện võ tốn chục năm đến vài trăm năm, chỉ sợ cùng với chữ
'Ngộ' có quan hệ, nếu có thể 'Ngộ' nói không chừng rút ngắn rất nhiều thời
gian.Nhưng Bạch Vân Tranh cũng đã dần lý giải, những khoáng thế kỳ công, thôi
khí ,vận khí cần đủ chân khí, mà thiên địa linh khí tuy hùng hậu, nhưng không
thể dùng, hơn nữa, nếu có, thì vô cùng ít, lại nói thiên địa linh khí chỉ có
thể chuyển hoá thành rất ít chân khí tinh thuần.

Hơn mười ngày trước, có một vị tu đạo giả áo tím từ trong cốc đi ra, thần sắc
lãnh đạm hỏi, ai là vũ giả mới gia nhập táng cốc. Triệu thừa phong trả lời một
tiếng sau đó được dẫn đi.Bạch Vân Tranh suốt quãng đường đều đi theo,đi theo
đạo nhân ấy vào một cái động mới, trong động không có ai, từ đất mới trên vách
động mà nhìn thì rõ ràng đây là hang động mới.

"Vân Tranh đệ, ta đã thỉnh cầu táng cốc vào đây ở, trong 30 năm sau này, tôi
không thể ra khỏi đây.Vân Tranh đệ, nếu đệ đồng ý, không ngại cùng ta tu
luyện, đệ thấy thế nào?" Đợi đạo trưởng đi rồi, Triệu Thừa Phong truy hỏi.


Đạp Thiên Lộ - Chương #8