Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực
"Tiểu Hạ nha, đi theo hướng đó có nhiều thảo dược nhất, bất quá ngươi phải cẩn
thận, gần đó cũng thường có yêu thú xuất hiện." Đang lôi kéo Ly Hạ đi vào
trong rừng, tiểu ma nữ Phụng Linh Linh không hảo ý nói với Ly Hạ.
Hẳn là cảm thấy còn chưa đủ, nàng còn thêm vào một câu :
"Đến lúc yêu thú xuất hiện nếu bị dọa, thị chỉ cần gọi một tiếng chị hai là ta
sẽ đảm bảo cho ngươi nha, thấy sao." Phụng Linh Linh một mặc đắc ý nói. Hai
con mắt đã cười đến thành trăng lưỡi liềm.
Ly Hạ gật gật đầu, rồi lại tiếp tục không để ý nàng.
Lấy hắn kiến thức còn cần phải biết lúc nào xuất hiện yêu thú. Cũng như khu
rừng này có nhiều thì cũng chỉ xuất hiện là Hạ phẩm yêu thú thôi, cho dù cao
hơn nữa cũng là Trung phẩm mà thôi.
Mà Hạ phẩm yêu thú thì tương đương với nhân loại Dẫn Linh cảnh,Trung phẩm yêu
thú thì tương đương với nhân loại Ngưng Khí cảnh thôi. Mà Thượng phẩm yêu thú
liền là tương đương với Khai Phủ cảnh rồi.
Mà lấy Phong Lâm Trấn ở vào nơi xa xôi, thiên địa linh lực ít ỏi thì cao hơn
nữa cũng chỉ là Trung phẩm yêu thú mà thôi.
Mà Ly Hạ hiện tại là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong cho dù gặp phải Trung phẩm yêu
thú thì chỉ cần hắn lưu loát sử dụng kiến thức của mình thì mọi chuyện vẫn rất
dễ dàng.
Cho nên uy hiếp của Phụng Linh Linh bị Ly Hạ vô tình không để ý.
Sắc mặt khó chịu Phụng Linh Linh nhìn Ly Hạ từ lúc mới gặp tới giờ cái kia
không lúc nào không bình tĩnh khuôn mặt kia. Nàng có một loại xúc động muốn
đánh vào khuôn mặt đó một cái.
Dù sao trước đó tất cả đám nhóc cùng tuổi đều bị nàng dọa cho sợ nên đến giờ
cũng không ai chơi cùng. Nàng cũng buồn bực, mỗi ngày ngoại trừ đi đào thuốc
cho Cổ Tùng gần như toàn bộ thời gian đều là ngồi một chỗ 'tự kỷ' rồi.
Hiên tại thật vất vả mới chờ được đến một người có thể 'chơi' với nàng rồi.
Không chỉ vậy, mà còn là ở chung cùng một mái nhà nha. Không chỉ có thể chơi,
mà là mỗi ngày đều có thể chơi.
Nhẫn nại tính tình, Phụng Linh Linh hiện tại đang tiếp tục suy nghĩ đến kể
hoạch 'dạy dỗ' Ly Hạ của mình rồi.
Cứ dọa cho hắn sợ đến kêu gào, phải ôm chân nàng mà gào khóc chị hai thì may
ra lúc đó nàng mới giúp hắn đây.
Càng nghĩ càng thấy đúng. Nàng lại đắc ý hừ hừ hai tiếng, nâng lên chân nhỏ đi
đến chỗ hái thuốc.
Mà đi theo sau Phụng Linh Linh, Ly Hạ lại có chút cảm thấy kỳ quái rồi.
Cô bé này lúc mới nhìn tới hắn, liền dùng cái loại kia giống như quan sát đồ
chơi ánh mắt. Cũng không kịp lời làm quen lại trực tiếp lôi kéo hắn đến đây.
Bất quá như thế cũng được, dù sao nàng cũng là bên chủ nhà. Hơn nữa, hắn cũng
có thể tranh thủ đến quan sát địa hình thích hợp cho việc tu luyện của mình.
Theo bước chân ngày càng gần, một mùi thảo dược thoang thoảng cũng bay vào mũi
Ly Hạ.
Mà đi trước dẫn đường Phụng Linh Linh cũng dừng bước, vui hớn hở chỉ về phía
trước nói :
"Thấy không, đến nơi rồi. Ngươi phải nhớ kỹ chỗ này đó." Bất quá trong lòng
lại có suy nghĩ khác.
Ly Hạ đáp lại một tiếng, bước đi đến phía trước.
Nhìn Ly Hạ bước đi, Phụng Linh Linh lại lén lút nhìn Ly Hạ hướng đi một lúc.
Xác định là hắn đã không còn ở gần sau, trên khuôn mặt nhỏ mới xuất hiên nụ
cười ranh mãnh.
"Tên đáng ghét, để coi ta làm sao dạy dỗ ngươi." Nói, nàng cười nhe lên hàm
ràng. Mà bên trong, hai cây răng nanh nho nhỏ như ứng tiếng cuả nàng, lóe lên
'hàn quang' kinh người.
Ly Hạ một mình rời đi. Hắn cũng không lo lắng Phụng Linh Linh gặp chuyện gì.
Dù sao lực lượng thân thể mười vạn cân cũng không phải để cho đẹp. Hơn nữa,
nàng hẳn là cùng loại với Cổ Tùng nhận lầm với hắn lúc trước.
Cha, mẹ là những siêu cấp cường giả mới có thể sinh ra con cái có tiềm lực lớn
như vây, mới có tí tuổi mà trí tuệ đã phát triển so với thanh niên rồi.
Mà cùng loại như vậy trẻ con, đều có thuộc về mình truyền thừa cả.
Tất cả phương pháp tu luyện từ lúc sinh ra đều đã in sẵng trong đầu. Có muốn
quên cũng khó khăn.
Chớ nói chi theo tu luyện càng ngày càng mạnh, ký ức truyền thừa sẽ thức tỉnh
càng nhiều hơn.
Mà loại kia truyền thừa mỗi cấp độ đều có riêng về mình thủ đoạn bảo đảm tính
mạng rồi.
Cho nên, đây mới là nguyên nhân hoàn toàn không để ý Phụng Linh Linh an toàn
hay không. Từ ký ức truyền thừa, lại thêm lực lượng mười vạn cân, nàng làm cái
nho nhỏ vua sơn lâm là hoàn toàn không vấn đề gì.
Khiến cho Ly Hạ để ý hơn, đó chính là thân phận của Cổ Tùng rồi.
Lúc trước, Cổ Tùng rất có thể không phải là người thuộc Thanh Phong Quốc này,
mà hẳn là từ những địa vực khác đến đây. Hơn nữa, xuất thân cũng không thấp
mới cớ thể biết được nhiều thứ như vậy.
Còn nguyên nhân Cổ Tùng tại sao lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì cũng không
phải Ly Hạ cần quan tâm.
Dù sao, hắn trước mắt nên lo cho việc tu luyện của bản thân, rồi giúp đỡ một
ít việc nhà. Vậy là được rồi.
Lại đi một lúc, Ly Hạ đột ngột dừng lại. Bởi vì cảm giác của hắn nói cho hắn
rằng có thứ gì đang theo dõi mình. Quan sát xung quanh, hắn cũng cảnh giác
lên.
Đây là Thượng Linh Quyết một phần khác công hiệu.
Đối với khí cơ hay cảm giác nguy hiển cực kì nhạy cảm!
Mà hắn hiện tại không cảm giác nguy hiểm vậy thì chỉ có thể là bị thứ gì theo
dõi.
Mà cách xa đó khoảng năm mươi mét, nhìn đang không ngừng đi tới Ly Hạ lại đột
nhiên dừng lại quan sát xung quanh.
Phụng Linh Linh tim nhỏ lộp bộp một chút.
"Hắn sẽ không phát hiên ra cái gì a, dù sao Tiểu Hắc rất là giỏi ẩn nấp nha."
Tự an ủi một câu, nhưng Phụng Linh Linh cũng không cảm thấy tốt hơn.
Nhanh chóng làm ra quyết định, nàng bước nhanh đến gần bên kia.
Mà theo nàng đến gần. Bên kia Ly Hạ lại đột nhiên quay phắt đầu nhìn về một
phương hướng khác.
Cũng lúc đó, một cái bóng đen từ trong bụi cỏ gần đó nhảy vọt ra.
Khoảng cách quá gần, chỉ hơn năm mét. Ly Hạ cũng không lo nhiều, thân hình
nghiêng sang phải một cái.
Khó khăn lắm mới tránh được bóng đen kia.
Mà lực tập trung của hẳn cũng ngay lập tức tập trung vào vật trước mắt.
Toàn thân đen như mực, hình dáng cùng loài sói, nhưng phải to hơn gấp hai lần.
Chớp mắt, Ly Hạ liền biết nó là gì.
Ảnh Lang, giỏi ẩn núp săn giết. Trưởng thành Ảnh Lang thân cao có thể đạt đến
năm mét, dài ba mét. Tương đương với Thượng phẩm yêu thú.
Bất quá con này Ảnh Lang cũng không như vậy, thân cao gần ba mét, chiều dài
chỉ gần hai mét. Mà khí tức trên thân cũng chỉ so với Trung phẩm yêu thú.
Có thể nhìn ra, con này Ảnh Lang còn đang ở thành niên kì, còn chưa thực sự
trưởng thành.
Chớp mắt, Ly Hạ liền có phán đoán.
Đạp mạnh vào đất một cái, Ly Hạ đem khoảng cách kéo dãng ra mười mét. Dù sao
Ảnh Lang lấy tốc độ làm vũ khí. Ở khoảng cách gần, chớp mắt tiến công là vô
vọng.
Theo khoảng cách vừa mới kéo ra, Ảnh Lang cũng động. Lấy tốc độ chỉ còn là một
đoàn màu đen ánh sáng xông tới Ly Hạ.
Ly Hạ lúc này cũng không do dự, theo bước chân tiếp theo vừa mới chạm đất liền
dùng toàn lực dậm một cái.
Thân hình đang lui lại giống như bỏ qua quy luật quán tính vậy, trực tiếp bắn
thẳng về phía trước.
Thân thể gần như nằm ngang với mặt đất, Ly Hạ lại nhanh chóng xoay ngửa mình
lại.
Cũng lúc này, theo Ly Hạ một cái xoay mình. Đang phóng tới bóng đen giống như
là theo ý muốn của Ly Hạ vậy.
Hai chân mở ra, hơi cách mặt đất một đoạn. Mà Ly Hạ cũng xuống tới dưới phần
bụng của Ảnh Lang.
Vừa tới, Ly Hạ liền cho nó một cú đấm vào bụng.
Đùng!
Âm thanh như tiếng nổ vậy, mà cũng theo nó Ly Hạ cùng Ảnh Lang tách ra.
Nhưng khác nhau là Ly Hạ chỉ lộn nhẹ một vòng liền an toàn hạ xuống, còn Ảnh
Lang thì giống như bị quăng đi vậy. Ầm ầm va vào mặt đất, lại kéo lê một đoạn
mới ngừng lại.
Ly Hạ sắc mặt bình tĩnh nhìn con kia Ảnh Lang. Hắn cũng không có tiếp tục ra
tay mà cứ tiếp tục đứng đó.
Lúc nãy, hắn cảm ứng được con này Ảnh Lang cũng không phải ác ý nhằm vào hắn.
Cho nên hắn mới không tiếp tục xuống tay.
Cùng lúc, một âm thanh thanh thúy vang lên :
"Đừng, đừng có đánh Tiểu Hắc."
Quay đầu, Ly Hạ bình tĩnh nhìn vào đang chạy tới Phụng Linh Linh.
Nàng vừa đến liền chạy tới chỗ của Ảnh Lang, nhìn nàng một mặt hốt hoảng Ly Hạ
liền hiểu.
Cô bé này là muốn đối phó hắn.
Suy nghĩ một chút, lại nhìn bộ dạng lo lắng của Phụng Linh Linh, Ly Hạ mới mở
miệng :
"Con Ảnh Lang này là của ngươi."
Theo Ly Hạ mở miệng, đang hốt hoảng lo lắng cho Ảnh Lang, Phụng Linh Linh kinh
ngạc quay đầu lại.
Bất quá, nàng nhanh chóng che trước con Ảnh Lang kia. Một bộ hổ mẹ bảo vệ con
nhìn Ly Hạ.
"Không cho phép ngươi tiếp tục đánh Tiểu Hắc." Nói, nàng giơ lên quả đấm nhỏ
thị uy hướng Ly Hạ. Bất quá nàng chỉ là một cái bốn tuổi cô bé mà thôi.
Biểu tình này nếu rơi vào mắt người khác thì khỏi nói là có bao nhiêu đáng yêu
rồi.
Nhưng Ly Hạ lại là bình tĩnh.
"Từ nay, không nên làm loại chuyện này." Nói xong, Ly Hạ lại bước đi trước.
Mà trận tập kích bất ngờ này cũng khép lại tại đây.
Nhìn đang bước đi Ly Hạ, Phụng Linh Linh thật khó chịu a. Nhưng rất nhanh,
nàng lại quay lại nhìn Tiểu Hắc.
Lúc nãy bị đánh bay như vậy không biết có sao không.
Nhanh chóng kiểm tra cho Ảnh Lang Tiểu Hắc của nàng một hồi, phát hiện cũng
không thật sự bị thương gì. Chẳng qua đau đớn một hồi liền khỏi, lại sinh long
hoạt hổ.
Dù sao, lúc nãy do không cảm ứng ác ý nhằm vào nên Ly Hạ cũng không thực sự
xuống quá nặng tay.
"Xin lỗi, Tiểu Hắc." Vuốt vuốt Ảnh Lang Tiểu Hắc đầu, Phụng Linh Linh có chút
khó chiu nói.
"Còn tên kia..." Nàng một mặt xoắn xuýt, vẫn là xin lỗi đâu, vẫn là cho tên
kia cái gì đó coi như đền bù.
An ủi Ảnh Lang Tiểu Hắc một phen, đưa nó lại vào rừng. Nàng lúc này mới kho
chịu đi đến gần Ly Hạ.