Đốn Ngộ


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Đi ra khỏi trấn Ly Hạ cùng Phụng Linh Linh xe nẹ đường quen đi đến khu rừng.

Dù sao trong bốn tháng này, mỗi đêm hắn đều đi đên đó rồi.

Còn Phụng Linh Linh càng so với hắn quen thuộc. Gần như mỗi chi tiết đều nhớ,
nàng nhưng là mỗi ngày đều tới đây hái thuốc hoặc 'đùa bỡn' với bọn yêu thú.

Một đường đi tới không gặp bất kì trở ngại nào,Ly Hạ đi tới chỗ hái thuốc mà
bốn tháng trước Phụng Linh Linh đưa hắn tới.

Mặc dù trong bốn tháng này hắn thường xuyên đi đến Thạch Lâm nhưng cũng không
có đi ngang qua đây, nhưng nơi này cây cỏ so với bốn tháng trước cũng không có
quá nhiều thay đổi, chủ yếu vẫn là những dược thảo kia không ngừng mọc lên
thôi.

"Đi, đi hái thuốc xong rồi đi chơi." Phụng Linh Linh vui vẻ nói, giọng điệu
tung tăng như chim sẻ.

Ly Hạ theo bản năng liếc trong tay nàng cầm vài cái tui tiền, lại nhìn cực kì
vui vẻ Phụng Linh Linh, vô cùng im lặng.

Cô bé này tuyệt đối là không phải đột nhiên đánh người xong thì tâm tình tốt.

Chắc chắn là bởi vì bởi vì mới từ trên người đám 'lưu manh' kia 'cọ' được vô
cùng chỗ tốt rồi.

Lúc này, hắn coi như nhìn lại Phụng Linh Linh một lần nữa. Bốn tháng ở chung
vậy mà không nhìn thấu điểm này, cũng thật coi là một sự thất bại a.

Nàng hóa ra là một cái tiểu tham tài!

Cực độ im lặng Ly Hạ sắc mặt không có quá nhiều biến đổi, chỉ tùy ý bước chân
đi theo sau Phụng Linh Linh.

Đi loanh quanh vòng, lại hái một vài cây thảo dược trưởng thành, Phụng Linh
Linh ném vào giỏ vỗ vỗ tay, coi như xong việc.

"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đi chơi đi." Làm xong mọi thứ, nàng quay đầu đối với vẫn đi
theo sau mình Ly Hạ nói ra.

"Đi đâu?" Ly Hạ cũng có chút nghi hoặc. Nàng suốt ngày luôn miệng bảo đi chơi.
Nhưng hắn cũng không thường xuyên thấy nàng đi đâu chơi cả.

Chơi cùng đám nhóc trong trấn?

Ly Hạ trực tiếp đem lý do này cho không nhìn. Nói giỡn, hắn bốn tháng này mặc
dù không quá giao tiếp với người khác nhưng Phụng Linh Linh 'sự tích' cũng
biết được không ít.

Ví dụ như một mình đánh hết những tên lưu manh trong trấn khiến không tên nào
dám xuất hiện trước mặt nàng.

Tỷ như dọn dẹp đám nhóc muốn trêu ghẹo nàng. Cái này cũng là lý do không có ai
dám chơi cùng nàng nguyên nhân trọng yếu nhất.

Lại nói, nàng có ngoại hiệu 'tiểu ma nữ' xưng hô này.

Tất cả điều đó gộp lại khiến nàng gần như cô lập với đám nhóc trong trấn rồi.
Ngoại trừ ngồi một chỗ hay đi vào rừng hái thảo dược ra, Ly Hạ thật không nghĩ
được nàng sẽ đi chỗ nào chơi.

Bất quá, đã đi theo nàng thì hắn cũng không ngại tốn chút thời gian đi xem
nàng rốt cục muốn chơi cái gì rồi.

"Bí mật." Cười thần bí, nàng giở trò khơi gợi trí tò mò của người khác.

Ly Hạ lại không nói thêm câu nào nữa, im lặng đi theo sau.

"Hừ, ít nhất cũng phải tỏ ra tò mò chút chứ." Nghe phía sau không còn âm
thanh, chỉ còn lại tiếng bước chân bình tĩnh, nàng hơi bất mãn lầm bầm.

Theo cả hai không ngừng di chuyền. Tốc độ nhìn như đi bộ từng bước nhưng mỗi
một bước ra đều gần như xuất hiện ở mười mét bên ngoài. Tốc độ có thể so với
người trưởng thành bình thường dốc toàn bộ sức lực chay rồi.

Không nói chạy xong có bao nhiêu mệt nhưng cả hai đều thong dong mà bước đi
thì có thể nhìn ra bao nhiêu đây với cả hai đứa bé cũng không có bao nhiêu
gánh nặng.

Đi một hồi, Ly Hạ nhìn thấy ánh sáng. Điều này nói rõ là cả hai đã xuyên qua
khu rừng.

Liếc nhìn Phụng Linh Linh liền thấy nàng vui vẻ nhìn hắn, nói :

"Gần đến rồi, nhanh lên." Nói, nàng cũng dốc sức chạy. Chân nhỏ không ngừng
đạp đất phi tốc biến mất.

Ly Hạ cũng chuyển động thân hình, một cái đạp đất liền biến mất tại chỗ, chỉ
để lại âm thanh vù vù xé gió.

Thân ảnh hai đứa trẻ do cao tốc di chuyển mà để lại lần lược tàn ảnh, những
nơi đi qua đều khiến cho bụi đất mù mịt.

Chạy một hồi, cuối cùng cũng thấy Phụng Linh Linh dừng lại.

Ly Hạ lại liếc nhìn xung quanh một chút. Nơi đây ở gần vách núi, ngước lên
nhìn có thể thấy vách núi cao chót vót. Bên cạnh còn có một thác nước từ trên
cao ầm đổ xuống. Có lẽ vì rất cao nên âm thanh như sét đánh đùng đùng không
ngừng, cực kì sấm nhân.

Hắn lại nhìn Phụng Linh Linh một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mà nàng cũng rất phối hợp hắn, không nói câu nào mà trực tiếp nhảy vào một mõm
đã nhô ra gần thác nước.

Thấy vậy, Ly Hạ cũng nhảy theo. Ngược lại cũng không cần phải lo lắng nguy
hiểm gì. Dù sao nhìn Phụng Linh Linh cực kì quen thuộc địa hình liền có thể
biết được nàng rất thường xuyên tới nơi này.

Chớp mắt lại nhảy thêm vài cái. Cả hai đã đi đến bên cạnh thác nước rồi,
khoảng cách đứng gần thác nước, lại kết hợp thêm âm thanh đùng đùng không dứt
bên tai tạo nên một loại 'hùng vĩ' cực kì.

Đây chính là cái gọi là Thiên Địa. Trên đời này, có bao nhiêu người hiểu được
chân chính Thiên Địa.

Thiên Địa chính là vô hạn, chính là Khả Năng, mọi thứ đều nằm trong Thiên Địa,
Thiên Địa chi phối tất cả.

Mà thế nhân cộng đồng gọi chung Thiên Địa theo cách gọi khác chính là Thiên
Đạo, nó là đại diện Cho Thiên Địa ý chí, chưởng quản chúng sinh, không để bất
kì một ai có thể xúc phạm đến Thiên Địa.

Ly Hạ lúc này ngẩn ra, một loại không tên cảm giác xuất hiện trong lòng hắn,
hắn xuất thần, cũng có một loại hiểu ra xuất hiện trong lòng.

Không hiểu tầm đó thiên địa linh lực xung quanh thân hắn kịch liệt chấn động
lên. Sau đó lấy một loại không thể tin tốc độ không ngừng đi vào cơ thể hắn.

Tốc độ linh lực dung nhập nhanh đến nỗi ở trên người Ly Hạ vậy mà xuất hiên
một cái linh lực vòng xoáy. Màu trắng vòng to lớn xuất hiện sau lưng Ly Hạ
không ngừng đem xung quanh thiên địa linh lực dung nhập vào.

Động tĩnh lớn như vậy, nhưng kì lạ là chung quanh cây cỏ lại không có một chút
lay động. Thậm chí đang dẫn đường ở phía trước Phụng Linh Linh không có chút
nào phát hiện, còn đang chăm chú dẫn đường.

Mà đang tập trung dẫn đường Phụng Linh Linh đột nhiên không nghe được bước
chân của Ly Hạ, cảm giác có gì đó không đúng. Nàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn
thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt giật nảy cả mình, thiếu chút nữa hét
lên.

Nhanh chóng bình tĩnh, nhìn một màn phía trước. Lấy Ly Hạ làm trung tâm thiên
địa linh lực không ngừng rót vào thân thể hắn, mà thân thể hắn như động không
đáy đến bao nhiêu chính là hấp thu bấy nhiêu.

Ánh mắt hơi thất thần giống như đang suy tư cái gì đó, đối với bản thân dị
biến vậy mà không có một chút phản ứng.

"Đốn ngộ!" Trong đầu nhỏ moi móc một hồi, Phụng Linh Linh lại suýt chút nữa
thốt lên, nhưng rất nhanh lấy tay che miệng lại, lúc này nàng cần làm chính là
giữ yên tĩnh không quấy rầy đến Ly Hạ.

Ký ức truyền thừa của nàng có nhắc đến 'đốn ngộ' thứ này. Chính là mỗi tu
luyện giả cầu mà không được.

Bởi vì đốn ngộ cũng không phải cỡ nào khó khăn, mà nó chính là tự nhiên. Là
một loại đột nhiên hiểu ra.

Cũng không phải tự thân tìm hiểu rõ ràng mà là bản thân từ trong cảm quan bao
gồm nhìn thấy, nghe thấy, nếm được, cảm giác được,..... bất kì một loại nào
trong đó hiểu được, từ trong đó hiểu ra thiên địa đạt đến một loại 'Thiên Nhân
Hợp Nhất' trang thái.

Từ đó có thể thấy được đốn ngộ là cần cỡ nào may mắn rồi. Thiên thời, địa lợi,
nhân hòa, tất cả thiếu một cái cũng không được.

Mà mỗi người đốn ngộ đều có khác nhau thu hoạch. Có người thắc mắc đã lâu vấn
đề nghĩ thông suốt, không chỉ vậy còn tiến thêm một bước giúp sau này có thể
đột phá đến cảnh giới cao hơn. Hay có người từ bên trong ngộ ra một loại kinh
thiên linh kỹ, chỉ cần xuất ra liền là hủy thiên diệt địa.

Mà bất kể trong đó một loại nào đều chính là kinh khủng thu hoạch.

Trong mắt Phụng Linh Linh có thể đốn ngộ loại chuyện này đột nhiên xuất hiện
trên người Ly Hạ là cỡ nào khó khăn rồi.

Bất quá ngẫm nghĩ lại tính cách của hắn, đốn ngộ cũng có thể có khả năng. Lại
không nghĩ lại đột ngột như vậy.

Nàng cứ đứng như vậy canh chừng cho Ly Hạ, qua gần hai giờ có hơn vòng xoáy
linh lực mới từ từ giảm bớt. Lại thêm nửa giờ, mới trở nên nhỏ như bàn tay rồi
teo nhỏ như ngón út sau đó biên mất.

"Hô" Ly Hạ thở ra một hơi, theo trong thất thần khôi phục lại. Theo trong cảm
giác của hắn thì tất cả chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Nhìn xung quanh cũng không có gì thay đổi. Thác nước vẫn chảy, cây cỏ vẫn theo
gió rung động như là không có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, Phụng Linh Linh nhảy một cái đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

"Tiểu Hạ, nói cho ta ngươi làm sao lại có thể đốn ngộ, loại chuyện kia nhưng
toàn thân chỗ tốt." Hai mắt lấp lanh ngôi sao nhỏ, nàng mồm miệng không dừng
hỏi hắn.

"Đốn ngộ." Ly Hạ lại là quan tâm hai chữ này, lại hồi tưởng lại cảm giác lúc
nảy cũng rất có thể là đốn ngộ.

Nhưng hắn lại không cảm giác có quá nhiều biến hóa gì. Bất quá nhất thời cũng
không kịp nghiên cứu chỉ có thể để về đến nhà.

"Ta đốn ngộ bao lâu?" Ly Hạ không có trả lời Phụng Linh Linh mà là đặt ra câu
hỏi.

Nghe vậy, Phụng Linh Linh bản năng tính toán một chút, ngón tay nhỏ đếm đếm.
Rất nhanh cho ra kết quả.

"Khoảng ba giờ." Nói xong, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, hung hăng nhìn
Ly Hạ, nói :

"Ngươi cũng không nên đánh trống lảng, mau nói cho ta." Nàng giơ lên nấm đấm
nhỏ trước mặt Ly Hạ quơ quơ ý đồ uy hiếp hắn.

Bất quá Ly Hạ tuyệt không để ý, nhìn sắc trời một cái, thấy mặt trời sắp lặn
cũng chính là sắp đến giờ cơm rồi.

Quay đầu nhảy vài cái, đi vào bờ Ly Hạ nâng bước đi rồi.

"Này, ngươi đi đâu đó." Thấy hắn đột nhiên rời đi, Phụng Linh Linh không hiểu
gọi.

"Về nhà." Ly Hạ đáp lại.

"Về nhà? nhưng chúng ta còn chưa đi chơi mà." Nàng khó chịu nói.

"Trời sắp tối rồi, cũng không nên để Cổ lão phải chờ." Ly Hạ nói một câu khiến
nàng không có lý do gì phản đối.

Bất đắc dĩ nàng rầu rĩ đi theo sau lưng Ly Hạ.

Nhìn nàng một mặt không vui, Ly Hạ lại nói thêm một câu nữa :

"Ngày mai xong việc có thể đến đây."

Mới vừa còn rầu rĩ Phụng Linh Linh nghe vậy ánh mắt sáng lên.

"Thật."

Ly Hạ gật đầu một cái.

"Người nói phải giữ lời, nếu không..." Nàng lại nâng lên cánh tay, ý tứ không
cần nói cũng hiểu.

Ly Hạ lần này không nói gì nhanh chóng tăng tốc trở về.

Hai đứa trẻ mau chóng gia tốc, đem bụi đất xung quanh kéo lên nồng nặc. Đồng
thời nhanh chóng biến mất ở nơi này.

Gió rừng hiu hiu, đem cây cỏ xung quanh thổi lay động, mọi thứ lại trở về tĩnh
lặng như lúc trước, như không có gì xuất hiện hay đã từng xuất hiện.


Đăng Thiên - Chương #16