Thả Tù Binh


Người đăng: 009


  • quân sư, hôm nay là ngày bao nhiêu, năm thứ mấy rồi vậy?_ sau khi đám người
    Đinh Liễn rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Ngô Lâm và Lưu Cơ.

Cậu gấp không chờ nổi mà hỏi, dù sao thì ở đây cũng đã được một tháng, suốt
một tháng cậu quên va cũng không có thời gian để hỏi, nên cậu không hề biết
mình đang sống là ngày nào, tháng nào, năm nào. Đối với một con người hiện
đại, vừa mở mắt ra là trên màn hình điện thoại đã ghi rõ ngày nào, năm nào
rồi, khi không có thói quen đó thì vô cùng bứt dứt. Với lại sống ở một nơi
không phải thế giới mà mình quen thuộc thì làm sao Không muốn biết thời gian
của thế giới đó để còn so sánh đôi chút.


  • bẩm thế tử, hôm nay là ngày hai ba, tháng sáu, năm thứ mười tám Đại Việt kể
    từ khi Hùng vương lập quốc._ Lưu Cơ nhìn cậu rồi mới trả lời.


  • lịch Đại Việt la tính từ khi Vua Hùng lập quốc sao?_ Ngô Lâm thắc mắc hỏi,
    nếu tính theo như vậy thì khá là trùng hợp.


  • đúng vậy, thế tử. Sau khi Vua Hùng lên ngôi, ngài ấy đã tự tạo ra lịch
    riêng cho Đại Việt để tỏ ý Đại Việt ta không thua kém Đại Hán về bất cứ chuyện
    gì._ Lưu Cơ dùng tay vuốt bộ râu dê của mình dùng mà trả lời.


Lưu Cơ cũng khá là hiếu kỳ, rốt cuộc thì vị thế tử này bị gì mà từ sau khi
thoát khỏi cây đao của Sử Đại Nại mà giống như trở thành một người khác vậy,
không những biết đánh nhau, còn quyên luôn mình vì sao hôn mê, đến cả lịch còn
quyên đi, tuy thế tử không biết chữ nhưng cũng không đến mức cả lịch cũng
không thể không biết, rốt cuộc là vì sao.

Ngô Lâm cũng mặc kệ Lưu Cơ nghĩ gì, trong lòng cậu bây giờ đang vô cùng bấn
loạn tự hỏi:


  • ngày 23 tháng 06 năm 18 Đại Việt, vậy là mình xuyên qua đây đã được 32 ngày
    rồi, tức là khi mình xuyên qua là ngày 21 tháng 05 năm 18 Đại Việt. Hôm mình
    trết ở trái đất cũng vừa đúng la ngày 21 tháng 05 năm 2018 âm lịch, còn dương
    lịch là ngay 23 tháng 06 năm 2018. Sao chùng khớp qúa vậy, sao lúc đầu mình
    vừa xuyên qua lại quên không hỏi Ma Xuân Trường chứ, rốt cuộc là vì sao. Hay
    là.... Hay là ông trời vẫn có thể để mình quay trở lại thế giới cũ, không
    phải. Mình ở thế giới cũ đã bị đạn xuyên qua đầu cho dù bây giờ mình có về
    được thì cũng chỉ còn là hồn ma mà thôi, vậy rốt cuộc là vì sao nhỉ?


  • xin lỗ quân sư, tôi chỉ vì mải suy nghĩ mà quyên mất quân sư còn đang bên
    cạnh._ sau một lúc nghĩ không ra cậu đành gác nó qua một bên mà cùng Lưu Cơ
    trò chuyện.


  • thế tử không cần ngại, nếu nghĩ chưa ra thì ngài hãy cứ tiếp tục, thuộc hạ
    ngồi đây cũng không sao._ Lưu Cơ cười mỉm trả lời.


  • thôi, thôi. Tôi mệt với đống suy nghĩ đó quá rồi. À, đúng rồi, chút nữa thì
    tôi quyên truyện này mất. Quân sư, bây giờ chúng ta dùng hết binh lính tronh
    thành mang đi công chiếm thành đô, trong thành không còn ai canh gác lỡ một
    vạn tù binh Hán quân bị bắt nổi loạn đánh chiếm thành Thái Đức thì sao? Nếu
    việc đánh chiếm đô thành thất bại, khi đó chúng ta không phải sẽ thành kẻ có
    nhà không thể về hay sao?


  • chuyện này thuộc hạ cũng đã từng nghĩ qua, qủa thật việc để lại một vạn
    lính Hán trong thành qủa là nguy hiểm. Tuy họ nhận được sự khoan hồng của thế
    tử mà đã yên ổn an phận làm tù binh, nhưng trong vạn người đấy cũng sẽ có kẻ
    không chịu cam tâm cả đời làm nô lệ để cho chúng ta sai khiến, một khi trong
    thành không có quân lính Đại Việt canh giữ, chúng nhất định sẽ nổi loạn. Khi
    đó, không phải chúng ta không có nhà để về, mà la hơn sáu vạn dân chúng trong
    thanh và bên ngoài xung quanh thành Thái Đức sẽ chịu sự tàn sát của chúng. Còn
    chúng ta, một tiểu thành Thái Đức không có thì còn tiểu thành khác, khắp Cao
    Bằng và Đại Việt nay tiểu thành nhiều như kiến, thứ mà thuộc hạ lo la lo cho
    dân chúng._ Lưu Cơ ngồi đó mà phân tích cho vị thế tử vô học của mình nghe


  • nếu vậy, theo quân sư thì chúng ta phải giải quyết đám tù binh đó ra sao?_
    Ngô Lâm vội hỏi.


Việc liên quan tới gần sáu vạn mạng người trong thành cũng không phải chuyện
đùa, một khi giải quyết không tốt nhất định sẽ có thể khiến cho thành Thái Đức
máu chảy thành sông, xác người nhiều như núi. Cậu đã từng thề, nhất định sẽ
đền nợ nước để bù đắp tội lỗi cùa kiếp trước, bây giờ đến cả sáu vạn người mà
còn không bảo vệ nổi thì đền cái nỗi gì nữa.


  • thả tù binh._ Lưu Cơ cộc lốc nói ra ba chữ khiến đầu của Ngô Lâm lớn như
    đầu heo không hiểu chuyện gì hết.


  • thả tù binh!_ cậu hỏi để xác nhận lại mình không nghe lầm.


  • đúng vậy, thả tù binh. Quân Hán không chịu làm tù binh, chính vì vậy mới
    nổi loạn. Nhưng, một khi ta thả chúng ra chúng sẽ vui mừng mà bỏ trốn về quê,
    không ai muốn chết nơi đất khách quê người cả, họ cũng vậy. Lính Hán đa số đều
    là bị ép nhập ngũ khiến cho lòng người căm phẫn mà làm ra những việc không thể
    nào tưởng nổi, nếu bây giờ thế tử thả chúng về nước chúng nhất định sẽ đi
    không thèm ngoảnh đầu lại._ Lưu Cơ dạy cậu, chứ không phải phân tích nữa. Hắn
    là người thông minh, biết tìm đúng nơi, đúng trốn mà giảng dạy lại để cho Ngô
    Lâm cảm thấy hắn đang phân tích, chứ không phải đang lên mặt làm thầy. Hắn
    hiểu, những vị chúa công thường rất ghét việc bị thuộc hạ của mình lên mặt,
    điều đó có thể dẫn đến việc: chủ xa lãnh thần.


  • ừ, việc này giải quyết như vậy cũng được, vậy ngay mai chúng ta sẽ đi thả
    người.


  • thuộc hạ sẽ đi thông báo với Võ Hải tướng quân để ngài ấy tập hợp tù binh
    lại, thuộc hạ đi trước._ Lưu Cơ đứng dậy nói.


  • vậy quân sư hãy đi làm đi.



Đảo Loạn Đại Việt - Chương #18