Nhờ Cậy


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Hoàn tất xong quá trình tu luyện của mình, Ly Hạ lẳng lặng đứng tại chỗ hồi
sức.

Yên lặng đọc một vài loại tâm pháp, để thân thể nhanh chóng khôi phục. Lại
lẳng lặng nghe 'âm thanh' cơ thể mình.

"Thình thịch, thình thịch." Đó là âm thanh trái tim mạnh mẽ vang lên. Càng đập
càng vang. Đến cuối, âm thanh trái tim có thể lắng nghe từ bên ngoài.

Mà bên ngoài, thiên địa linh lực lấy một loại tần suất kì dị mà đi vào cơ thể
hắng.
Giống như hơi thở, thiên địa linh lực lấy Ly Hạ làm trung tâm bị hút vào, rồi
lại từ trong cơ thể hắn phóng xuất ra.

Cứ giữ vững như vậy khoảng hơn một giờ, Ly Hạ hít sâu một hơi. Dừng lại việc
tu luyện.

Lấy ra một tấm vải sạch mà trước khi đi đã chuẩn bị, lau sạch cơ thể. Mặc quần
áo chỉnh tề, ngày tu luyện đầu tiên của Ly Hạ tuyên bố kết thúc tại đây.

Ngẩn đầu nhìn sắc trời một chút, trăng đã lên quá đỉnh đầu, cũng là giữa khuya
rồi.

Lại nhìn đến Phụng Linh Linh chỗ đó.

Nàng bây giờ cũng ngủ rất say, ngón cái ngậm trong miệng, khóe miệng còn chảy
ra nước miếng. Một mặt tươi cười, hẳn là mơ đến cái gì đó.

Đi đến Phụng Linh Linh bên cạnh, Ly Hạ có chút im lặng.

Cảm tình đi theo hắn đoạn đường dài, đến cuối lại ngủ quên. Mà lại còn mộng
đẹp, rất đẹp a.

Không nói gì, Ly Hạ cúi người xuống bế nàng lên, lại thay đổi một cái tư thế
cõng nàng trên lưng.

Cất bước, hắn trở về trấn.


Đến gần tiệm thuốc, Ly Hạ đang định gõ cửa nhưng cửa bỗng mở ra.

Cổ Tùng từ bên trong bước ra, nhìn đang cõng ngủ vô cùng ngon Phụng Linh Linh,
sắc mặt quái dị.

"Về rồi thì vào đi." Cũng không hỏi cái gì, Cổ Tùng gọi Ly Hạ đi vào.

Gật đầu, Ly Hạ bước vào cửa tiệm.

"Đưa nàng về phòng đi thôi." Để lại một câu, Cổ Tùng dứt khoát để hắn lại một
mình.

Im lặng một chốc, nghiên đầu nhìn cô bé trên lưng môt cái. Ly Hạ lẳng lặng đi
về phòng của Phụng Linh Linh.

Bởi vì buổi chiều từng thấy nàng đi vào nên Ly Hạ cung biết phòng của nàng.

Khoảng cách ngược lại cũng không xa, chỉ cách phòng của hắn hai căn phòng
trống mà thôi.

Tiện thể, phòng của Cổ Tùng cũng cách nơi hai người bọn hắn một khoảng cách.
Theo thứ tự từ trong sân thì phòng Cổ Tùng ở bên trái, còn phòng của Ly Hạ và
Phụng Linh Linh xếp gần cửa sau nhất.

Đi thẳng vào căn phòng của Phụng Linh Linh, đưa nàng đặt lên giường, đắp chăn
cẩn thận. Cô bé có lẽ vì đột nhiên chỗ ngủ bị thay đổi quá nhanh mà có chút
nhíu mày đầu. Bất quá cũng nhanh chóng vào tiếp mộng đẹp.

Rời đi căn phòng, Ly Hạ lại làm sạch một phen rồi mới về phòng của mình.

Đang định đi ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên. Chớp mắt, Ly Hạ đã biết là ai đến.

Mở cửa, cũng không có quá nhiều dông dài, lách người cho Cổ Tùng đi vào.

"Đứa nhỏ, ngươi cũng làm người ta thật khâm phục a, vậy mà khiến Linh Nhi nàng
chủ động nhận sai." Vừa ngồi xuống, Cổ Tùng lại là một mặt cảm khái nói.

Nhìn Ly Hạ im lặng không nói, chỉ nhìn thẳng vào hắn. Nhìn đến hắn cũng có
chút lúng túng.

"Khụ khụ" Giả vờ ho khan để xua đi lúng túng, Cổ Tung cũng thay đổi thành một
mặt nghiêm túc.

"Nên vào vấn đề chính a." Nhìn vào Ly Hạ, Cổ Tùng Nghiêm nghị nói.

Lần này, Ly Hạ gật đầu.

"Ngươi có phải cảm thấy, một người như Linh Nhi tại sao phải ở chỗ này hay
không." Cổ Tùng nói ra một vấn đề mà Ly Hạ đã từng suy nghĩ.

"Không phải bị truy sát sao." Ly Hạ nói ra.

"Không phải." Cổ Tùng lại là lắc đầu. Trầm ngâm một chút hắn mới nói :

"Nàng là huyết mạch của những cái kia siêu cấp cường giả, cũng giông như ngươi
vậy. Điều này, ngươi hắn cũng đoán ra được. Nhưng hoàn cảnh của nàng và ngươi
hoàn toàn khác nhau."

"Bất quá, cụ thể sự tình thì bản thân ta cũng không rõ lắm. Tất cả chỉ có thể
nói là ta được giao phó chăm sóc cho nàng lớn lên khỏe mạnh mà thôi. Thân thế
của nàng cực kì khổng lồ nhưng không hiểu tại sao cha, mẹ nàng lại phải bỏ lại
nàng cho ta chăm sóc. Nhưng có thể chắc chắn rằng là cha, mẹ của nàng chưa
chết. Không chỉ chưa chết mà còn rất mạnh, mạnh kinh khủng."

"Từ đầu, ta cho rằng cha, mẹ nàng là bị truy sát biết mình không thể chạy
thoát mới đem nàng giao cho ta, cũng để cho con của mình tránh bị sát hại.
Nhưng mà sau một thời gian, nhìn thấy nàng càng ngày càng mạnh, ta biết là
phán đoán của mình là sai. Bên trong hẳn có một lý do nào đó mà người khác
không biêt được."

Thấy Ly Hạ mở miệng định nói gì thì Cổ Tùng cắt ngang lời đang muốn nói ra của
hắn.

"Ta biết ngươi đang muốn nói gì, một kẻ chỉ được nhờ như ta tại sao lại phải
hết mình giúp nàng phải không. Điều này cũng không khó giải thích, một thế lực
lớn mạnh thì cũng cần các mối quan hệ, mà bên trong cũng không thiếu những kẻ
được bí ẩn bồi dưỡng để phục vụ rồi. Mà ta, liền là như vậy. Chỉ khác một chút
là ta không chỉ được bí ẩn bồi dưỡng. Mà cha, mẹ của nàng đối với ta lúc trước
có đại ân nên bây giờ chăm sóc cho nàng cũng là trả lại một phần ân tình đó."

"Các ngươi từ đâu đến." Im lặng một hồi, Ly Hạ mới mở miệng. Nhưng khiến Cổ
Tùng kinh ngạc là Ly Hạ vậy mà lại hỏi một câu không liên quan.

"Chúng ta từ Tây Linh Chân Vực đến." Cổ Tùng trầm ngâm một lúc, vẫn trả lời.

Ly Hạ gật đầu một cái. Như vậy hắn cũng rõ ràng một phần, cũng có thể đoán ra
một phần gia thế của Phụng Linh Linh rồi. Dù sao mấy nghìn năm đi khắp nơi
cũng không phải bỏ không.

"Tại sao lại nói chuyện này cho ta." Đây là câu hỏi thứ hai của Ly Hạ.

Nhưng lần này Cổ Tùng cũng không có trả lời mà là bật cười.

"Ngươi rất thông minh, có lẽ cũng hiểu được một phần dụng ý của ta." Đáp lại
Ly Hạ cũng không phải câu trả lời, mà Cổ Tùng nói ra như vậy một câu.

Ly Hạ gật đầu. Xác thực hắn cũng đoán được một chút. Không ai lại dễ dàng đem
bí mật của mình đi nói cho người khác cả. Mà khi đả nói thì tất nhiên là có
chuyện để nhở vả rồi.

"Ngươi muốn ta làm gì." Ly Hạ bình tĩnh nói.

"Cũng không phải chuyện gì to lớn, ta chỉ hi vọng một ngày nào đó khi ta không
còn ở đây thì ngươi có thể thay ta bảo hộ nàng, ít nhất... là có thể đợi cho
đên khi nàng có thể tự lập là được." Cổ Tùng nói xong câu này, sắc mặt có chút
phờ phạc. Bất quá lại nhanh chóng chuyển thành thở dài.

"Chuyện này đối với ngươi cũng không tính quá khó phải không." Liếc nhìn Ly Hạ
một cái, Cổ Tùng đã lấy lại bình tĩnh nói.

Đối với những siêu cấp cường giả con cái mà nói. Thời gian vài chục năm kì
thật cũng không dài. Bởi vì thiên phú của bọn hắn rất tốt. Cho dù mỗi ngày
không tu luyện bao nhiêu thì cảnh giới tăng lên vẫn rất nhanh.

Mà theo cảnh giới càng cao thì tuổi thọ gia tăng càng nhiều. Mà thiên tài đột
phá cảnh giới cũng chỉ là chuyện như ăn cơm uống nước vậy.

Cho nên mới nói vài chục năm trong mắt những kẻ như vậy cũng không là dài lắm.

"Ngươi sẽ đi đâu?" Ly Hạ không có trả lời ngay, mà tiếp tục đặt câu hỏi.

"Thật nhạy bén, nếu không phải ngươi xác thật chỉ có năm tuổi. Ta còn tưởng
lầm ngươi là bị người khác đoạt xá đây." Cảm khái trước một câu, Cổ Tùng nói
ra một câu tùy ý nhưng lại rất gần với sự thật. Nhưng mà, điều này là hắn vĩnh
viễn không thể biết được.

Xác thực, cái Ly Hạ làm gần như với đoạt xá rồi. Nhưng cặn kẽ thì cũng không
thể nói là đoạt xá.

Bởi vì, Ly Hạ trước kia đồng ý giao dich với hắn thì đã là một loại tự nguyện,
mà hắn lại không xóa bỏ linh hồn của Ly Hạ trước kia mà là đem ý thức, trí nhớ
hai thứ này tiêu diệt. Sau đó phong ấn lực lượng của mình, chỉ giữ lại ý thức
dung nhập vào linh hồn này, thay thế cho ý thức cũ mà thôi.

Cho nên tính ra Cổ Tùng chỉ nói rất gần với sự thật mà thôi.

"Đứa nhỏ, nói cho ngươi chuyện này cũng không sao. Ta nhận được thế lực bên
kia tín hiệu. Mặc dù ta sau này vẫn còn có thể nán lại ở đây. Nhưng ta cũng
thể bỏ mặc ân nhân của mình. Ta định lên đường tìm cha, mẹ của Linh Nhi. Nhưng
nàng vẫn còn quá nhỏ nên ta cũng không dám vọng động. Nhưng ngươi xuất hiện,
làm cho ta thay đổi cách nghĩ. Ngươi hẳn là rõ ràng."

Gật đầu. Lần này, mọi chuyện ngược lại đã rõ ràng hết. Ly Hạ có thể nhìn ra,
Cổ Tùng cũng không lừa gạt hắn. Nếu không cũng không cần thiết xây dựng ra một
cái 'tình huống' vững chắc như thế.

Lấy thực lực của hắn muốn bắt lấy Ly Hạ cũng chỉ là chuyện chớp mắt. Dù gì
cảnh giới chênh lệch quá xa. Nhưng người ta lại bỏ công nhờ hắn, điều này cũng
khiến Ly Hạ không nghĩ ra lý do gì khiến Cổ Tùng phải gạt mình cả.

"Ta đồng ý." Chuyện này cũng không phải quá khó khăn, cho nên Ly Hạ đồng ý
rồi. Kết hợp với kiến thức của hắn, ở Thanh Phong Quốc thì không kẻ nào làm
khó được hắn.

"Chuyện này, coi như là ta nợ ngươi một lần rồi." Nói một câu, Cổ Tùng đứng
lên hướng Ly Hạ nói.

"Cũng là việc nhỏ." Lần này. Ly Hạ đáp lại nhanh chóng, điều này làm cho Cổ
Tùng hơi kinh ngạc, bất quá cũng không nói gì mà là gật đầu một cái rời đi nơi
này.

Nhìn Cổ Tùng rời đi, Ly Hạ hơi suy nghĩ một chút rồi lại không để ý nữa.
Chuyện tương lai còn dài lắm, hắn cũng không thể rõ ràng được.

Dọn dẹp tâm tình, tắt nến, căn phòng chìm vào bóng tối. Mà Ly Hạ cũng dần chìm
vào giấc ngủ.


Đăng Thiên - Chương #12