Ly Hạ


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Bên trong một khu rừng hoang văng. Âm thanh leng keng không ngừng vang lên,
kèm theo đó là những âm thanh khác nhau.

Có tiếng kẻ ngông cuồng cười, có tiếng khóc bi thiết của phụ nữ, trẻ em. Hay
tiếng quát tháo của những người đứng đầu.

"Nhanh, mau chạy khỏi nơi này." Tiếng quát của người đàn vang vọng.

Mà điểm tập trung của tiếng quát là một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ bốn
năm tuổi, cả khuôn mặt là nước mắt. Người phụ nữ nghẹn ngào lên tiếng :

"Nhưng mà......"

"Còn nhưng nhị cái gì, ta bảo là mau chạy đi." Cũng không chờ người phụ nữ nói
hết câu, người đan ông trực tiếp cắt đứt nói của người phụ nữ. Tiếng quát của
người đang ông càng gấp hơn. Cùng lúc đó, nhanh chóng tránh né đi lưỡi đao
chém sát người.

Mau chóng thay đổi mục tiêu, trên thân người đàn ông mau chóng bọc phát ra một
luồn dày đặc màu xanh lục khí tức. Mà một tay khác mau chóng biến ảo vị trí,
nâng kiếm lên trực tiếp một chém.

Trực tiếp chém chết kẻ đánh lén thành hai khúc, nhìn cũng không kịp nhìn mà
mau chóng lên tiếng hối thúc người phụ nữ :

" Thảo Nhi, mau chạy nhanh, ta và ngươi chết cũng không sao, nhưng còn Hạ Nhi
thì không được."

Người phụ nữ không nói gì nữa, cũng không gạt đi nước mắt, trực tiếp ôm đứa
trẻ chạy ra khỏi vòng vây.

Nhìn người phụ nữ ôm theo đứa trẻ chạy đi, người đàn ông thoáng thở phào một
cái. Tiếp theo nghiêm nghị nhìn vào đoàn giặc cướp, toàn thân khí tức ngưng tụ
tới đỉnh phong.

Hai tay cầm chặt kiếm, người đàn ông đem trong thể nội còn sót lại linh lực
toàn bộ tập trung vào trên thân kiếm.

"Ông,.."

Như cảm nhận được, tâm tình chủ nhân thanh kiếm kia vậy mà phát ra một tiếng
kiếm minh.

Không có thời gian để ý âm thanh gì khác. Người đàn ông lạnh lùng nói :

"Ta Ly Thiên Vân trước giờ cũng không đi mạo phạm ai khác đi, tại sao các
ngươi cứ lần lượt nhắm vào chúng ta?"

"Ha ha, cái này ngươi còn phải đợi đến lúc xuống dưới kia thì mới biết được
đáp án." Đáp lại người đàn ông là một tiếng cười cực kì thô bỉ, khiến cho
người ta cảm giác muốn ói.

Mà cũng đồng thời, những tên cướp đông loạt dừng lại, chậm rãi tách ra một con
đường, mà người bước ra là một tên hình thể gầy gòm, sắc mặt trắng nhợt. Giống
như những kẻ bệnh hoạng vậy.

"Ngươi một cái Nhập Linh hậu kì đã phải khiến động đên ta, lần này coi như
ngươi chết cũng có thể tự hào." Nói, đồng thời trên người tên bệnh hoạng cũng
phát ra một luồng khí tức áp mạnh mẽ.

"Khí Hải cảnh cường giả." Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hắn mặc dù tu vi là
Nhập linh hậu kì đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Khai Phủ cảnh,
nhưng hắn rất rõ ràng mình và chân chính khai phủ cảnh cường giả cách biệt to
lớn như thế nào.

Hắn rất muốn chạy, nhưng khi nghĩ đến vợ và con trai thì ánh mắt hắn lại trở
nên kiên định lại.

Coi như là Khai Phủ cảnh cường giả thì sao. Để bảo vệ vợ con hắn Ly Thiên Vân
cả mạng cũng có thể hi sinh.

Phát giác được ánh mắt kiên định của Ly Thiên Vân, tên bệnh hoạn cũng không
thèm để ý, ngược lại hắn rất tự nhiên cười nói :

"Ngươi cho là ngươi có thể ngăn cả ta sao, muốn bảo vệ gia đình mình sao, để
ta nói cho ngươi biết tất cả chỉ là mơ tưởng."

Nói xong, đồng thời thân hình tên bệnh hoạng đột ngột biến mất, mà cùng lúc đó
trên người Ly Thiên vân đột nhiên xuất hiện một cái lỗ máu.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, hắn thậm chí còn chưa kịp phòng thủ thì chính
mình đã bị thương.

Nhưng cho dù bị thương thì ánh mắt hắn vẫn kiên định dị thường. Cầm chặt trong
kiếm trong tay, cắn chặt răng cố nén đau đớn, hắn hiểu đây là giây phút cuối
cùng của mình.

Cũng không lo lắng cái gì nữa, điều động trên thân thể còn sót lại chút ít
linh lực, nhưng tất cả đều không đủ. Đối phương chính là Khai Phủ cảnh cường
giả, mà Khai Phủ cảnh cường giả muốn giết một cái Nhập Linh đỉnh phong như hắn
bất quá là tốn chut thời gian mà thôi.

Trực tiếp thiêu đốt lên thân thể khí huyết, đây là chiêu thức cuối cùng của
hắn. Thiêu đốt toàn thân sinh mệnh lực để phát ra một kích cuối cùng.

"Phách Sơn Trảm"

Hét to một tiếng, Ly Thiên Vân trực tiếp chém vào tên bệnh hoạng, mà tên bệnh
hoạng cũng thật không ngờ Ly Thiên Vân sẽ trực tiếp bạo phát như vậy.

Trong một chút thời gian ngắn tên bệnh hoạng cũng không kịp phản ứng. Bất quá,
dầu gì cũng là Khai Phủ cảnh tồn tại, tên bệnh hoạng rất nhanh phản ứng lại.

Đưa tay ra, một cái do linh lực ngưng tụ thành hơn một mét màu cam trảo ấn
trực tiếp đón đỡ một kiếm của Ly Thiên Vân.

Bất quá do trong thời gian ngắn không kịp làm quá nhiều phản ứng nên trảo công
của tên bện hoạng cũng không phát huy ra được hoàn toàn lực lượng của mình.

Mà một kiếm này của Ly Thiên Vân là trực tiếp thiêu đốt toàn thân sinh mệnh
lực nên trong lúc nhất thời mọt kiếm này tiếp xuyên qua trảo ấn của tên bệnh
hoạn, chém vào cánh tay của hắn cắt ra một vết sâu thấy xương vết thương.

Mà chém xong một kiếm này xong cả người Ly Thiên Vân giống như quả khí cầu xì
hơi vậy trong chớp mắt mái tóc trở nên bạc trắn, làn da cũng kho quắt lại.
Giống như trong chớp mắt này biến thành một lão già bảy, tám mươi tuổi vậy.

"Hi vọng Thảo Nhi an toàn, còn có con trai ta." Đây là Ly Thiên Vân cuối cùng
suy nghĩ. Sau đó thân hình hắn đổ gục xuống, trên thân thể một tia cuối cùng
sinh khí cũng theo đó tiêu tan.

"Đã xem thường hắn rồi." Tên bệnh hoạng nhìn vào cánh tay của mình. Bất quá
chớp mắt điều động thể nội linh lực, đáng sợ vết thương trực tiếp ngừng chảy
máu, mắt thường cũng có thể thấy được trên cánh tay bắt đầu sinh ra thịt mau
chóng hồi phục.

Đây là Khai Phủ cảnh mạnh mẽ. Rèn luyện thân thể sắp đến mức sắp chạm được
lĩnh vực của 'Khí'.

Liếc nhìn xác của Ly Thiên Vân, tên bệnh hoạng cũng không nghĩ nhiều, mà trực
tiếp hạ lệnh cho mấy tên giặc cướp còn lại :

"Nhanh chóng tìm cho ra vợ con của Ly Thiên Vân sau đó trực tiếp giết." Mà
thân hình của hắn cũng mau chóng đuổi theo hướng chạy của người phụ nữ, để đề
phòng có chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng phải mau chóng ra tay.


Trên mặt tràn đầy nước mắt, người phụ nữ ôm đứa trẻ chạy loạn trong khu rừng.

Cũng không chạy được bao xa, nàng liền cảm thấy thân thể mệt mỏi, bất quá nàng
không để ý mà cứ tiếp tục chạy.

Đây là chồng của nàng hy sinh mạng sống của hắn để mở ra cho nàng và con một
đường sống.

Bất quá bản thân nàng cũng không phải tu luyện giả mà chỉ là một người bình
thường mà thôi. Nàng có thể chạy bao xa.

Chính như vậy, nàng cũng không chạy bao xa liền nghe ở phía sau một tiếng xé
gió hướng nàng mà tới.

Cũng là giờ phút này, nàng tuyệt vọng. Nàng biết chắc chắn bản thân mình sẻ
phải chết, nhưng mà nàng còn con trai, cho dù điều đó là chắc chắn phải chết
nàng cũng liều mình để bảo vệ con trai.

Nhưng mà điều đó cũng không được bao lâu, nàng liền cảm thẩy trước ngực đau
đớn, tầm mắt tối sầm, nàng ngã xuống, nhưng vẫn gắt gao ôm đứa trẻ trong tay.
Cuộn tròn đứa trẻ trong ngực, đây giống như là giờ phút cuối cùng cách mà nàng
có thể nghĩ ra.

Ngẩng đầu, cố nén tầm mắt càng ngày càng mờ nhạt, nàng lên tiếng cầu xin :

"Van cầu ngươi tha cho Hạ Nhi một con đường sống."

"Không thể!" Đáp lại nàng là một âm thanh lạnh lẽo.

Nàng tuyệt vọng, nàng mở trừng đôi mắt của mình nhưng lúc này cũng là lúc nàng
khí tuyệt.

Mà còn trong lồng ngực nàng, đứa trẻ vẫn còn mọt mặt ngơ ngác. Hắn không hiểu
gì cả, không biết gì cả.

Cha đột nhiên bị tấn công, mẹn hắn đang ôm hắn thì quỷ dị ngã xuống. Nhìn lên
bàng tay mình, tất cả đều tràn đầy máu tươi.

Không hiểu, thế là hắn khóc lên. Mà lúc này tròng đầu hắn cũng vang lên một âm
thanh :

"Muốn trả thù không!"

Âm thanh đột nhiên xuất hiện là cho đang khóc hắn giống như bị cái gì nghẹn ở
cuốn họng vậy, tiếng khóc cũng im bặt.

Nhưng không hiểu gì hắn cũng lên tiếng trả lời :

"Muốn"

"Vậy đem thân thể của người giao cho ta, ta giúp ngươi trả thù." Âm thanh thần
bí ấy nói rất bình thản, giống như đây chỉ là một việc tiện tay vậy.

"Ngươi có thể giết được tên kia?" Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn, đang từng bước lại
gần tên bệnh hoạng, lại nhìn vào mẹ mình. Hắn lập tức làm ra quyết định.

"Được" Âm thanh kia rất đơn giản đáp.

"Vậy được, giúp ta giết tên kia, thân thể ta là của ngươi." Cũng không nhiều
lời nữa, tất cả mỏi thứ trong tầm mắt hắn đột nhiên trắng xóa rồi trong đầu
hắn cuất hiên một ý nghĩ :

"Có thể gặp được cha, mẹ rồi."

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.


Cũng lúc đó, tên bệnh hoạng đột nhiên nhăn mày lại. Hắn cảm giác đứa trẻ hắn
sắp giết đột nhiên có chút kì lạ.

Lẽ ra, một đứa trẻ bình thường nên khóc trong sợ hãi hay cũng bị up thế của
hắn ép cho không dám hé ra một hơi nào.

Nhưng đứa trẻ này kì lạ. Bởi vì đang khóc lại đột nhiên dừng lại. Điều này
cũng rất bình thường đi. Nhưng đứa trẻ lại đột nhiên có mọt sự thay đổi.

Tất cả vẻn vẹn chỉ là ánh mắt. Không vì cái gì, bởi vì ánh mắt này quá bình
thản, bình thản đến hắn cũng cảm thấy lạ kì.

Mà lúc này đứa trẻ kia cũng đọt nhiên đứng lên. Dùng một loại ánh mắt bình
thản quan sát hắn. Một lúc sau, đứa trẻ lên tiếng :

"Ta tên gì?'

Có lẽ đột nhiên bị ánh mắt kia cho mê hoặc phút chốc, tên bệnh hoạn theo bản
năng nói ra :

"Ly Hạ"

"Vậy từ giờ ta tên là Ly Hạ." Đứa trẻ dùng một loại bình tĩnh cực kì phát ra
tiếng nói.

Mà bản thân tên bệnh hoạng giờ phút này cũng cảm thấy không ổn.

"Cũng nên thực hiện lời hứa thôi" Đứa trẻ. Không, phải nói là Ly Hạ vẫn dùng
loại kia bình tĩnh đến cực điểm lời nói, nói ra.

Mà giờ phút này bản năng của tên bệnh hoạng cũng nhanh chóng mách bảo hắn.

Phải nhanh chóng rời khỏi!

Chạy càng xa càng tốt!

Không chút do dự, tên bệnh hoạng thân hình trực tiếp lùi lại. Sau đo láy cực
kì kinh khủng tốc đọ biến mất dạng.

"Ngươi chạy không được." Vẫn như trước bình thản. Ly Hạ đưa bàn tay ra. Mà mọi
chuyện cũng phát sinh ngay một khắc đó.


Đăng Thiên - Chương #5