Tu Luyện


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Bầu trời về chiều, Phung Linh Linh cùng Ly Hạ cũng trở về nhà.

Trên đường, Ly Hạ sắc mặt bình thản hoàn toàn trái ngược với một mặt xoắn xuýt
Phụng Linh Linh.

Cứ tiếp cả hai, diễn như vậy cho đến lúc về tới nhà.

Cổ Tùng nhìn thấy cả hai cùng đi vào, lại gọi một tiếng vào dùng cơm. Nhưng
nhạy bén, Cổ Tùng lại phát hiện ra điểm không đúng bất quá hắn không có hỏi.

Dùng cơm xong, mọi chuyện lại như không có việc gì.

Ly Hạ bước vào căn phòng của mình. Bởi vì là mới đến, nên hắn cũng cần thu dọn
phòng. Điều này cũng cần của hắn một ít thời gian.


Bên kia, Phụng Linh Linh đi đến căn phòng của Cổ Tùng.

"Cổ lão, người còn thức không." Đứng đó đắn đo nửa ngày, nàng mới lấy can đảm
lên tiếng.

Mà theo tiếng nàng gọi, sắc mặc tươi cười Cổ Tùng từ trong phòng đi ra.

"Thế nào, Linh Nhi có việc gì sao?'" Nhìn sắc mặc tươi cười của Cổ lão, Phụng
Linh Linh có chút rõ ràng, hẳn là Cổ Tùng đã hiểu được gì rồi.

Tức thời, vẻ mặt của nàng cũng trở nên lúng túng lên.

"Cổ lão...." Nàng nũng nịu lên.

"Ha Ha." Cổ Tùng bật cười.

"Không đùa người nữa, vào phòng đi." Cổ Tùng tránh ra một bên để Phụng Linh
Linh đi vào.

Đợi cho Phụng Linh Linh ngồi ngay ngắn. Hắn mới lên tiếng :

"Sao nào, hôm nay xảy ra chuyện gì?" Cổ Tùng vào thẳng vấn đề.

Sắc mặt có chút khó khăn một hồi, Phụng Linh Linh mới bắt đầu kể toàn bộ
chuyện xảy ra lúc chiều.

Mà một bên nghe xong câu chuyện, Cổ Tùng lại phát ra một hồi tràng cười dài,
làm Phụng Linh Linh cũng trở nên xấu hổ.

"Ngươi có cảm thấy nên xin lỗi hắn hay không." Cười xong, Cổ Tùng ngược lại
hỏi một câu.

Nghiên đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, Phụng Linh Linh gật gật đầu.

Ha Ha, lắc đầu một cái. Cổ Tùng nói :

"Đã ngươi có suy nghĩ, còn muốn hỏi ta làm gì."

"Nhưng là, ta muốn xin lỗi hắn như thế nào đâu." Phung Linh Linh sắc mặt khó
khăn nói.

"Kì thật, ngươi cũng không cần lo lắng, sống chung một chỗ, bất cứ lúc nào đều
sẽ có cơ hội."

"Nhưng mà..."

"Không cần lo, ta hôm nay mặc dù nhìn thấy hắn lần đầu nhưng cũng nhìn ra chút
ít, Ly Hạ cũng sẽ không để bụng loại chuyện như vây. Ngươi cứ như vậy, không
cần dùng phương pháp như vậy trêu chọc hắn là được rồi." Không chờ Phụng Linh
Linh nói xong, Cổ Tung khoát tay cắt ngang lời nàng nói. Đến cuối cũng bổ xung
thêm một câu :

"Mọi chuyện cũng không phải như ngươi ngĩ, cứ bình thường là được rồi."

Một bên, Phụng Linh Linh sắc mặt buồn bực. Không hiểu được bao nhiêu a, nàng
mặc dù thông minh sớm, nhưng nói như vậy cũng không hoàn toàn hiểu hết được.

Đi ra khỏi phòng, nàng rầu rĩ không vui bước về.

Bất quá, đang đi Phụng Linh Linh vô tình nhìn thoáng qua gian phòng của Ly Hạ.

Nhưng nàng lại nhìn thấy Ly Hạ, đang theo cưa sau đi ra. Tò mò, nàng cũng qua
xem thử. Dù sao thì ở đây cũng không có thứ gì tổn thương được nàng.


Dọn dẹp xong suôi căn phòng, Ly Hạ mới nghỉ tay.

Thật ra, cũng không tính dọn dẹp gì. Chủ yếu là vì căn phòng này không có
người ở nên cũng không thường xuyên được quét dọn. Cho nên công việc cần làm
là dọn dẹp sạch sẽ căn phòng rồi.

Theo từ lúc dọn dẹp cho đến lúc hoàn thành cũng mất hơn một giờ đồng hồ. Bởi
vậy có thể thấy căn phòng bẩn đến mức nào rồi.

Nhìn qua cửa sổ, bây giờ trời đã hoàn toàn đen xuống. Vào tầm khoảng 8-9 giờ.

Ly Hạ cảm thấy mình nên tắm rửa một lúc.

Không do dự đi vào phòng tắm, cọ rửa một lần. Ly Hạ lại cân nhắc nơi tu luyện.

Kì thật, lúc chiều đi theo Phung Linh Linh thì Ly Hạ cũng nhìn tới một vài chỗ
thích hợp. Hiện giờ, chỉ là chọn một ví trí mà thôi.

Đi ra cửa sau, không kinh động đến lão nhân Cổ Tùng. Ly Hạ bước đi đến khu
rừng.

Đi được một đoạn đường Ly Hạ dừng bước chân lại.

"Đi ra." Hắn bình tĩnh nói một câu.

Mà phía sau hắn, theo từ trong bụi cây gần đó lộ ra một cái đầu nhỏ. Phụng
Linh Linh từ đằng sau bước ra.

"Đi theo ta làm gì." Quay đầu, Ly Hạ dùng cực kì tình tĩnh âm điệu nói ra.

"Cái kia, buổi chiều thật xin lỗi, ta không nên gọi Tiểu Hắc làm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ xoắn xuýt, một cỗ khó ta đáng yêu từ trên người nàng tuôn ra.
Nếu là người bình thường thì hẳn sẽ hung hăng mà cưng chiều một phen.

Bất quá Ly Hạ là bình tĩnh lắc đầu, cũng không nói nữa mà tiếp tục bước đi.

"Này, ngươi đi đâu đó." Thấy hắn đột nhiên bước đi, nhanh chóng đuổi theo sau
Ly Hạ, Phụng Linh Linh gấp gáp nói.

"Chuyện kia, ta không để ý." Ly Hạ vừa đi lại vừa nói một câu.

"Vậy là ngươi không giận." Có chút mừng rỡ, nàng nhanh hỏi.

Đạt được Ly Hạ gật đầu sau. Không hiểu cảm giác vui sướng xuất hiên, Phụng
Linh Linh lúc này nở nụ cười.

Mà theo nàng cười, Ly Hạ một bên cũng có chút liếc mắt. Cô bé này khi lớn lên
không chắc sẽ khiến người khác gặp tai ương không biết chừng.

Không biết, một dòng suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong ý thức của Ly Hạ,
nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ qua đề tài này.

Hắn cũng không biết, vào một ngày không xa. Bản thân hắn ngược lại sẽ gặp
không ít tai ương. Mà nguồn gốc lại là cô bé đang đi bên cạnh hắn.

"Này này, ngươi định đi đâu vậy?" Nàng đạp bước chân đi đến Ly Hạ bên cạnh,
tươi cười hỏi hắn.

"Thạch Lâm" Hắn đơn giản trả lời.

"Thạch Lâm, đi đến đó làm gì."

"Tu luyện."

"Đến Thạch Lâm cũng có thể tu luyện." Khuôn mặt nhỏ xuất hiện vẻ ngạc nhiên.

Bên kia, lại gật đầu một cái không nói gì.

"Ngươi định làm sao tu luyện?"

"Vác đá."

"Vác đá?" Từ ngạc nhiên lại chuyển sang không hiểu.

Ly Hạ im lặng không nói gì.

Theo người bình thường thường thức mà nói. Tu luyện bước đầu tiên, cũng chính
là bước nhập môn thì thường là ngồi một một chỗ vận chuyển công pháp không
ngừng cảm ứng linh lực trong thiên địa.

Sau đó lại từng bước dẫn dắt linh lực đi theo lộ tuyến của công pháp. Từng
chút, từng chút khiến thân thể được rèn luyện. Không ngừng trở nên lớn mạnh.

Mà bên trong, hoạt động nhiều nhất cũng là luyện động công mà thôi.

Tu luyện đến cuối cùng, thân thể mạnh mẽ có thể chứa đựng được linh lực thì
coi như đạt đến Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, có thể nếm thử đột phá cảnh giới
tiếp theo.

Nhưng Ly Hạ bên này thì lại hoàn toàn khác. Bản thân hắn tu hành là hắn tự
nghĩ ra công pháp : Thượng Linh Quyết.

Thân thể hóa linh, gần như bản thân là hình người thiên địa linh lực. Khí
huyết là linh lực: cốt cách, lục phủ ngũ tạng, nhục thân,..... Tất cả đều là
linh lực cấu thành.

Đã như vậy, hắn còn cần gì phải ngồi dẫn động thiên địa linh lực.

Thân thể của hắn bên trong mỗi một giọt máu đều ẩn chứa lượng lớn linh lực.
Cho dù chỉ là một giọt thì cũng đủ khiến Nhập Linh cảnh đỉnh phong trực tiếp
đột phá đến Khai Phủ cảnh mà không có bất kì căn cơ bất ổn.

Dù sao, mười triệu dặm linh khí tụ lại cũng không phải chuyện đùa. Linh lực
đâm đặc đến nỗi từ khí hóa thành chất lỏng cũng đủ biết hàm lượng trong đó
kinh khủng đến mức nào rồi.

Cứ như thế cũng có thể tưởng tượng được thân thể của hắn hiện tai tiềm lực lớn
đến mức nào rồi.

Mà cái hắn cần làm chỉ là không ngừng rèn luyện để thân thể không ngừng trở
nên lớn mạnh là được.

Ly Hạ đã quết định dùng năm năm để rèn luyện thân thể, cũng chính là về sau
trúc cơ, đặt lên một cái cực kì khủng bố nên móng, vững chắc như địa, không có
bất cứ thứ gì có thể lay chuyển.


Đi tiếp một hồi, mặt đất xung quanh bắt đầu thay đổi. Đã từ là đất bị lít nha
lít nhít các hòn đá cho thay thế.

Mà theo đi vào cang sâu, độ lớn của những tảng đá cũng bắt đầu thay đổi.

Bắt đầu từ có thể nhìn thấy những viên đá nhỏ, thì bây giờ có thể nhìn thấy ti
đầu người tảng đá rồi.

Bất quá, đây cũng chỉ là bên ngoài Thạch Lâm mà thôi.

Đi vào sâu hơn nữa, Ly Hạ đã có thể nhìn thấy những tảng đá to lớn rồi.

Ở đây, nhỏ nhất tảng đá cũng phải cao gần hai mét, nặng gần vạn cân.

Lại tuyển chọn một tảng đá phù hợp chính mình, Ly Hạ bắt tay vào công việc
chính.

Cởi áo ra, để vào một nơi sạch sẽ gần đó. Ly Hạ thân trần đi đên tảng đá.

Khom người xuống, hai chân vào thế, hai tay phát lực.

Mắt thường có thể thấy được, cao bằng một người trưởng thành tảng đá lại bị
một đứa trẻ năm, sáu tuổi cho nhấc lên.

Nếu người bình thường đây thì hắn bị dọa cho rơi cả tròng mắt rồi.

Nhưng ở đây lại không có người bình thường.

Phụng Linh Linh ở một bên hiếu kì quan sát Ly Hạ nhấc lên tảng đá, rồi lại
không ngừng lặp đi lặp lại mấy loại đông tác kì quái.

Bên trong có lúc đứng lên, rồi ngồi xuống. Hay vác đá trên lưng rồi lại không
ngừng chống đẩy, hoặc lại chạy xung quanh không ngừng.

Nói chung, Ly Hạ toàn làm những việc kì lạ.

Nghiên đầu nhìn một lúc, nàng lại đánh lên một cái ngáp thật dài, gật gà mà
nhìn không có chút dấu hiệu dừng lại Ly Hạ.

Đến cuối cùng, nàng dứt khoát dựa vào tảng đá gần đó ngủ mất rồi.

Cô bé trong miệng nhỏ phát ra đáng yêu tiếng ngâm. Không biết đang mơ tới gì,
trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng.


Đăng Thiên - Chương #11