Huynh Đệ Đại Chiến


Người đăng: 009

Ngô Lâm đấm vào mặt một tên lính khiến cho tên lính ấy ngã ngửa ra sau, những
người còn lại thấy thế liền tránh xa không dám vào gần, trận ẩu đả đã hơn ba
mươi phút bọn họ ai cũng bầm dập hết cả mặt mũi mà Ngô Lâm chỉ bị một vài đòn
vào người thì sao họ không sợ cho được, trong thâm tầm càng thêm bội phục vị
thế tử này, trong hai mươi ngày qua họ chỉ thấy cậu luyện tập hít đất..vv..
Nên tưởng cậu yếu đuối, từ khi vào trận họ đã cố nhường nhịn vậy mà cậu vẫn
sông lên tả xung hữu đột đánh cho bọn họ phải dùng hết lực mà vẫn bị bầm dập
trước những cú đấm cái đá của cậu.

Nhờ vào sức khoẻ tốt hơn từ việc luyện tập mà Ngô Lâm đã tham gia ẩu ba mươi
phút không có một ai bảo vệ bên cạnh mà vẫn chỉ thở hơi mạnh một chút, cậu
xuay vòng nhìn những người lính hét lớn.


  • còn ai dám cùng ta đại chiến.


  • ta dám.


Vù vù

Tiếng trả lời từ sau lưng cậu vừa dứt tiếng gió đã thổi đến, Ngô Lâm thấy có
biến vội quay người lại nhìn xem là vật gì.

Bụp

Một cú đấm quá nhanh khiến cậu vừa quay mặt lại là bị nó dúi thẳng vào mặt,
Ngô Lâm loạng choạng lùi ra sau ba bước rồi ngã dập mông xuống đất, chân phải
co lại chân trái duỗi thẳng ra, lưng cong như cung, đầu cúi gầm mặt xuống tay
trái đưa lên che lại trỗ vừa bị đấm lắc đầu vài cái cho tỉnh rồi ngẩng mặt lên
nhìn tên vừa đấm mình cười đùa nói:


  • em chỉ có mỗi cái bộ mặt này để đi tán gái mà anh nỡ ra tay đánh cho nó bầm
    tím, sau này không có em dâu đừng trách.

Đinh Liễn đang đứng cười vì cho thằng em được một cú đấm, mặt hắn liền nhìn
cậu đầy nghi hoặc, đưa tay trái đầu gãi gãi mấy cái nhìn như thằng ngố mà hỏi.


  • tán gái là gì?


  • anh không biết hả._ Hai mắt ngô lâm tràn đầy bí hiểm nhìn Đinh Liễn, dù sao
    đã trót nói ra thì tạo cho nó thêm chút ít kì bí trong lòng người cũng không
    sao.


  • không._ Đinh Liễn lắc đầu trả lời, cũng không thể trách hắn được, thời đại
    này toàn là cha mẹ tìm vợ chồng cho con khi họ lớn khôn, mà một tên như Đinh
    Liễn suốt ngày vùi đầu vào luyện võ, đọc sách thì làm sao biết tán gái là gì.


Đâu như Ngô Lâm đã từng sống trong thể kỷ hai mươi mốt, tuy cậu chưa bao giờ
tán gái nhưng cái thứ bản năng này trong người vẫn phải có, được thay đổi ai
lại không muốn được thay đổi một cuộc sống mới, cậu cũng muốn tìm cho thằng đệ
suốt mười bảy năm qua chỉ dùng để đái một cái nơi để chui vào chui ra khi mùa
???????? bằng tiềm năng của bản thân chứ không phải người khác sắp đặt, người hiện
đại vẫn vậy mà, trắc chỉ có vài thành viên cá biệt không biết tán gái.
( giống những người như thằng tác giả, đã nghèo mặt con suốt ngày lạnh như
băng, không dám vác cái bản mặt đã xấu còn kiêu của mình đi tán gái sợ trai
làng nó đập cho vỡ " alo " hehe).


  • vậy để khi nào em dạy cho._ Ngô Lâm nhìn Đinh Liễn cười.


  • anh không đi huấn luyện tân binh qua đây lam gì?_ cậu tiếp tục hỏi.


  • nếu không qua đây sao anh biết được em hống hách như tiểu bá vương vậy.


  • vậy thì em cho anh bị như họ luôn.


Dứt lời cậu người nằm bẹp xuống đất, hai chân chỉ lên trời như cái nòng xe
tăng xuay một vòng ngược kim đồng hồ ra sau, người xuay lại nằm úp xuống hai
tay trống lên mặt đất đẩy thân người lên, hai chân xuay một vòng rồi lấy đà
nhảy bật dậy như híp hốp rồi chạy thẳng về phía Đinh Liễn, khi cách Đinh Liễn
còn khoảng hai mét cậu nhảy lên cao, tay phải xuất lực cầm nắm đấm dông thẳng
vào huyệt thái dương của Đinh Liễn, Đinh Liễn vội dùng tay trái lên gạt bàn
tay cậu ra, tay phải nắm quyền đấm về phía xương chậu bên trái của Ngô Lâm,
hai chân vừa tiếp đất cậu vội vàng lùi người ra sau tránh né, tay phải của
Đinh Liễn không chúng mục tiêu theo lực vẫn bay đi tiếp, vừa bay qua khỏi chân
cuả cậu Ngô Lâm liền giơ chân trái lên, đá hướng vùng eo của Đinh Liễn, Đinh
Liễn vội dơ trân phải lên co lại dùng đầu gối đỡ đòn của cậu.

Bụp

Cổ chân của Ngô Lâm và Đinh Liễn vừa chạm vào nhau, chân Ngô Lâm đã bị trấn
bay ra ngoài, chân phải nhảy giật lùi ra sau ba bước mới đứng vững được, cậu
vội co chân phải lên hai tay ôm vòng vào cổ chân mà nhảy lò cò, Đinh Liễn
không cho cậu thời gian nghỉ, hắn chạy đến rồi ngồi xổm xuống, xuay lại úp mặt
về phía đất trống hai tay để thân trên không bị ngã xuống đất, chân trái quyét
thẳng vào cổ chân phải của Ngô Lâm.

Bụp


  • á._ Ngô Lâm nằm thẳng cẳng xuống đất đau nhe răng nhếc miệng kêu la một
    tiếng.

Đinh Liễn đứng dậy nhảy lộn nhào ra sau hai vòng rồi đứng nhìn cậu, Ngô Lâm
thấy đỡ đau một chút liền bật tôm đứng dậy chạy lấy đà hai bước rồi bật nhảy
lên cao xuay một vòng đến trước mặt Đinh Liễn, dơ chân phải đá thẳng về phía
cổ của Đinh Liễn, Đinh Liễn cúi người xuống tránh thoát, chân của Ngô Lâm
không có vật cản chân bay xuống đá thẳng vào mặt đất chân trái không tiếp đất
kịp liền ngã dập mặt xuống bãi cỏ xanh.

Ngô Lâm không chịu thua, đang nằm úp dưới mặt đất cậu kéo chân lại, trông hai
tay lên quỳ như chó đang đứng dưới, rồi mới từ từ đứng dậy xoay người đánh giá
Đinh Liễn, hai lần bay lên trời tấn công xuống đều bị Đinh Liễn đánh cho ngã
nếu cậu mà còn đánh liều như vậy có khi hôm nay ngã gây không còn răng ăn cháo
luôn.

Bây giờ thì cậu biết sự lợi hại của võ tướng rồi, một thân bản lĩnh đánh nhau
mấy năm trời mà không động được vào người Đinh Liễn dù chỉ một cái, ngày xưa
đọc vài truyện quân sự của Trung Quốc mà cậu thấy quá ảo, không tin là một tên
võ tướng có thể lấy một địch trăm, bản thân cậu từng tự xưng la vô địch thiên
hạ còn bốc phét trước mặt đám bạn bè là cho dù thằng danh tướng Lê Khôi được
người ta xưng là thiên hạ cao thủ võ công không người địch nổi mà đứng trước
mặt cậu cũng chỉ là con tép, nơi mà cậu sống là hoà bình, người ta tập võ cũng
chỉ để rèn luyện sức khoẻ tự bảo vệ bản thân thì làm gì tìm ra được ai có thể
lấy một địch trăm người, thành ra bản thân cậu có thể lấy một địch mười mà
sinh ra kiêu ngạo. Võ tướng thời cổ đại không giống người hiện đại, họ đều là
thiên tài tập võ, từ nhỏ đã có sức khoẻ hơn người, sau còn phải luyện tập
những thứ còn kinh khủng hơn cả đặc công để nâng cao sức khoẻ làm thế nào để
có thể đánh lâu mà không mệt.

Ngô Lâm chạy lại cúi người xuống đấm một quyền về phía eo của Đinh Liễn, có lẽ
Đinh Liễn thấy cậu bại quá nhiều sợ cậu nản lòng mà đứng im nhìn nắm đấm của
cậu đấm thẳng vào eo mà không làm gì cả.

Bụp

Nắm đấm của cậu đấm trúng eo của Đinh Liễn ma hắn không hề hấn gì còn Ngô Lâm
bị lực đẩy lại giật lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững được, cậu không
tin nổi vao mắt mình nữa một đấm này cậu đã dùng hết toàn bộ sức lực mà mình
có vậy mà Đinh Liễn không hề hấn gì, máu nóng trong người nổi lên cậu tiếp tục
lao vào đấm, Đinh Liễn cũng không thèm nhường nữa lao vào cùng cậu ẩu đả túi
bụi.

Một trăm hiệp qua đi, Ngô Lâm bầm tím khắp cả người kiệt sức ngã vật ra đất
nằm thở hổn hển, Đinh Liễn vẫn đứng đó như cột gỗ mà nhìn cậu, những vết
thương trên người của Ngô Lâm đa phần đều là cậu tự dùng những động tác bay
nhảy ma ngã tạo thành, Đinh Liễn chỉ hướng vào vai, cổ tay, hông, đùi...vv..
Những nơi không yếu hại mà nhẹ nhàng đánh, còn Ngô Lâm đã không biết bao nhiêu
lần cánh tay, chân, đầu gối đều nhắm vào cổ, ngực, eo...vvv... Những nơi yếu
hại của Đinh Liễn ra sức đấm vậy ma Đinh Liễn vẫn có thể gạt ra.

Đinh Liễn muốn chơi với cậu nên Ngô Lâm mới đánh được lâu như vậy, còn không
một tên cao thủ như hắn muốn hạ kẻ như Ngô Lâm đến cả đường đánh cơ bản cũng
không biết, chỉ thuận trỗ nào đấm trỗ đấy dễ như trở bàn tay, nếu dựa theo
cách chia dạng tướng như mấy bộ truyện Trung Quốc thì Đinh Liễn là một tên
nhất lưu còn Ngô Lâm cũng mới chỉ là một tên tan lưu võ tướng, nếu hắn muốn
đánh cho Ngô Lâm không đứng dậy nổi cũng chỉ cần phút mốt là xong.

Đúng lúc này Lưu Cơ tản bộ mà đến, hắn đi đường vô cùng tiêu sái, nhìn ngang
ngó dọc xem đám thân binh của Ngô Lâm đang đánh nhau như một đứa trẻ. Hắn bước
đến trước mặt hai người, Ngô Lâm mặc dù mệt thở không ra hơi nhưng vẫn phải
ngồi dậy, dù sao Lưu Cơ hắn vẫn chưa có thời gian rảnh để thu vào dưới trướng,
lỡ làm hắn tức giận bỏ đi thì mệt, may mà Lưu Cơ không có ý định bỏ trốn bằng
khôn tên chủ công xuốt ngày chỉ biết đánh nhau quyên luôn cả thần tử này có
muốn cản cũng khó.


Đảo Loạn Đại Việt - Chương #16