Ngươi Là Ai?


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Hôm nay, đối với Phụng Linh Linh là một ngày rất đặc biệt. Ân, cực kì đặc
biệt.

Nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang một phương hướng.

Mà theo phương hướng nàng đang nhìn, hóa ra chính ra Ly Hạ.

Hắn đang ngồi đọc sách trước cửa tiệm thuốc, để sẵn tiện cho việc trông cửa
tiệm và bán thuốc.

Nhìn vào một trang sách cuối cùng, lại nhẩm đi nhẩm lại vài lần nữa, đã chắc
chắn rằng là không quên. Ly Hạ gấp sách lại, sau đó cho vào tủ sách.

Đây là quyển sách cuối cùng của Cổ Tùng rồi. Mà khi đọc hết số sách này tổng
cộng thời gian mà hắn bỏ ra cũng chính là bốn tháng.

Mà trong bốn tháng này, ngoại trừ tu luyện hằng ngày tất cả thời gian của hắn
đều dành vào việc đọc sách.

Nội dung bên trong trừ những gì đã biết thì hắn tự động loại bỏ, còn những cái
mới thì nhanh chóng ghi nhớ.

Không thể không nói, Cổ Tùng tủ sách vẫn là rất phong phú, tất cả gộp lại đều
có hơn vạn quyển.

Ly Hạ gần như là mất ăn mất ngủ mới thật vất vả trong bốn tháng đọc hết cả
thảy, điều này cũng làm cho lượng kiến thức của hắn tăng lên một mảng lớn.

Không nói những linh dược, còn có những thứ kì quái mà hắn chưa từng gặp, tất
cả đều có ở bên trong, được miêu tả rất chi tiết.

Điều này cũng làm cho hắn suy đoán địa vị của Cổ Tùng hắn cũng không thấp, nếu
không cũng không thể nào có được nhiều thông tin như vậy.

Mà theo hắn dẹp đi quyển sách kia, Phụng Linh Linh giống như một làn gió chạy
tới, mở to đôi mắt hỏi hắn :

"Đọc hết rồi?"

Nhàn nhạt gật đầu một cái Ly Hạ lại định nói gì thì cánh tay bông nhiên bị kéo
lại.

Mà người kéo hắn, Phụng Linh Linh sắc mặt phấn khởi nói :

"Đọc xong rồi thì có thể đi chơi nha, đi với ta đi, đi xung quanh chơi." Nàng
giống như rất hưng phấn, âm thanh nũng nịu không ngừng.

Người thường thị sẽ bị âm thanh của nàng cho bắt đắc dĩ đồng ý rồi. Nhưng Ly
Hạ thì không giống, hắn chỉ đáp lại một câu :

"Không được."

"Tại sao? Không phải ngươi đọc hết sách rồi sao?" Phụng Linh Linh chưa từ bỏ,
vẫn còn nỗ lực lôi kéo Ly Hạ.

"Đi xin phép Cổ lão." Ly Hạ nói ra một câu làm cho Phụng Linh Linh càng thêm
hưng phấn.

Như một cơn gió, mang theo một mặt bình tĩnh Ly Hạ chạy như bay vào phòng Cổ
Tùng.

Trực tiếp phá cửa, không qua xin phép mà đi thẳng vào phòng.

"Cổ lão, Tiểu Hạ đọc hết sách rồi. Để hắn đi cùng ta hái thuốc được không."
Không chần chừ chút nào nàng nói thẳng vào một mặt vẫn còn dại ra Cổ Tùng.

Mà Cổ Tùng bên này, vẫn còn trong trong sửng sốt chưa khôi phục lại thì đã
thấy Phụng Linh Linh kéo Ly Hạ chạy mất rồi.

Hồi phục tinh thần lại, lại nhìn vào hướng tủ sách gần đó, hắn lại không thể
ngăn chăn được mà cảm thán.

"11,367 quyển sách a, người thường muốn đọc hết còn phải mất đến vài năm. So
với bốn tháng thì thật là,..." Cảm thán tới đây, hắn lại lắc đầu, im lặng đi
trước khép cửa lại.

Đừng nhìn tủ sách của hắn rất nhỏ, nhưng bên trong lại là một cái cực kì rộng
rãi không gian. Có thể chứa rất nhiều vật. Mà hết thảy bên trong liền có
11,367 quyển sách.

Cũng không phải ai cũng có thể như Ly Hạ như vậy rồi, vừa phân phối tốt thời
gian tu luyện, lại dồn nhiều thời gian như vậy đọc sách rồi.


Đang lôi kéo Ly Hạ chay nhanh ra khỏi trấn Phụng Linh Linh bỗng dưng nhìn thấy
cửa trấn tụ tập rất nhiều người.

Điều này không khỏi làm cho nàng thả chậm lại tốc độ, vì nếu chạy nữa rất có
thể sẽ va chạm người khác.

Nhìn thấy đám đông, đang không ngừng nói gì đó, nàng chậm rãi lắng nghe.

"Hắc hắc, mấy tên này lần trước bị đánh còn không biết thân phận mình, lần này
còn đến tìm đánh. Quả thật là ngu ngốc đến cùng." Một người trong đó không
biết là bình luận hay cố ý trào phúng.

"Đúng a, lần đó bị đánh cho thê thảm như vậy mà còn không biết tránh. Cũng
tốt, lần này thương lành, lại kéo theo nhiều người như vậy. Bọn này, thật là
quyết tâm đến báo thù." Người bên cạnh lại nói.

"Không biết mấy thằng nhóc này là bị đánh cho ngu ngốc, hay đàu thật bị nước
vào. Ài" Một người bên cạnh thương tiếc giúp cho đám thiếu niên đó.

Mà lúc này, tụ tập trước cổng trấn vài tên thiếu niên bên trong lúc này sắc
mặt xanh tím hoặc biến thành màu gan heo.

"Tất cả các ngươi câm miệng cho ta." Không thể nhẫn nhịn được nữa. Lưu Đồng
rống lên giận giữ. Mà theo đó, trên người hắn khí tức cũng bị dẫn phát ra.

Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn là loại kia tiến tới Nhập Linh cảnh chỉ
còn thiếu chút nữa.

Theo khí thế Lưu Đồng khuếch tán ra, để cho những người bình thường kia từng
cái câm như hến.

"Các ngươi kẻ nào nếu còn dám nói lời nào nữa, đều sẽ biết tay lão tử." Hắn
thô tục mắng, rồi lại quan sát xung quanh.

"Phụng Linh Linh con nhóc đâu, bảo con nhóc kia ra, lão tử lần này đến là muốn
rửa nỗi nhục nửa năm trước." Lưu Đồng cất cao giọng nói.

Mà theo hắn lời nói này, người xung quanh vội vàng quan sát, đến khi có người
nhìn thấy, thì tự động tách ra một con đường cho đang đứng bên ngoài nghe lỏm
Phụng Linh Linh sửng sốt một chút.

Nàng đi đến phía trước, tay sau vẫn không quên lôi kéo Ly Hạ. Ngước đầu, nhìn
trước mắt thiếu niên, nhíu mày giống như suy nghĩ cái gì.

"Thế nào, không phải sợ, lần này ta sẽ đem ngươi thật tốt dạy dỗ một trận."
Còn tưởng cô bé trước mắt bị khí thế của mình dọa sợ hắn châm chọc một câu.

"Còn mang theo một cái tiểu tử, thật tốt a. Ta cũng tính thêm cả phần hắn
vào." Nhìn vào Ly Hạ hắn, không khỏi suy nghĩ đến cả hai là đồng bọn của nhau.
Vì Phụng Linh Linh nắm tay Ly Hạ đến nên hắn cũng gộp cả hai vào.

"Ngoan ngoãn để chúng ta dạy dỗ một trân, coi như lần này chúng ta sẽ tha cho
các ngươi, thấy thế nào?" Thấy hai đứa trẻ phía trước im lặng không nói, Lưu
Đồng không khỏi đắc ý.

Chung quy vẫn là mấy đứa con nít ranh, chắc chắn là bị khí thế của hắn dọa cho
không dám nói lời nào.

Hắn Lưu Đồng, tại nửa năm trước vì đang cùng một đám đồng đảng đi tới Thanh
Phong Trấn dạo chơi. Nửa đương nhìn thấy một cái xinh đẹp,thủy linh cô bé.

Nhất thời nổi máu nóng, muốn trêu ghẹo 'một chút', nhưng thật không nghĩ một
cái xinh đẹp tiểu cô bé lại là như thế dũng mãnh.

Bọn hắn bảy người, trong đó có hắn và 2 người khác đều là Dẫn Linh trung kì
đỉnh phong, thiếu chút nữa là có thể bước vào hậu kì. Lại bị một cái cô bé
đánh cho không có lực hoàn thủ, mà trên người thân gia cũng bị cô bé kia 'vô
cùng thân mật' cọ xát một cái.

Hắn mười hai tuổi đã là Dẫn Linh trung kì, cũng xem như một cái thiên tài. Lại
bị hành hạ như vậy, điều này chĩnh là nỗi nhục nhã to lớn nhất đời hắn rồi.

Không khỏi, hắn thể phải chính mình phải có một ngày trả thù, phải hung hăng
dạy dỗ cô bé kia, rửa sạch nỗi nhục.

Thế là hắn lao đầu vào tu luyện, nhập tâm đến người trong gia đình hắn còn
tưởng hắn phát điên.

Đau khổ tu luyện nửa năm, tu vi bước vào Dẫn Linh cảnh đỉnh phong. Hắn lúc này
mới có tự tin trả thù.

Bởi vì hắn vẫn còn mười hai tuổi, mười hai tuổi đạt đến Dẫn Linh cảnh đỉnh
phong. Chính là những thế lực lớn siêu cấp thiên tài cũng đến vậy mà thôi.

Không chút do dự, Lưu Đồng tụ tập đám bạn của hắn hùng hổ đi đến Phong Lâm
Trấn, mau chóng đòi lại món nợ kia. Mà bên trong cũng không thiếu Dẫn Linh hậu
kì. Điều này, làm cho Lưu Đồng càng thêm tự tin rồi.

Đến Phong Lâm Trấn, Lưu Đồng chính là gấp gáp tìm Phụng Linh Linh.

Nhưng không nghĩ đến, người còn chưa đến thì bản thân hắn liền bị xỉ nhục thậm
tệ. Trong lòng rất phẫn nộ, hận không thể trực tiếp xuất hiện trươc mặt Phụng
Linh Linh hung hăng mà phát tiết lửa giận mà hắn nhẫn nại nửa năm qua.

Hiện giờ thì tốt, bị đưa ra làm trò cười trong mắt mọi người. Nội tâm lửa giận
có thể đốt trời rồi.


Đang lúc Lưu Đồng đắc ý thì cô bé kia cũng không như tưởng tượng như vậy khiếp
sợ.

Mà là dùng một đôi to tròn, long lánh tươi sáng nhìn hắn, sau đó một câu nói,
âm thanh mặc dù lanh lảnh dễ nghe, hết sức đi vào long người từ cái miệng nho
nhỏ của nàng phát ra nhưng trực tiếp khơi dậy lửa giận của hắn.

"Ngươi là ai?" Mang theo biểu lộ nghi hoặc, Phụng Linh Linh khả ái khuôn mặt
nhỏ bên trên hiện lên nghi hoặc nhìn hắn nói.

Mà người xung quanh vốn là đến xem náo nhiệt lại bị một câu này sững sờ đến.
Sau khi sững sờ lại là một trận cười vang.

Cảm tình, chính mình cực khổ tìm đến người ta để rửa nhục. Mà người ta lại
không nhớ mình là ai. Cái này cũng quá là xỉ nhục. Không, không phải là một
loại xỉ nhục nữa, mà là vô tình chà đạp lên bản thân hắn.

Lưu Đồng cũng là sững sờ, nhưng sau kh tỉnh lại, lại là giận tím mặt.

"Muốn chết."

Gầm lên giận dữ, hắn phẫn nộ đến mức gần như mất đi lý trí rồi. Dùng hết toàn
lực, lấy tốc độ nhanh nhất, lấy lực lượng mạnh nhất. Hắn muốn đánh chết cái
con nhóc này, hắn muốn thấy biểu tình thống khổ của nàng, hắn muốn chậm rãi mà
hành hạ nàng để cho nàng từ từ mà chết đi rồi băm nàng ra cám, lại vung xuống
hồ cho cá ăn. Nhiêu đó mới có thể làm nguôi ngoai lửa giận của hắn.


Đăng Thiên - Chương #14