Đọc Sách?


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Là buổi sáng, mặt trời vừa lên Ly Hạ cũng mở mắt.

Đứng dậy, chải vuốt sạch sẽ Ly Hạ lúc này mới ra khỏi phòng.

Không khí buổi sáng tràn đầy thanh tân. Mọi sự vật tĩnh lặng khiến người ta
như hòa vào đó.

Cảnh vật, không khí như vậy cũng là lúc thích hợp nhất để luyện công vào buổi
sáng.

Không dừng bước, Ly Ha đi tới sân trống.

Vào thế tấn, một bài quyền nhanh chóng được Ly Hạ diễn luyện ra.

Quyền pháp đại khai đại hợp nhìn vào lại có một loại cảnh đẹp ý vui. Cùng hòa
hợp với không khí buổi sáng lúc này, chỉ có thể xưng là hoàn mĩ.

Không đến một hồi, Ly Hạ đã hoàn thành xong bài quyền.

Cảm nhận trong cơ thể chảy xuôi linh huyết, Ly Hạ không khỏi gật đầu một cái.

Một buổi sáng luyện quyền như vậy đem lại cho hắn chỗ tốt rất khá.

Thân thể sau ngày hôm qua rèn luyện đã trở nên mạnh hơn. Lại kết hợp vào buổi
sáng hôm nay luyện quyền, có tác dụng thúc đẩy khí huyết, quả nhiên là làm ít
mà được nhiều.

Bài quyền này tên là Khai Nguyên Quyền, cũng không tính là một loại cao cấp
quyền pháp. Nhưng thắng ở chỗ rất tốt cho kẻ mới trúc cơ, khiến cho tinh
nguyên của thân thể mau chóng hơn ổn định.

Không chỉ vậy, Ly Hạ còn kết hợp tâm pháp Thượng Linh Quyết vào bên trong
khiến cho nó còn có thể phối hợp dẫn đạo linh lực toàn thân mau chóng hơn khai
phát lực lượng thân thể.

Quyền pháp Khai Nguyên Quyền chính là Ly Hạ du đãng mấy nghìn năm bên trong,
tốt nhất cho rèn luyện thân thể. Mà bây giờ hắn chính mình thử, kết quả dĩ
nhiên để cho hắn cực kì hài lòng.

Không khỏi, Ly Hạ lại một lần nữa diễn luyện bài quyền Khai Nguyên Quyền này.

Không thể không nói, theo Ly Hạ càng luyện càng có thể cảm giác được càng
nhiều tình huống của cơ thể.

Một loại cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng của hắn. Thật giống như thân thể
toàn bộ kết cấu, từng sợi gân mạch khí huyết lưu động toàn bộ xuất hiện ở
trong suy nghĩ của mình.

Theo diễn luyện càng ngày càng hăng say, cảm giác này cũng trở nên ngày càng
mạnh. Cuối cùng, giống như mở ra một cánh cửa, lại giống như là một chuyện
đương nhiên. Ly Hạ lại có thể lấy một một kì lạ ánh mắt để 'nhìn' vào bên
trong cơ thể mình.

Loại nhìn này vô cùng kì diệu. Hắn có thể thấy rõ từng chi tiết trong cơ thể
mà không một chút bỏ sót.

Tỷ như, hắn có thể 'nhìn' vào từng sợi mao mạch cực kì nhỏ bé mà lại rất rõ
ràng, thậm chí quan sát ở mức độ gần như tế bào.

Ly Hạ dừng lại luyện quyền, hắn hiện tại hiểu rõ loại 'nhìn' này là cái gì.

Nói thẳng ra thì chính là 'Nội Thị'. Nhưng không phải chí có đột phá Khai Phủ
bước vào Ngưng Khí cảnh mới có thể nội thị sao? Ly Hạ cũng cảm thấy khá nghi
hoặc.

Lại đứng im suy nghĩ một hồi, bắt đầu từ căn nguyên vấn đề suy nghĩ lên, Ly Hạ
cuối cùng rõ ràng tại sao hắn lại có thể nội thị mà chưa bước vào Ngưng Khí
cảnh rồi.

Kì thật, vấn đề cũng không đi đâu xa. Muốn nói cũng liền phải nói từ linh lực
mà bắt đầu.

Người tu luyện ngay từ đầu chính là dẫn đạo linh lực rèn luyện thân thể. Đột
phá Nhập Linh mặc dù đã có thể giữ lại linh lực trong cơ thể để sử dụng, nhưng
cũng chỉ là chút ít như vây.

Tu luyện giả đạt đến Khai Phủ cảnh cũng vậy, khác nhau cũng chỉ là trên số
lượng mà thôi.

Nhưng đã đạt đến Ngưng Khí cảnh thì khác, đó là một loại về chất biến. Linh
lực hoàn toàn hòa nhập vào công pháp tu luyện, lại theo linh thức có thể dung
nhập vào, có thể tùy tâm sai sử, linh lực đi dạo trong cơ thể một vòng là có
thể nhìn rõ ràng tình huống thân thể.

Ly Hạ cũng như vậy, hắn mặc dù không đạt đến Ngưng Khí cảnh, nhưng cũng có
điểm giống nhau. Ngưng Khí cảnh chính là hoàn toàn chưởng khống linh lực, mà
bản thân hắn chính là lấy linh lực là máu huyết, mỗi một giột máu là vô cùng
linh khí ngưng tụ thành trạng thái dịch, nồng đậm vô cùng.

Linh lực chính là mình, mà mình cũng chính là linh lực. Tất cả tuy hai nhưng
lại là một. Cũng chính là bản thân mình rồi.

Hơn nữa, hôm nay Ly Hạ luyện quyền cũng chính là Khai Nguyên Quyền lại phối
hợp tâm pháp Thượng Linh Quyết tạo nên tác dụng dẫn đạo linh lực khiến cho
linh thức bản thân điều khiển linh lực tạo nên cảm giác vừa mới bắt đầu.

Sau Ly Hạ lại không ngừng diễn luyện Khai Nguyên Quyền, liên tục ma hợp linh
lực và linh thức bản thân. Mới tạo thành hiên giờ có thể nội thị căn nguyên.

Mà đã suy nghĩ rõ ràng ngọn nguồn xong xuôi. Chứng minh bản thân không có vấn
đề gì về sau Ly Hạ cũng không quan tâm nữa.

Thu dọn một ít, bước ra ngoài nhà trước mới thấy Phụng Linh Linh một mặc buồn
ngủ ngáp dài ngao ngán ngồi gần đó.

Mà chủ nhà Cổ Tùng đang bận bịu dọn đồ chuẩn bị mở cửa.

"A, Tiểu Hạ đã dậy rồi." Nhìn thấy Ly Hạ, Phụng Linh Linh chớp mắt hêt buồn
ngủ, nhanh chóng chạy tới vui vẻ hướng về hắn nói.

Ly Hạ lại nhìn nàng một chút, không nói gì. 'Tiểu Hạ', hắn và nàng mới quen
nhau hôm qua, vậy mà hôm nay trực tiếp gọi hắn 'Tiểu Hạ'. Gọi thân mật như
vậy, thật giống như mấy đứa chơi chung với nhau từ bé.

Không thể không nói, cô bé này cũng năng động quá mức, có chút là người khác
im lăng. Người khác còn chưa nói, chính nàng liền chủ động lôi kéo người khác
làm vệc.

Gật đầu một cái xem như chào hỏi, Ly Hạ lại đi tới hướng Cổ Tùng. Mà Phụng
Linh Linh mặc dù không gặp Ly Hạ mở miệng, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ đi cùng
hắn. Dù sao, nàng cũng rõ ràng tên này không ưa nói quá nhiều, hành động đap
lại đã là được rồi.

"Đưa nhỏ, đêm qua ngủ có quen không?" Thấy Ly Hạ đi tới, Cổ Tùng hướng về hắn
hỏi một câu.

"Tốt" Ly Hạ xem như trả lời.

Cùng không phản cảm với cách nói chuyện của đứa trẻ này, Cổ Tùng lại nói tiếp
:

"Hôm nay, ngươi bắt đầu học bán thuốc a, đến khi nào thuần thục lại theo Linh
Nhi lên núi hái thuốc." Đây mới là chủ đề chính mà Cổ Tùng muốn Ly Hạ làm.

Ly Hạ tỏ rõ mình đã hiểu sau, đi đến một bên tủ sách, chọn một quyển trong đó
bắt đầu đọc.

Một bên, Phụng Linh Linh ngược lại là không vui. Nhìn Ly Hạ đọc sách, nàng rõ
ràng hôm nay không thể mang theo hắn đi chơi rồi. Chu lên cái miệng nhỏ, tỏ ra
một bộ 'ta không vừa ý' nàng không để ý đến nữa.

"Cổ lão, ta đi hái thuốc." Tâm tình không được tốt, nàng nhanh chóng đeo lên
giỏ trúc, để lại một câu rồi nhanh chóng biến mắt tại tầm mắt hai người.

"Đứa bé này..." Lắc đầu cười khổ, Cổ Tùng lại tiếp tục việc mở cửa tiệm thuốc.

Mà Ly Hạ cũng tập trung vào nhìn sách.

Đừng nhìn bề ngoài mấy loại sách này rất bình thường. Nhưng bên trong trừ mấy
chục trang đầu ghi lại những toàn những thảo dược bình thường ra, còn lại bên
trong đều là ghi lãi nhưng thiên tài địa bảo thích hợp dùng cho việc tu luyện.

Dù sao, Cổ Tùng xuất thân cũng không tầm thường, hắn mang theo đồ cũng cần đại
lượng kiên thức mới biết được.

Mà điều này cũng phù hợp với hoàn cảnh của Ly Hạ.

Hắn du đãng vài nghìn năm, nhìn qua vô số thứ khác nhau. Nhưng bên trong chủ
yếu vẫn là các phương thức tu luyện để mau chóng thực hiện ý nghĩ của mình.
Cho nên, hắn đối với những thứ phụ trợ cho tu luyện này, biết cũng không phải
quá nhiều.

Bất quá, Cổ Tùng bên này mang theo sách cũng thật phù hợp với hoàn cảnh lúc
này của hắn.

Điều Ly Hạ cần làm hiện giờ là nhanh chóng tăng thêm kiến thức cho mình.

Nhưng đọc sách cũng không phải là một công việc nhanh chóng, huống chi hắn còn
phải phân tâm nghi nhớ. Mà hắn hiện giờ cũng không có tài năng nhìn một lần là
không quên. Muốn hoàn toàn ghi nhớ thì chí ít phải đọc đi đọc lại hơn chục lần
mới được.

Như vậy, càng làm tiêu tốn nhiều thời gian của Ly Hạ hơn.

Cứ như vậy, Ly Hạ liền ngồi một chỗ đọc sách. Ngay từ lúc cửa tiệm mở ra cho
đến lúc Phụng Linh Linh trở về cũng không để ý. Đến lúc cơm trưa, hắn mới buôn
sách ngồi vào bàn.

"Đọc sách có gì vui chứ, thật là...." Rất là không vui Phụng Linh Linh lầm bầm
nói.

"Linh Nhi a, ngươi cũng nên học Ly Hạ như vậy, cũng nên đọc nhiều sách, mở
mang tầm mắt của mình." Đưa tay xoa xoa Phụng Linh Linh cái đầu nhỏ, Cổ Tùng
cảm khái nói ra.

"Cổ lão, ta mới không cần đọc sách." Đưa tay che đầu, Phụng Linh Linh bĩu môi,
nàng ngang nhiên nói. Chính nàng mới không cần đọc cái gì sách, mỗi lần nhìn
đều muốn đầu choáng mắt hoa, nói gì phải đọc xong một cuốn. Đối với nàng không
phải mở mang tầm mắt, mà là chân chính hành hạ đầu nhỏ a.

"Ngươi đứa bé này...." Cổ Tùng cũng không khuyên ngăn nàng, dù sao chỉ cần chờ
nàng thức tỉnh huyết mạch, thì sẽ tự có ký ức truyền thừa, cũng không cần tốn
thời gian ngồi đọc sách.

Mà ở một bên khác, không nhanh không chậm ăn từng miếng cơm Ly Hạ ngược lại
không để ý hai người. Hắn lại lên kế hoạch chia thời gian để đọc sách và thời
gian tu luyện lại lần nữa rồi. Dù sao kiến thức càng nhiều, thì càng thiếu
thời gian.


Đăng Thiên - Chương #13