Thiên Hỏa Học Viện


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Buổi sáng, Ly Hạ theo thói quen dậy sơm.

Lại ra sân, luyện vài lần Khai Nguyên Quyền sau, cảm giác thân thể biến hóa.
Thấy không có gì sau hắn mới đi ra ngoài ngoài.

Đi ra cửa, lại giúp Cổ Tùng mở cửa tiệm sau, Ly Hạ lại nhìn vài đơn thuốc chưa
hốt xong, hắn cũng làm nốt việc còn thừa.

Nói là còn thừa, chứ thực ra là khá nhiều. Chủ yếu là mấy đơn thuốc cảm mạo,
còn lại vài chục đơn chính là trị thương hay trừ độc.

Dù sao, Phong Lâm Trấn ở gần rừng núi, hằng ngày cũng không thiếu người đi
kiếm sống bằng nghề săn bắn thú rừng.

Hay cao hơn một chút chính là đánh giết một ít Hạ Phẩm yêu thú rồi.

Cho nên việc bị thương cũng không là hiếm gặp.Còn phải nói là Cổ Tùng thu nhập
chính cũng đến từ mấy người này rồi.

Mặc dù Ly Hạ hốt thuốc vẫn không tính là quen tay, khi hốt xong đơn thuốc cuối
cùng thì trời cũng đã gần trưa rồi.

Nhưng như vậy cũng rất khá rồi. So sánh lúc mới bắt đầu, hắn còn vài lần đêm
dược thảo đưa vào quá nhiều.

Qua ngày sau, cái kia bệnh nhân chính là đến đây bán vốn rồi. Ly Hạ cũng bị Cổ
Tùng gõ đánh một trận ra trò, một bên nhìn Phụng Linh Linh chính là ôm bụng
cười to.

Cho đến hiện tại, hắn mới coi như có thể đứng tiệm được rồi, Cổ Tùng cũng yên
tâm giao phần hốt thuốc cho hắn, cũng không còn quan tâm nữa.

Mà Cổ Tùng lúc này cũng đang xem bệnh cho người khác rồi.

Nhìn còn hắn còn đang bận, Ly Hạ cũng tập trung lắng nghe vài tên khách trò
truyện với nhau rồi.

Chịu thôi, bản thân Ly Hạ cũng không phải loại quá thường xuyên giao tiếp với
người khác.

Điểm này, từ số lượng từ mỗi ngày hắn nói ra là có thể chứng minh rồi.

Nên hắn muốn biết tin tức gì trong trấn thì chỉ có thể từ tiệm thuốc lắng nghe
vài từ miệng của mấy người khách.

Cũng rất bình thường, bên trong không có quá nhiều tin tức. Đại đa số đều là
một số chuyện xảy ra hằng ngày trong trấn.

Tỷ như nhà một người khách nào đó bị mấy tên nhóc quậy phá vẽ bậy lên tường,
hay nhà họ Thủ lão gia ốm nặng không còn sống được bao lâu....

Nghe một hồi đột nhiên Ly Hạ ánh mắt khẽ động, lại tập trung về một hướng lắng
nghe.

"Lão Tứ, ngươi có nghe nói Thiên Hỏa học viện sắp tuyển học viên a." Một người
ngồi gần đó vì phải chờ lên vài tên nữa mới đến lượt mình nên cũng nói chuyện
phiếm lên.

"Thiên Hỏa học viện, ngươi nói Thiên Hỏa học viện bảy năm mới tuyển học viên
một lần. Hơn nữa vẫn phải là thiên tài chưa tới mười tuổi ít nhất phải là Dẫn
Linh trung kì mới có thể vào học." Gọi Lão Tứ người bên cạnh hơi giật mình,
lập tức suy nghĩ tới chuyện này.

"Phải đó, tính ra từ ngày vị kia học viện viện sứ đến đây bây giờ cũng đã là
năm năm rồi. Bây giờ còn lại cũng chỉ là hai năm nữa là có thể một đợt mới
tuyển sinh rồi. Còn nhớ lần trước cả trấn đều đưa con em mình ra ngoài nhưng
cuối cùng chỉ có bốn đứa trẻ đạt được tư cách vào nhập học mà thôi." Người này
nghĩ tới cái kia độ khó thì không khỏi than thở lên.

"Lần đó, đi tham gia đầy đủ gần bảy mươi đứa trẻ, đại đa số đều là Dẫn Linh
trung kì. Thấp nhất đều là tám tuổi trở lên, vậy mà cũng chỉ có bốn đứa trẻ
được chọn. Một đứa trong đó là con trai của Lâm trưởng thôn, chín tuổi tui vi
cũng gần tới Dẫn Linh hậu kì mới coi như qua ải, còn lại ba đứa trẻ kia tất cả
đều là miễn cưỡng may mắn mới đạt được một cái trúng tuyển rồi." Lão Tứ cũng
cảm thán lên, không khỏi lắc đầu vì độ khó của học viện.

"Nhớ năm đó, ta......."

Còn về phần sau Ly Hạ liền không để ý đến nữa, trong đầu cũng nhớ đến Thiên
Hỏa học viện cái này danh từ.

Đã từng, lúc hắn lang thang khắp nơi cũng từng ghé qua học viện này một thời
gian.

Thiên Hỏa học viện từng là một trong những thế lực đỉnh cấp của một giới này.
Thời kì đỉnh phong của nó mỗi một vị mới thu học viên tu vi thấp nhất cũng
phải là Nhập Đạo cảnh đỉnh phong chứ không phải như bây giờ vậy.

Chiêu nhập học viên điều kiện mặc dù khá hà khắc, nhưng so ra vẫn rất bình
thường.

Mười tuổi trở xuống Dẫn Linh trung kì!

Theo Ly Hạ nhớ thì năm đó điều kiện thu nạp học viên của Thiên Hỏa học viện
liền là mười tuổi trở xuống Nhập Linh hậu kì đây.

Mà còn có cấp trên, nếu như gia nhập trễ thì chỉ cần mười lăm tuổi trở xuống
có tu vi Khai Phủ cảnh đỉnh phong là thấp nhất, chỉ có đột phá Khai Phủ cảnh
mới có nắm chắc để nhập học rồi.

Nhưng tất cả ở trên cũng chỉ là điều kiện mà thôi, muốn chính thức gia nhập
Thiên Hỏa học viện còn phải thông qua mấy lần kiểm tra cùng thử thách, rồi
được sự đồng ý của viện sứ mới có thể đi đến Thiên Hỏa học viện để nhập học
rồi.

Chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể tưởng tượng được năm đó gia nhập Thiên Hỏa học
viện là khó khăn cỡ nào rồi.

Mà Ly Hạ vì suy nghĩ của mình công pháp cũng từng ở trong đó vài chục năm xem
hết toàn bộ Tàng Thư Lâu.

Rồi lại tiếp tục du hành vài nghìn năm, sau đó bắt đầu suy diễn công pháp của
mình mà bỏ ra thời gian hai vạn năm.

Mà thời gian hai vạn năm có bao nhiêu biến đổi, ai cũng không nói trước được.

Hắn lại không nghĩ tới đã qua hai vạn năm mà Thiên Hỏa học viện vẫn còn tồn
tại. Cái này cũng thật là bất ngờ lớn.

Mặc dù hiện giờ cái này Thiên Hỏa học viện cũng xuống dốc so với hai vạn năm
trước quá nhiều.

Từ điều kiện nhập học thì có thể nhận ra rồi.

Bất quá, Ly Hạ lại có ý nghĩ khác.

Thiên Hỏa học viện mặc dù tuột dốc không phanh nhưng so với cằn cõi Đông Thiên
Linh vực hiện giờ vẫn là một cái cự vô phách tồn tại rồi.

Bên trong đó tài nguyên tu luyện so với ở nơi này vẫn là gấp mấy chục lần, mấy
trăm lần có hơn.

Đang suy nghĩ Ly Hạ bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói :

"Thế nào, động tâm rồi hả?"

Ly Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một mặt cười tủm tỉm Cổ Tùng.

Gật đầu, Cổ Tùng chính là dùng truyền âm nói cho hắn biết. Cái này là linh lực
một loại vận dụng, có thể để người khác không nghe thấy, mà bản thân mình cũng
không cần mở miệng. Có thể nói là dùng để bàn chuyện mật thì không còn gì tốt
hơn nữa.

Bất quá nếu có tu luyện giả tu vi quá cao thì truyền âm trước mặt hắn giống
như truyện cười mà thôi.

"Cái này cũng không khó, lấy bản lãnh của ngươi đi vào Thiên Hỏa học viện
chính là dễ như ăn cháo thôi." Tiếp tục khám bệnh, Cổ Tùng cũng không có quá
nhiều biểu hiện, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục vang lên trong đầu Ly Hạ.

"Chuyện này, cũng khá trùng hợp với tính toán của ta. Nếu không có vấn đề gì,
hai năm sau thì để ngươi cùng Linh Nhi cùng vào Thiên Hỏa học viện. Sẵn tiện
hiện giờ có ngươi, ta rời đi nơi này cũng có thể yên tâm khi giao nàng cho
ngươi. Để nàng một mình ta thật sự rất không yên tâm." Âm thanh Cổ Tùng vẫn
vang lên, nhưng lần này không tên có một loại buồn bã.

Tiếp tục chờ một chút, lại không thấy Cổ Tùng nói gì nữa, Ly Hạ cũng im lặng.
Mọi chuyện, chờ không có người lúc mới nên hỏi, hiện giờ còn không phải lúc.

Ly Hạ vẫn còn có chút nghi hoặc lời của Cổ Tùng.

Cổ Tùng hẳn là có phương pháp nào đó có thể giúp hắn và Phụng Linh Linh có thể
dễ dàng gia nhập Thiên Hỏa học viên, điều này cũng có thể.

Nhưng hắn lại nói là phải rời đi, điều này cùng lúc trước lời hắn nói với Ly
Hạ có chút ít không đúng.

Nếu như đúng như lời hắn nói, thì cũng khoảng bốn, năm năm nữa Cổ Tùng mới rời
khỏi nơi này.

Bây giờ lại nhanh chóng như vậy muốn rời đi.

Là muốn trở về thế lực của hắn sao? Hay là đi tìm cha, mẹ của Phụng Linh Linh?
Còn là, làm việc gì khác đâu? Việc gì có thể khiến Cổ Tùng gấp gáp như vậy trở
về?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Ly Hạ đã có vô số suy nghĩ nhưng cũng không có
mấy cái hợp lý.

Không rõ mọi chuyện tình huống, Ly Hạ cũng không thể kết luận lên được. Cho
nên hắn cũng từ bỏ không suy nghĩ nữa.

Tất cả mọi chuyện chỉ cần có đầy đủ thực lực lúc, ngươi muốn biết chuyện gì
thì ai có thể cản ngươi? Chỉ cần thực lực đủ mạnh, tất cả mọi chuyện trong mắt
người khác cho dù có gấp gáp đến mức nào thì trong mắt ngươi đó cũng chỉ là
phù vân mà thôi.

Cho nên việc mà Ly Hạ cần làm hiện tại chính là dùng thời gian còn lại mau
chóng đặt lên cái kia khinh khủng căn cơ, sau đó lại dùng thời gian nhanh nhất
tăng lên thực lực của mình.

Chỉ cần đến lúc đó, hắn muốn gì cũng chỉ là chớp mắt sự việc rồi.

Mà trong lúc này, một cái nhỏ nhỏ bóng người theo nhà sau đi ra.

Một cái đáng yêu ngáp, Phụng Linh Linh sắc mặt buồn ngủ từ bên trong đi ra.


Đăng Thiên - Chương #18