Hai Vạn Năm


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Nhìn vào xung quanh, phát hiện mình đây là một khu rừng, hắn không nói gì.

Cái này ý chí cũng quá không chịu trách nhiệm đi. Tại không cho hắn xuất hiện
ở gần một cái thôn hay trấn nhỏ cũng được đi.

Không nghĩ nữa, hắn khoan thai bước đi trong khu rừng.

Ánh mặt trời chiếu từ trên cao xuống khiến cho cảnh sắc càng thêm huyền ảo
hơn. Khung cảnh phải nói là tráng lệ dị thường.

Đương nhiên, duyên cớ cũng là hắn đã quá lâu không nhìn thấy cái gì khác ngoài
những quang điểm hay bảy màu khí vụ.

Trên đường đi hắn phát hiện thế giới này rất khác so với thế giới cũ mà hắn
từng sống.

Tỉ như dài trăm mét đại bàng, hay toàn thân là băng tuyết sư tử. Mỗi một loài
trên thân đều tản ra một loại "ta rất nguy hiểm' cảm giác. Đương nhiên, điểm
ấy đối với hắn mà nói thì chẳng là gì.

Bỏ qua đó, lúc này một con chim cũng không biết từ đâu xuất hiện bay qua người
hăn. Nhưng quỷ dị là con chim kia trực tiếp bay xuyên qua người hắn giống như
vật vô hình vậy.

Dừng lại bước chân. Ngẩng đầu nhìn trời, hắn cũng rõ ràng một chuyện.

Đưa tay ra chạm vào một thân cây gần đó. Cánh tay của hắn trực tiếp xuyên qua
mà không gặp một cản trở nào.

Đây cũng là một trong những ước thúc của thế giới này đối với hắn. Không chạm
vào được, không ai nhìn thấy ngươi, mà ngươi chỉ có thể nhìn mà không thể làm
gì.

Đây cũng là một trong những biện pháp an toàn để hắn không thể gây rắc rối cho
thế giới này.

Bản thân hắn cũng là một cái thế giới, nếu đổi là hắn thì đây cũng là một biện
pháp để bảo đảm tốt hơn. Hắn cũng không có gì dị nghị cả.


Theo bước chân không dừng lại, hắn đã đi trong khu rừng này hai ngày rồi. Mà
hắn càng nhìn thấy nhiều loại quái kinh khủng hơn.

Cao gần nghìn thước đầu trâu, cũng có che lấp cả bầu trời chim lửa.

Cũng không thiếu những lần những quái thú này đánh nhau. Mà hắn thì chỉ lẳng
lặng mà nhìn.

Đương nhiên, những quái thú này cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.

Theo những quái thú này va chạm với nhau bộc phát ra lực lượng tại điểm va
chạm kia. Hình thành thực chất sóng xung kích xuất hiện, mà mỗi nơi song xung
kích quét qua bất kể là đồi núi, hay ngoài vài trăm cây số bên ngoài tất cả
đều bị san bằng bình địa.

Theo số lần quan sát càng nhiều, hắn lại phát hiện tiếp thêm một vài thứ mới.

Tỉ như một số loại quái thú va chạm với nhau bộc phát ra một vài loại lực
lượng mà thế giới cả hắn không có.

Những loại lực lượng này có loại thì mạnh mẽ vô cùng, cũng có loại thiên hướng
quỷ dị.

Nói chung là hắn chưa từng phát hiện ra còn có những loại lực lượng này.

Mà theo thấy càng nhiều, hiểu càng nhiều. Trong đầu cũng hình thành một loại
suy nghĩ. Bất quá loại ý nghĩ này cũng cần thêm nhiều thời gian hơn để quang
sát.

Dĩ nhiên, cái mà hắn không thiếu nhất cũng chính là thời gian.

Đi trong khu rừng này rất lâu rồi nhưng hắn vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng này.
Thậm chí ngay cả một dấu hiệu con người cũng không có.

Hắn cũng từng hoài nghi thế giới này có hay không con người. Hay đã có hay
không con người còn chưa xuất hiện.

Bất quá hắn cũng không xoắn suýt cái vấn đề này. Lại cất bước đi tiếp.

Mặt trời xuất hiên, đem tối phủ xuống, mặt trăng xuất hiện. Cứ như vậy trời
đất cứ không ngừng tiếp tục một vòng lại một vòng mới tuần hoàn.

Mà bản thân hắn, theo một chốc tính toán, hắn thấy bản thân mình đã đi trong
khu rừng này hơn trăm năm rồi.

Một đường đi thẳng tới, cứ như vậy hắn đã đi tới gần cả trăm năm rồi. Ở thế
giới cũ của hắn theo tính toán, chỉ cần hơn 70 tuổi là ngươi đã đi được hai
vòng trái đất rồi.

Nhưng mà ở nơi đây hắn cứ đi mãi mà không có một chút phát hiện là cuối khu
rừng cả.

Dĩ nhiên, hắn cũng không thiếu sự kiên trì để đi tiếp.

Thế giới này cho dù chỉ thuần có một màu rừng xanh nhưng so với trước đó, nơi
hắn bị giam cầm thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi.

Cứ như vậy tiếp tục cuộc hành trình không có giới hạn của mình.

Hắn cứ như vậy đi mãi, đi mãi. Đến rồi một ngày, ánh sáng, ánh sáng cực kì rực
rỡ chiếu vào mắt hắn.

Quay mình nhìn lại mới phát hiện là mình đã xuất hiện ở bên ngoài khu rừng
rồi.

Lại nhìn đến phía trước, ánh mắt của hắn rất tốt, hắn có thể nhìn rõ ràng vài
chục nghìn mét bên ngoài có một tòa vô cùng hùng vĩ thành trì.

Không thay đổi bước chân, hắn trực tiếp theo hướng tòa thành trì mà bước đến.

Mà theo hắn càng đến càng gần, hắn cũng phát hiện đến con người.

Thì ra thế giới này cũng không như hắn nghĩ như vậy mà thực sự là có con người
tồn tại.

Dòng người tấp nập, âm thanh, tiếng nói ồn ào cực kì rôm rả.

Khi đến gần thêm một khoảng đất cao, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tên của
thành trì này. Hai con chữ to lớn, to gấp đôi một người cường tráng. Bên trên
tản mát ra khí tức cường đại vô cùng. Làm cho người ta có cảm giác khiếp đảm.

Thanh Thành!

Chính là tên của thành trì này.

Khi hắn càng đến gần cửa thành thì những âm thanh rôm rả này lại càng ngày
càng nhỏ. Cuối cùng cũng không còn những âm thanh khác ngoài âm thanh kiểm tra
của những tên thủ vệ.

Những tên thủ vệ này cho hắn cảm giác so với người bình thường thì mạnh hơn
nhiều lắm, nhưng mà so với hắn nhìn thấy những quái thú trong khu rừng kia thì
lại kém đi quá nhiều.

Trực tiếp đi vào trong thành, những tên thủ vệ này cũng không có một chút phát
hiện đến sự tồn tại của hắn.

Bỏ qua những điều đó, hắn bắt đầu nghe ngóng những câu nói có liên quang đến
khu rừng mà hắn đã từng đi qua.

Mà theo hắn không ngừng nghe ngóng. Đên cuối cùng cũng rõ ràng đó là nơi nào.

Vô Tận Sơn Mạch, là nơi mà chưa có ai hoàn toàn thăm dò rõ ràng được cả. Bởi
vì cả vùng sơn mạch giống như vô cùng vô tận không có điểm cuối. Hơn nữa, bên
trong tràn ngập hung hiểm không thể báo trước ngăn cản bước chân khám phá của
con người. Cho đến cuối cùng con người gọi nó là Vô Tận Sơn Mạch.

Không dừng lại ở đó, hắn còn biết thêm là con người ở thế giới này có thể tu
luyện.

Kẻ tu luyện trở nên càng ngày càng cường đại, phất tay có thể hủy diệt thiên
địa, tay phá hư không, không gì không làm được. Chỉ có thể nói là giống như
thần linh.

Mà khi hoàn toàn hiểu được những thứ này, ý tưởng lúc trước của hắn cũng bắt
đầu có một tổ chức rõ ràng.

Sau khi thăm dò mọi thứ hoàn tất. Không dừng lại bước chân, hắn rời đi nơi này
xuất phát đên nơi tiếp theo.

Tiếp tục quang sát, tiếp tục di chuyển.

Hắn quan sát cách thế giới này tu luyện. Quan sát những kẻ mạnh mẽ như thần
linh.

Cứ như vậy, hắn cứ tiếp tục đ. Đa đi vài ngàn năm rồi.

Mà bản thân hắn cũng bắt đầu suy diễn ý tưởng của mình.

Cho đến một ngày. Hắn không tiếp tục đi nữa mà trực tiếp ngồi xuống tảng đá
bên cạnh đó.

Hắn bắt đầu suy nghĩ cho con đường tiếp theo của mình. Hắn nhìn thấy nhiều
lắm. Thế giới này con người tu luyện từ một con người bình thường bắt đầu trở
nên mạnh mẽ chỉ có một loại phương pháp.

Mà loại phương pháp này đầu tiên là phải khiến thân thể hấp dẫn với môi trường
bên ngoài, dẫn động năng lượng xung quanh môi trường hấp thu vào thân thể
mình, để chính bản thân không ngừng đột phá cực hạn tiến thêm một bước trở nên
mạnh mẽ.

Mà loại phương pháp đó gọi chung là Công Pháp.

Công Pháp càng mạnh thì người tu luyện tốc độ tiến cấp càng nhanh. Đương
nhiên, tất cả cũng phải nhìn đến kẻ đó thiên phú như thế nào.

Cũng giống như ngươi đưa một môn tuyệt thế công pháp cho một thằng ngốc thì
thử hỏi xem tên ngốc có thành cường giả được không.

Mà hắn theo không ngừng quan sát vô số loại công pháp khác nhau, cũng theo đối
với thân thể không ngừng hiểu rõ, đối với thế giới này không ngừng hiểu rõ.
Nên bây giờ hắn bắt đầu suy nghĩ cho mình một môn công pháp.

Hắn ngồi bất động ở nơi đó, thế giớ này đang quan sát hắn, đồng thời hắn cũng
quan sát đầy đủ về thế giới này.

Theo thời gian không ngừng trôi qua.

Một năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm,..........

Cho đến một ngày, cứ ngồi một chỗ như tượng đá hắn đột ngột mở mắt. Bên trong
ánh mắt cũng không có gì ba động. Có cũng chỉ là vô cùng bình thản.

Cảm nhận một chút dòng thời gian trôi qua. Hắn phát hiện hắn ngồi chỗ này đã
hơn hai vạn năm rồi.

Bất quá hắn cũng không có một chút nào ngoài ý muốn.

Hắn đã từng thấy một người bỏ ra vài trăm năm suy diễn một môn công pháp mất
hơn 50 năm. Cuối cùng chỉ hình thành một bộ đẳng cấp hơi cao công pháp mà
thôi.

Mà công pháp đẳng cấp càng cao bỏ ra thời gian suy diễn càng nhiều. Mà hai vạn
năm vẫn còn nằm trong dự liệu của hắn. Cho nên hắn mới không có chút nào ngoài
ý muốn. Mà thời gian hai vạn năm đối với hắn mà nói chỉ là một cái chớp mắt mà
thôi.

"Bước khởi đầu đã hoàn thành, việc còn lại chỉ là cần đi tới thôi." Thì thào
một tiếng. Đạp bước tiến tới, hắn rời đi khỏi nơi đây.

Hắn bắt đầu đi tới, đi tới kế hoạch của hắn rồi.


Đăng Thiên - Chương #4