Người đăng: 009
thế tử, Đinh tướng quân._ Lưu Cơ trắp tay chào.
Lưu tiên sinh đến đây có chuyện gì vậy?_ Ngô Lâm khách sáo hỏi.
thuộc hạ đến để bàn bạc việc tấn công chiếm lại thành đô.
thuộc hạ, Lưu tiên sinh ngươi... Ngươi chịu nhận ta làm chủ sao._ Ngô Lâm
ấp úng hỏi.
Lưu Cơ nhìn cậu cười nhạt gật đầu.
Lưu Cơ tôi tuy bất tài nhưng cũng nguyện được đi theo thế tử góp chút sức
lực.
tốt, tốt! Ta có tiên sinh trơ giúp khác nào mèo biến thành hổ, sau này tiên
sinh hãy làm quân sư cho ta haha._ Ngô Lâm vui vẻ, tên IQ cựa cao trước mặt
không cần cậu mở lời tự chui vào tay áo mình không vui sao được, tự hạ thấp
mình thành mèo thì cũng đâu có sao.
đa tạ thế tử tín nhiệm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sưc._ Lưu Cơ vẫn cái
điệu bộ nhàn nhạt cười.
được rồi bây giờ chúng ta vào phòng nghị sự để bàn bạc chuyện tấn công
thành đô._ Ngô Lâm nhìn hai người rồi gọi lớn.
người đâu! Hãy đi gọi Võ Hải, Võ Hộ và Nông Văn Vân đến phòng nghị sự.
tuân lệnh!_ một tên nhặt vội cái áo mặc vội cái áo mặc vội lên người rồi
chạy đi.
Ma Xuân Trường sau trận chiến trên sông đó kiệt sức bây giờ mới khoẻ lại một
chút nên Ngô Lâm không gọi đến, còn Nông Văn Vân tuy cậu không biết là ai
nhưng trước trận chiến Đặng Dung đã đề cử cho hắn chỉ huy một nghìn lính nên
cậu cũng tuỳ ý đế đó, dù sao võ nghệ thằng này cũng rất la khá.
o0o
Trong nghị sự đường. Ngô Lâm, Đinh Liễn, Lưu Cơ, anh em họ Võ và Nông Văn Vân
đều có mặt đầy đủ, Ngô Lâm nhìn mọi người một cái rồi nói:
Ngoại trừ Đinh Liễn và Lưu Cơ ra những người còn lại đều khá là bất ngờ, sau
một lúc cũng phản ứng lại chắp tay về phía Lưu Cơ.
chúc mừng quân sư.
chúc mừng quân sư.
đa ta._ Lưu Cơ cũng vội ôm quyền đáp trả.
được rồi, quân sư hãy mau nói về vì sao phải tấn công thành đô ngay bây giờ
cho mọi người cùng nghe nào._ Ngô Lâm cắt đứt mấy cái lễ nghĩa của họ, cậu khá
là phản cảm với cái việc đáp trả nhau như vậy.
theo thông tin cấp báo thì bây giờ đại quân Quách Khản đã hội tụ cùng với
Dương Diên Chiêu, họ đang ra sức đánh phá thành Yến Dương do đại tướng dưới
trướng tiền Ngô Vương Ngô Quyền là Kiều Công Hán trấn thủ. Nên họ sẽ không
rảnh để ý đến bên này, chúng ta chỉ cần trong thời gian này công phá đô thành
giải cứu tù binh Việt bị bắt và chiêu mộ thêm lính tráng nhất định thế lực của
chúng ta sẽ lớn hơn thêm một chút, như vậy cũng có đủ thực lực để bảo vệ Cao
Bằng.
nhưng mà đô thành bây giờ đang đóng ba nghìn Hán quân tinh nhuệ do đích
thân Từ Đạt chỉ huy, Từ Đạt không chỉ có võ nghệ cao cường ma còn giỏi binh
pháo, Quách Khản còn để lại cho hắn ba tên giáo úy Sử Đại Nại, Chu Thương và
Thang hoài tên nào tên nấy cũng đều là Hán tướng dũng mãnh chúng ta chỉ dựa
vào hơn hai nghìn lão binh và hai nghìn tân binh mới chiêu mộ thì làm sao có
thể công phá Thành Đô tường cao hào sâu được?_ Vũ Hải nhìn Lưu Cơ hỏi.
Từ Đạt tuy giỏi binh pháp nhưng bây giờ trong thành còn đang giam giữ một
vạn năm nghìn quân Việt hắn không thể nào điều động toàm bộ lính ra ứng chiến
được, cùng lắm chỉ có thể cho một nghìn binh lính lên tường thành thủ._ Lưu Cơ
trả lời.
Cứ cho là chỉ có một nghìn binh lính đi, nhưng tường thành cao mười lăm mét
quân ta chỉ có bốn nghìn lính còn chưa lên đến thành đã bị chúng dùng lăn cây,
đá lớn ném chết hết lúc đấy lấy gì đánh thành._ Võ Hộ lớn tiếng hỏi, có lẽ sự
tức giận từ đám tân binh khiến hắn sắp điên chưa hết bây giờ nghe Lưu Cơ nói
thế thì máu nóng nổi lên mà lớn tiếng hỏi.
mấy ngày hôm nay Từ Đạt đã cho mở lại cổng thành để dân chúng ra ngoài làm
việc, chúng ta chỉ cần phái người đi vào trong tiếp cận với những người lính
Việt bị bắt kêu họ đứng ra làm loạn mở cổng thành cho đại quân ta tiến vào
nhất định có thể chiếm được thành đô, tuy Từ Đạt cho kiểm soát trặt trẽ nhưng
chúng ta chỉ cần chú ý là sẽ vào được._ Lưu Cơ không để ý mà tự mình phân tích
lại mọi thứ cho mọi người nghe.
được rồi, hãy cứ làm theo lời quân sư đi, vậy theo mỗi người trong số trúng
ta ai đi làm việc này là tốt nhất?_ Ngô Lâm nhìn mọi người hỏi, ít nhất bây
giờ cũng có một ít thành viên cán cốt để nghị sự, việc nghị sự mỗi người một ý
kiến nên cái nhau sảy ra là việc bình thường, lát ra về hai người lại bắt tay
làm hoà ngay thôi.
Anh va em đều la người trong vương phủ nên Từ Đạt sẽ dễ dàng nhận ra, còn
hai anh em Võ Hải và Võ Hộ là tướng gác cổng đã từng cùng quân Hán chém giết
trong thanh chúng sẽ dễ dàng nhận ra, còn Lưu tiên sinh la quân sư không thể
tuỳ tiện mạo hiểm được, như vậy chỉ còn Nông giáo úy là chưa từng bị quân Hán
tại thành đô nhận ra nên việc này Nông giáo úy có thể gánh vác được._ Đinh
Liễn lên tiếng.
Nông giáo úy, anh có dám nhận việc này không? Dù sao vào đó cũng là hang
cọp, lỡ như những tên Hán binh chạy thoát trong trân chiến trên sông một tháng
trước trốn về thành có ai nhận ra anh thì nguy hiểm tới tính mạng. Anh không
muốn đi cũng không sao, chúng ta sẽ tìm người khác._ Ngô Lâm nhìn Nông Văn Vân
hỏi, dù cho không biết hắn có tài năng gì nhưng đã từng được Đặng Dung tiến cử
từ trong bảy tên giáo úy hẳn là sẽ không kém, với lại trong tay bây giờ tướng
thiếu dù mất đi một tên được mình coi trọng đôi chút cũng sẽ la tổn thất, con
muối nhỏ cùng la thịt.
Nông Văn Vân mà biết suy nghĩ của cậu có khi nổi điên mà bỏ chạy luôn mất,
người từng giám đứng lên trống lại nhà Nguyễn há là con muối sao.
Ngô Lâm nhìn Nông Văn Vân đánh giá vài cái trong lòng nghĩ thầm: người không
sợ chết nhưng mong sao khi bị bắt chịu sự cha tấn đừng khai ra quân mật là
được.
vậy việc này cứ giao cho anh đi.
thuộc hạ nhất định sẽ không làm thế tử thất vọng, cho dù chết cũng phải mở
công thanh cho bằng được.
o0o
Khu vực Lạng Sơn. Quách Khản và Dương Diên Chiêu sau nhiều ngày cường công
thành Yến Dương không được cảm thấy cứ như vậy thì không biết đến bao giờ mới
có thể cho đại quân sấm chiếm được đại việt nên hai người họp bàn với nhau,
ngay ngày hôm sau Quách Khản dẫn theo năm vạn đại quân tiến về phía xuống phía
tây Lạng Sơn đánh chiếm, còn Dương Diên Chiêu cầm hơn vạn bốn vạn đại quân ở
lại giam giữ Kiều Công Hán trong thành, hàng ngày cho tướng ra khiêu chiến
nhưng Kiều Công Hán chỉ cố thủ không chịu ra.
Lúc đó có một hào kiệt tên Ngô Công nghe tin quân Hán đánh vao Lạng Sơn vội
vàng chạy từ Bắc Giang đến giúp sức, nhưng khi đến nơi hắn lại thất vọng trước
sự yếu kém của quân đội Đại Việt trong thành nên tự mình cưỡi ngựa lao vào một
nghìn quân hán đến khiêu chiến ở dưới thành Yến Dương, Ngô Công võ nghệ cao
cường tay cầm hai cây song kích, cưỡi ngựa chạy vào quân Hán như vào trỗ không
người, hai tên Hán tướng cầm binh đến khiêu chiến là Bùi Nguyên Thiệu va Tề
Quốc Viễn bị chém chết tại trận, quân Hán đại bại, song việc Ngô Công liền phi
ngựa về phía tây, không còn ai biết hắn đã đi đâu.