Đánh Lưu Manh


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Lưu Đồng lao lên giận giữ, tốc độ của hắn như một con báo săn xuất hiện trước
mặt Phụng Linh Linh. Lực lượng mạnh mẽ từ cú đấm bốc lên. Âm thanh xé gió
giống như của một cơn bão tố.

Không có một chút dư thừa, nếu cú đấm này thực sự đánh trúng thì bất kì ai
cũng không thể sống nổi.

Âm thanh kinh hô của mọi người vây xem còn chưa kịp vang lên, bởi vì Lưu Đồng
xuất thủ quá nhanh, gần như trong chớp mắt xuất hiện trước mặt cô bé.

Mà lúc này, đứng trước nguy cơ Phụng Linh Linh lại một mặt hồn nhiên không
biết chuyện, vẫn ngước nhìn Lưu Đồng nhíu mày suy nghĩ.

Nhưng tiếng xé gió đánh thức nàng, nàng thấy Lưu Đồng sắc mặt phẫn nộ lao đến
như vũ bão. Quả đấm kia cũng gần đến người nàng rồi.

Không chút do dự Phụng Linh Linh giơ lên một cánh tay chắn ở phía trước.

Mà đánh tới Lưu Đồng nhìn như vậy một màn, không khỏi cười gằn lên. Mặc dù
phẫn nộ gần như mất lý trí nhưng bản năng hắn tung ra một quyền này chính là
bản thân luyện tập đã lâu Kinh Thân Quyền.

Quyền pháp này cũng không tính được xếp vào hạng gì linh kỹ, bởi vì chỉ có
Nhập Linh tu luyện giả mới có tư cánh tu luyện.

Dẫn Linh cảnh không cách nào điều động linh lực, nên không thể nào sử dụng
được linh kỹ.

Kinh Thân Quyền là một bộ quyền pháp cực kì thích hợp cho Dẫn Linh cảnh công
kích. Bởi vì, bộ quyền pháp này chỉ cần luyện tới tiểu thành liền có thể phát
huy ra lực lượng toàn bộ thân thể. Không chỉ như vậy, tu luyện tới đại thành
khí kình liên miên như sóng nước, đánh vào cơ thể người cho dù là đồng cấp thì
vẫn bị một quyền trọng thương, mất khả năng chiến đấu.

Mà hắn Lưu Đồng bỏ ra nửa năm khổ tu đã đem Kinh Thân Quyền tu luyện tới cảnh
giới đại thành. Một quyền oanh ra, mà con nhóc trước mặt chỉ dùng một tay ngăn
cản sao.

Cười gằn chớp mắt, quyền thế không chút do dự đánh vào bàn tay nhỏ bó kia.

Ầm ầm!

Âm vang lên như sấm rền từ vị trí va chạm cả hai. Một luồn sóng tỏa ra đem bụi
đất xung quanh chấn bay lên.

"Không thể nào." Vẫn còn cười gằn bên trong, Lưu Đồng sắc mặc thay đổi, một
mặc không thể tin nhìn trươc mặt Phụng Linh Linh.

Một quyền này của hắn đáng sợ cỡ nào, lại bị như thế đơn giản liền ngăn trở.

Hơn nữa, nhìn nàng sắc mặt thong dong giống như không có bị cái gì ảnh hưởng
chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Nhanh chóng lui lại, sắc mặc vẫn còn giống như gặp quỷ, còn không tin Lưu Đồng
gần như bật thốt ra :

"Ngươi, ngươi là làm sao đỡ được."

"Không phải chỉ là đỡ một cú đấm thôi sao?" Phụng Linh Linh nghi hoặc nói.
Nhưng rất nhanh biến sắc mặt.

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng dám đánh ta nhất định phải chịu trả giá
rồi." Hung dữ nhìn đám thiếu niên trước mặt, nàng nói ra.

Biểu tình của nàng nhìn vào trong mắt người khác thì rất đáng yêu. Nhưng Lưu
Đồng không cảm giác mình cười nổi. Hắn từng nếm mùi, hắn biết cô bé phía trước
hung mãnh cỡ nào. Lần trước giáo huấn hắn vẫn còn chưa quên đây.

Không chút do dự, hắn chạy vội vào đám đồng bọn. Mà đa số người mới bên trong
đều chưa từng đến đây, cũng chưa từng biết Phụng Linh Linh, nên một số người
dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn.

Ánh mắt đó giống như nói ràng ' Tên yếu đuối, đên một cô bé còn không thể thu
thập'.

Không để ý đến những ánh mắt kia, Lưu Đồng lại nhìn về những tên từng bị đánh
cùng hắn nửa năm trước. Bảy người liếc mắt nhau một chút, đều thấy rõ trong
mắt đối phương một tia sợ hãi.

Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, không quản nhiều mặt mũi. Phất tay,ra hiệu
cho cả đám đồng đảng bọn hắn kéo đến.

"Mọi người, cùng theo ta lên, đánh chết con nhãi này." Lưu Đồng rống lên một
tiếng, cùng với sáu người kia dẫn đầu xung phong lên trươc.

Mà mấy tên thiếu niên đằng sau mặc dù có chút do dự nhưng nghĩ tới thân phận
bon người Lưu Đồng cũng không do dự nữa, cả đám người reo hò tiến tới.

"Một đám vô sỉ, vậy mà một đám người đi đánh một cái cô bé."

"Đúng vậy, thật không biết bọn chúng là ai sinh ra, vậy mà độc ác như vậy."

"Không thể không nói, đám người kia cũng quá nhát gan. Còn nữa, tên đầu lĩnh
lúc nãy, chỉ ra có một quyền liền chạy về gọi giúp đỡ, thật là."

"..............."

Lúc này, ở bên ngoài vây xem quần chúng mới có cơ hội nghị luận. Đa phần đều
là kinh bỉ đám thiếu niên kia rồi.

Bất quá cũng không ai, lo lắng cho bị đám người vây đánh Phụng Linh Linh cả.
Nói giỡn, Phụng Linh Linh uy danh tiểu ma nữ cũng không phải tùy tiện đặt cho
người khác nghe đấy.

Biết tại sao Phong Lâm Trấn hai năm nay không thấy một cái lưu manh nào sao?
Là bởi vì trị an tốt sao? Hay mọi người đều rất vui vẻ sống?

Nếu có người thật sự nghĩ vậy, cả trấn tất cả mọi người chắc chắn sẽ đồng loạt
mắn ngươi là đồ ngốc.

Tất cả lưu manh ở Phong Lâm đều gần như bị một mình Phụng Linh Linh tận diệt
rồi. Bây giờ ra đường, tên nào nhìn thấy nàng đều sẽ giống như thấy quỷ, lặng
lẽ trốn sang ngõ khác tránh thấy mặt nàng rồi.

Đang vây công Phụng Linh Linh đám người kia nghe bên ngoài âm thanh, sắc mặt
không khỏi đỏ lên.

Một đám người vây đánh một cô bé!

Cái này cũng quá không mặt mũi nhìn người, nhưng đã làm rồi thì cũng không thể
dừng được nữa. Vì ngày sau ấm no, đám thiếu niên này cũng coi như liều theo
Lưu Đồng rồi.

"Một đám rác rưởi." Nhìn cả đám người lao đến, Phụng Linh Linh cũng không thèm
để ý, chỉ là khinh thường lên tiếng.

"Chờ ta một chút." Nói cho Ly Hạ một câu, không coi hắn biểu hiện thế nào liền
đi đên phía trước.

Người mà nàng nhìn đầu tiên cũng chính là Lưu Đồng rồi. Kẻ này nhưng chủ động
đánh nàng mà không lý do, cái này không phải bình thường chuyện rồi nha.

Nàng đạp bước vào nền đất, nền đất rất dễ dàng bị nàng đạp cho ra một cái nho
nhỏ dể thương dấu chân. Mà bản thân nàng chính là phi tốc lao đến đám người.

Ra quyền tốc độ cực nhanh, không cho Lưu Đồng chút thời gian phản ứng liền đấm
vào mặt hắn.

Mà Lưu Đồng cũng không có phát sinh cái gì kêu thảm liền giống như món đồ vật
bị ném ra, trực tiếp bay ngược ra xa gần mười mét sau, chính là không có chút
động tĩnh.

Đang lao đến một đám thiếu niên bị đột nhiên tình cảnh này cho sững sờ, không
hiểu thế nào, theo bản năng liền giảm bớt tốc độ.

Bất quá, bọn hắn giảm tốc độ nhưng Phụng Linh Linh không có chút nào dừng lại.

Bước thêm một cái liền lao vào bên trong đám người.

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm thanh như heo bị cắt tiết, chói
tai vô cùng.

Mà lấy lại tinh thần một số người, thấy như vậy một màn, sợ đến nhũn cả chân.
Hận không thể trực tiếp chạy khỏi đây.

Nhưng Phụng Linh Linh không cho bọn hắn bất kì cơ hội, tốc độ cực nhanh. Mỗi
một đấm là có một người bay lên.

Vài chục tên thiếu niên gần như là cùng lúc bay lên trên không, tình cảnh
giống như là đốt pháo bông vây. Bất quá là thay đổi người từ bốn phương tám
hướng bay ra, sau đó lại là âm thanh bịch bịch rơi xuống đất.

Người ngất đi thì còn đỡ, không có cảm giác được bao nhiêu đau đớn. Nhưng khổ
là những tên không bị đánh ngất a, chỉ có thể ôm chỗ bị đánh trong miệng không
biết kêu lên cái gì.

Thu thập xong đám thiếu niên lưu manh. Dĩ nhiên, trong mắt nàng đám này thì
cũng chỉ là 'lưu manh' rồi.

Vỗ vỗ tay, đi đến Ly Hạ bên cạnh sắc mặt đắc ý giơ lên quả đấm nhỏ hỏi hắn :

"Sao, thấy ta oai không." Còn không nhịn được quơ quơ vài cái.

Ly Hạ vô cùng bình tĩnh nhìn một đám người kêu thảm giống như cha, mẹ chết.
Lại quay đầu nhìn đắc ý Phụng Linh Linh.

Rất là bình tĩnh gật đầu một cái. Trong đầu lại nghĩ tới nàng cái danh 'tiểu
ma nữ' cũng không phải là bởi vì thích đùa, mà là đánh ra tới rồi.

Thấy Ly Hạ gật đầu tán thành, Phụng Linh Linh càng thêm đắc ý rồi. Một bộ 'ta
là đại tỷ' nhìn Ly Hạ.

Không dừng lại, nàng lại đi đến bên người mấy tên thiếu niên nhìn ăn mặc khá
giả bên trong, lục lọi vài cái thu thập trên người chúng gia sản sau mới thỏa
mãn đi ra.

"Lần sau, con để ta nhìn thấy liền không phải chỉ là đánh như vậy nha."

Để lại một câu sau, nàng ưởng ngực, ngẩng đầu sau đó lại lôi kéo Ly Hạ đi ra
khỏi trấn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhìn Phụng Linh Linh biến mất, đám người vây xem xung quanh lúc này mới tới
gần đám thiếu niên.

"Các ngươi thật không biết điều, lại dám trêu chọc Phong Lâm Trấn tiểu ma nữ,
cũng chỉ có thể trách các ngươi thôi." Một người vây xem nhìn thê thảm đám
người có chút cười trên nỗi đua của người khác nói.

"Cũng thật là, không biết cả trấn gần hai năm nay không phải bởi vì sự xuất
hiện của nàng mà không có một tên lưu manh nào dám ban ngày đi giữa đường
sao." Người bên cạnh lại là lắc đầu, thở dài.

"Lưu manh không biết bao nhiêu, tất cả đều bị nàng đánh cho nằm tịnh dưỡng gần
tháng, thấy mặt liền phải tìm chỗ tránh, không dám quấy rối bất kì ai rồi."
Lại một người khác cảm thán nói.

Mà lúc này còn thanh tĩnh vài tên thiếu niên nghe mọi người nói như vây quả
thật là muốn chửi tục rồi.

Bọn hắn lúc này hận muốn giết Lưu Đồng rồi. Cảm tình dẫn người theo để đi chịu
đánh a. Đột nhiên đi đánh người, lại bị người đánh cho nằm lăn lộn trên đất,
cảm giác này cỏ thể nghĩ được rồi.

Cảm thán xong xuôi đám quần chúng cũng tản ra rồi. Dù sao thanh niên sức trẻ
nha, nằm một chút khôi phục liền có thể tự đi rồi.


Đăng Thiên - Chương #15