Thăng Hoa


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Về đến tiệm thuốc, liền thấy Cổ Tùng đang ngồi hốt thuốc cho vài người. Nhìn
thấy cả hai cùng về đến.

Hắn ngẩng đầu lên, nói một câu :

"Đặt thuốc xuống đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm." Sau đó lại tiếp tục công
việc.

Ly Hạ gật đầu, theo lời Cổ Tùng dọn dẹp giỏ thuốc một lần, rồi đi vào nhà sau.

Phân biệt cùng Phụng Linh Linh mỗi người tắm trước sau, rồi Ly Hạ lại bắt đầu
suy nghĩ về việc buổi chiều.

Cái này đốn ngộ nhưng thật ra là bất ngờ, nhưng ngoài việc hắn cảm giác thân
thể trở nên mạnh hơn một chút ra, thì cũng chẳng còn gì khác nữa.

Hắn cũng không ngờ lúc đó bản thân mình lại đốn ngộ như vậy, vẻn vẹn là một
chút suy nghĩ đã từng của mình mà thôi, chẳng qua lần này so với lúc trước
lang thang tìm hiểu mà nói thì rõ ràng hơn rất nhiều.

Có một số loại vấn đề không phải chỉ là suy nghĩ một chút là có thể hiểu ra
được.

Thế giới này kẻ càng mạnh thì vấn đề đặt ra ngày càng nhiều, không phải đơn
giản là có thể hiểu.

Mà phương thức giải quyết vấn đề cũng chỉ có vài loại.

Trong đó, đơn giản nhất liền là được các vị tiền bối chỉ điểm. Điều này có thể
giúp nhanh chóng giả quyết vấn đề hơn. Nhưng bản chất nó cũng là một tai hại,
khi ngươi đã quen có người chỉ điểm thì bản thân sẽ sinh ra ỷ lại, mà không tự
thân suy nghĩ thì khi bản thân đạt tới một cấp độ nhất định thì không chỉ
không tiến bộ mà là dậm chân tại chỗ rồi, có một số còn xuất hiện lui bước.

Cách thứ hai lại là trực tiếp tự thân tìm tòi rồi theo ý nghĩ của mình mà đưa
ra đáp án. Phương pháp này cũng chính là đơn giản nhất, nhưng cũng chính là
tốn nhiều thời gian nhất.

Mà còn lại, chính là nhanh nhất không tốn nhiều thời gian lại giúp người ta
suy nghĩ thấu đáo vấn đề mà còn hiểu rõ bản chất của nó rồi. Mà nó, cũng chính
là đốn ngộ.

Nhưng đốn ngộ cần quá nhiều điều kiện hà khắc, có thể nói là một đời người
chưa chắc có thể đốn ngộ một lần.

Nhưng hắn Ly Hạ thì sao? Mới 'sống lại' vài tháng, lại trùng hợp suy nghĩ tới
một cái sự việc liền 'may mắn' được đốn ngộ loại chuyện tốt này.

Nhưng kì lạ là lại không có gì biến hóa là sao.

Dừng lại suy nghĩ lúc này, đã suy nghĩ không ra hắn cũng không cần quá tập
trung vào vấn đề này. Cứ để đó từ từ nghiên cứu là được.

Cũng lúc này Phụng Linh Linh đi ra rồi. Nàng một bặt búng ra sữa nhìn hắn, Ly
Hạ không nói gì đi vào phòng tắm rồi.

"Cái gì chứ." Thấy Ly Hạ không để ý mình Phụng Linh Linh bất mãn lầm bầm, lại
đi ra ngoài.

Tắm rửa một trận, Ly Hạ đi đến phòng ăn.

Mà trên bàn ăn, Phụng Linh Linh cùng Cổ Tùng đã ngồi sẵn rồi chỉ chờ hắn đến
mà thôi.

Ngồi vào bàn ăn, ba người bắt đầu dùng bữa.

Chầm chậm mà ăn Cổ Tùng, nhìn không vui Phụng Linh Linh, lại nhìn như trước
giống như không bao giờ mất đi bình tĩnh Ly Ha, mỉm cười hỏi :

"Hôm nay, có chuyện gì sao?"

Phụng Linh Linh dừng đũa, sắc mặt xoắn xuýt lên. Nhìn Ly Hạ một chút, lại nhìn
Cổ Tùng một chút, nhưng là do dự không có biết nói hay không.

Thấy vậy một màn, Cổ Tùng cũng hơi kinh ngạc. Liếc Ly Hạ một cái, chờ đợi hắn
giải thích.

Ly Hạ không nhìn Cổ Tùng chỉ nhàn nhạt nhìn Phụng Linh Linh, sau đó nói :

"Nói đi."Lại tiếp tục dùng bữa.

Đạt được Ly Hạ đồng ý sau, Phụng Linh Linh mới từng li từng tí nhìn Cổ Tùng
nói ra :

"Tiểu Hạ, hắn đốn ngộ."

"Hóa ra là đốn...." Cổ Tùng còn tưởng cái gì, đang định nói một câu. Sau đó
lại nghẹn họng giống như bị cái gì mắc tại cổ. Nghẹn đến mặt già đỏ chót.
Nghẹn đến trên tay đôi đũa rơi xuống lúc nào không hay.

"Ngươi nói hắn thật là đốn ngộ." Nửa ngày, Cổ Tùng mới lấy lại bình tĩnh. Nhìn
chằm chằm Phụng Linh Linh hỏi.

Phụng Linh Linh lúc này rất là ngoan ngoãn gật đầu. Lại đem mọi chuyện xảy ra
lúc chiều kể ra.

Đạt được khẳng định Cổ Tùng nhìn về Ly Hạ ánh mắt lúc này hoàn toàn thay đổi.
Nhìn hắn như nhìn thấy viễn cổ quái vật vậy.

Hắn nhưng rõ ràng đốn ngộ là cỡ nào may mắn a, đừng nói là hắn, cho dù là hắn
ở Tây Linh Chân Vực mấy trăm năm cũng chưa từng nghe một người xuất hiện đốn
ngộ.

Có thể may mắn đốn ngộ chỉ là được nghe truyền từ vài câu chuyện truyền tai
mấy lão quái tu luyện mấy nghìn năm mà thôi.

Mà Ly Hạ mới bao nhiêu tuổi. Mới năm, sáu tuổi mà thôi, lại có thể đạt được
chuyện tốt mà mấy cái siêu cấp cường giả đỏ mắt cũng không thấy thì có thể
thấy được rồi.

Mà chuyện này cũng gián tiếp thể hiện lên thiên phú của Ly Hạ rồi.

Chẳng lẽ thiên phú của Ly Hạ vượt qua Linh Nhi!

Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Cổ Tùng, nhưng rất nhanh hắn lắc đầu
xua tan ý nghĩ này.

Bởi vì Phụng Linh Linh chính là.......

"Ngươi đốn ngộ cái gì?" Nghe Cổ Tùng nói câu này, Phụng Linh Linh cũng hiếu kỳ
nhìn về phía Ly Hạ.

Ly Hạ dừng đũa, suy nghĩ một lúc sau, lại lắc lắc đầu, nói ra :

"Không biết."

"Không biết?" Cổ Tùng cùng Phụng Linh Linh đồng thời kinh ngạc thốt lên. Loại
chuyện kia nhưng sao lại không biết a.

"Giống như đột nhiên hiểu rõ cái gì, lại không biết rơi vào đốn ngộ như vậy.
Về sau kiểm tra lại, ngoại trừ thân thể trở nên mạnh hơn một phần thì không
còn gì nữa." Ly Hạ nói ra một hơi. Hắn cảm giác cả tháng tới từ ngữ bị hắn tổ
hợp dùng trong một lần rồi.

Nói xong hắn lại tiếp tục ăn, không để ý một già một bé kia nữa.

Một to một nhỏ bốn con mắt trừng to nhìn Ly Hạ giống như biểu đạt lên sự không
tin tưởng từ đấy.

Bất quá lại qua suy nghĩ một chút cũng không hỏi Ly Hạ nữa.

Ở chung với Ly Hạ bốn tháng, hai người khá rõ tính cách của hắn rồi.

Thật sự chuyện không liên quan tới cái gì thật sự quan trọng Ly Hạ sẽ không
cần thiết nói dối, hơn nữa từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy hắn nói dối
qua.

Hơn nữa, nếu thật sự là chuyện quan trọng Ly Hạ sẽ không nói mà là giữ im lặng
rồi.

Cổ Tùng cùng Phụng Linh Linh nhìn nhau một chút, cũng không tiếp tục vấn đề
này nữa. Cùng tiếp tục bữa cơm.


Cơm nước xong xuôi, ba người cũng ai về phòng người nấy, rất ăn ý không đề cập
tới việc của Ly Hạ nữa.

Mà Ly Hạ cũng thảnh thơi về phòng.

Xếp bằng ngồi trên giường, Ly Hạ điều chỉnh lại thân thể.

Rất nhanh, lượng cơm mà hắn ăn trong chớp mắt bị tiêu hóa sạch sẽ không còn
chút gì.

Mà không dừng lại ở đó, hắn vận chuyển Thượng Linh Quyết đến hấp thu linh lực
xung quanh không ngừng theo thân thể của hắn xuyên tới xuyên lui.

Khoảng nửa giờ, điều chỉnh xong xui Ly Hạ dừng lại.

Cũng không đứng lên, hắn muốn tinh tường kiểm tra đến thân thể từng chút biến
hóa. Có vậy, hắn mới có thể yên lòng.

Tập trung tinh thần, Ly Hạ bắt đầu vận chuyển linh lực để linh thức đi theo
linh lực nội thị đến thân thể.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Ly Hạ liền phát hiện ra chỗ không đúng rồi.

Lại nhìn vài lần từng chỗ khác, Ly Hạ mới đạt được một phát hiện to lớn.

Chỗ đầu tiên, phải nói đến máu của hắn. Vốn, máu của hắn chính là từ tinh
thuần linh lực biến thành cũng chính là cùng linh lực không khác nhiều. Đều
thuần một sắc màu trắng.

Nhưng theo lần kia đốn ngộ, bây giờ lại biến thành màu vàng nhạt rồi. Mặc dù
không được đậm, nhưng rất rõ ràng là chuyển sang màu vàng.

Tiếp theo là cốt tủy, so với trước càng ngưng luyện. Nếu không phải chuyện này
xuất hiện trước mắt hắn, hắn cũng có chút không tin đây.

Cốt tủy của hắn nhưng là theo Thượng Linh Quyết, cải biến thành Linh Cốt, Linh
Tủy. Bản chất có thể coi là thiên địa linh vật, lại cực kì tiếp cận với thiên
địa linh lực . Nếu để lâu thậm chí có khả năng sinh ra linh trí tự hành phát
triển cũng là có khả năng.

Mà bây giờ toàn thân cốt tủy lại đạt được một lần nữa ngưng luyện, chuyện này
nói ra chính hắn cũng không thể không bất ngờ thoáng một cái.

Mà đáng phải nói nhất, cũng chính là nhục thân của hắn. Dò xét từng cái tế
bào, bên trong chứa đựng năng lực gần như tăng lên gấp đôi, sức hoạt động càng
phát ra mạnh mẽ.

Đưa tới trái đất, theo mấy nhà khoa học nói thì cái này có thể gọi là siêu cấp
tế bào rồi. Có thể để cho mấy tên cuồng thí nghiệm phát điên lên rồi.

Theo thân thể từng cái biến hóa, Ly Hạ càng rõ ràng hơn rồi.

Hắn có thể đưa ra kết luân rằng bản thân hắn hiện tại bản chất lại thay đổi
một lần nữa.

Hoặc nói rõ hơn nữa là bản chất của hắn của hắn lại đạt được một lần thăng
hoa, tiến tới tần thứ cao hơn nữa mà hắn chưa từng tiếp xúc.

Hắn cũng không dám kết luận là có lợi hay có hại. Nhưng hiện tại chưa có
chuyện gì xảy ra, thì chắc hẳn là chuyện tốt.

Lắc lắc đầu, Ly Hạ lui ra khỏi nội thị. Hắn có chút choáng váng.

Nội thị chuyện này là cực kì tiêu hao tinh thần, đó cũng là một lý do trước
khi đạt đến Ngưng Khí cảnh mới có thể tự do nội thị.'

Nếu tinh thần không thể chịu đựng nổi, thì rất có thể bởi vì tinh thần tiêu
hao quá độ mà biến thành tên ngốc.

May mắn Ly Hạ đã điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong mới dám kéo dài nội thị
lâu như vậy, đổi lại người khác tối đa vài phút chính là tinh thần hao sạch mà
bất tỉnh hay biến thành tên ngốc.

Vuốt vuốt hai mắt đã xuất hiện choáng váng, hắn hiện tại cần gấp hồi phục lại
tinh thần lực rồi. Mà phương pháp hồi phục tốt nhất chính là giấc ngủ rồi.

Vì vậy, không do dự Ly Hạ tắt nến, nhanh chóng lột quần áo, lên giường. Rất
nhanh chìm vào giấc ngủ.


Đăng Thiên - Chương #17