Tiểu Ma Nữ


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Từ nhà tắm đi ra. Toàn thân sạch sẽ Ly Hạ lúc này mặc dù không nhiều lắm để ý
thì thân thể bản năng vẩn cảm thấy một trận thoải mái.

Dù sao thì thân thể vẫn quá nhỏ, mặc dù trúc cơ thành công nhưng cũng chỉ là
khởi đầu, thân thể trẻ con không thể trong thời gian dài thiếu nghỉ ngơi.

Bây giời là buổi trưa, là lúc mặt trời chói chan nhất trong ngày.

Ly Hạ bước ra cửa tiệm thuốc. Theo hắn bước ra cùng lúc thì giọng nói của ông
lão Cổ Tùng vang lên : " Đứa nhỏ, ngươi bây giờ phải học bán thuốc cho ta, rõ
chưa."

Ly Hạ nhìn Cổ Tùng rồi gật đầu một cái.

Cổ Tùng thì đang nhìn khách hàng một chút rồi đứng lên đi vào một cái tủ gần
đó, từ trong lấy ra một cuốn sách đưa cho Ly Hạ.

"Có biết chữ không?" Cổ Tùng mỉm cười hỏi.

"Biết." Hắn đáp lại.

Điều này lại làm cho lão gìa Cổ Tùng lần nửa thở dài giữa người và người có
chênh lệch. Rõ ràng chỉ mới có năm tuổi là đã có thể đọc được chữ rành mạch
rồi. Chỉ cần nhiêu đây cũng biểu hiện ra đầy đủ thiên phú học vấn rồi.

Nếu là đứa trẻ năm tuổi bình thường thì vẫn còn trong nhà khóc nhè tập nói
đây.

Xua tan đi to lớn cảm giác chênh lệch kia, Cổ Tùng bắt đầu giảng cho Ly Hạ
nghe về từng loại sách hắn cần đọc, tên các loại thuốc có bán, hay giá cả.....

Ly Hạ cũng tập trung lắng nghe, hắn cũng ghi nhớ kĩ càng. Dù sao thì ăn ở nhờ
nhà người khác, không bỏ ra công sức là không được rồi.

Giữa lúc Cổ Tùng giảng được say sưa, có chút quên trời đất, giảng đến nước bọt
tung bay thì đột nhiên Ly Hạ quay đầu nhìn sang cửa.

Mà theo Ly Hạ dời đi tầm mắt, đang giảng say sưa Cổ Tùng cũng dừng miệng, theo
bản năng nhìn theo Ly Hạ.

"Cổ lão, ta về rồi." Cũng lúc đó một âm thanh văng vẳng vang lên. Âm thanh có
chút non nớt, hơn nữa âm giọng khá cao lanh lảnh dễ nghe, như là của một bé
gái.

Theo âm thanh bé gái kia vang lên, một thân hình nhỏ nhắn cũng theo xuất hiện
trước cánh của.

Cao khoảng một thước, mái tóc đen tuyền, vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt non
nớt động lòng người. Vừa nhìn liền biết là sau này sẽ hại quốc ương dân.

Trên lưng vác một cái giỏ trúc nhỏ, bé gái nện nhịp bước chân đến gần. Nhưng
khi nhìn thấy Ly Hạ thì đột ngột dừng lại, ánh mắt không hiểu nhìn Cổ Tùng.

"Cổ lão, hắn là ai a"

"A, Linh Nhi ngươi về rồi, mau đến đây." Cổ Tùng lại một mặc không để ý, vẫy
tay kêu bé gái đến gần.

Bé gái cũng rất nghe lời, bước tới gần. Dùng một loại ánh mắt hiếu kì đánh giá
Ly Hạ.

"Khặc."

Cổ Tùng ho nhẹ một tiếng sau đó đưa tay chỉ vào Ly Hạ rồi nói :

"Đưa nhỏ này tên Ly Hạ, hắn từ nay sẽ ở đây giúp đỡ, Linh nhi ngươi cũng nên
giúp đỡ hắn a." Nói xong, Cổ Tùng lại quay lại nhìn Ly Hạ.

"Tên của nàng là Phụng Linh Linh, ngươi sau này có vấn đề gì thì cứ hỏi nàng."

Gật gật đầu, ánh mắt Ly Hạ chuyển sang cô bé Phụng Linh Linh kia.

"Ân, sau này ở cùng một nhà, ngươi cứ gọi ta Linh Linh là được. Nha, ngươi sau
này là em trai ta được rồi." Thấy Ly Hạ một mặt bình thản, Phụng Linh Linh
cũng không ngại, giống như nhìn thấy món đồ chơi mới vậy, ánh mắt sáng lấp
lánh nhìn Ly Hạ. Cũng không nhìn mới lần đầu gặp nhau mà trực tiếp vỗ ngực nói
ra một câu làm Cổ Tùng cũng mặt già đỏ lên.

"Khụ khụ, được rồi các ngươi cứ tiếp tục làm quen nhau đi. Linh Nhi, ngươi đưa
thuốc cho ta đi." Một bên giả vờ ho khan vài tiếng, tăng lên cảm giác tồn tại
của mình. Cổ Tùng bỏ lại một câu, sau đó lấy giỏ trúc đi mất vào trong sân.

Mà Phụng Linh Linh cũng không để ý nhiều như vậy, một tay kéo lấy Ly Hạ chạy
ra đường.

Mà Ly Hạ nhìn cánh tay mình bị kéo, khóe miệng không nhịn được hơi giật một
cái.

Hắn mặc dù còn chưa chính thức tu hành nhưng hiện tại thân thể lực lượng cũng
có hai vạn cân, mà lại bị một cô bé lôi kéo như không có việc gì thế kia.

Phải biết, Thanh Phong Quốc nằm ở ngoài cùng của Thiên Huyền đại lục, là một
nơi hẻo lánh. Một cái Tạo Hải cảnh ở đây liền có thể được coi là tồn tại như
thần linh a.

Nhưng mà, cô bé lại có thể như thế nhẹ nhàng lôi kéo hắn một cái, mặc dù hắn
cung không có phản kháng nhưng lại dễ dàng như vậy thì không thể bình thường
rồi.

Bình thường tu luyện đến Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, lực lượng thân thể có thể
được hơn vạn cân rồi.

Mà Ly Hạ hiện giờ là hai vạn. Điều này đủ để nói rõ cô bé Phụng Linh Linh này
cũng không phải người thường rồi.

Bởi vì không thể vận dụng lực lượng thế giới của mình, lại thêm thế giới này
giới hạn. Nên bây giờ trừ phi là 'chết', nếu không thì Ly Hạ hoặc là rời đi
thế giới này hoặc chủ động dùng bản thân lực lượng công kích thế giới này chứ
không thì hắn hiện tại tại chỉ là một 'thành phần' của thế giới này mà thôi,
vẫn phải tuân thủ quy tắc của nó.

Đương nhiên, Ly Hạ sẽ không chủ động gây chiến với thế giới này rồi. Hắn chỉ
là đang tìm con đường khiến bản thân phát triển nhanh hơn thôi. Hơn nữa, cả
hai thế giới đánh lên, không nói thắng thua, chỉ cần đánh lên thì chắc chắn sẽ
có hao tổn nên công kích thế giới là lựa chọn vô cùng không sáng suốt.


Theo không ngừng bị lôi kéo, Lỵ Hạ cũng suy đoán ra lực lượng của cô bé này.

Tốc độ của nàng rất nhanh, cứ mỗi bước là có thể chạy hơn ba mươi mét, mà nhìn
bề ngoài lại rất dễ dàng, hẳn là không có dùng toàn lực mà tốc đọ như đằng vân
giá vũ vậy.

Lực lượng của cô bé Phụng Linh Linh này hẳn là phải xấp xỉ mười vạn cân, đơn
giản chính là như một cái hình người mới sinh thần thú.

"A, nhanh như vậy lại bị tiểu ma nữ lôi kéo, đứa nhỏ này xem như thảm." Lúc
trước ngồi trong quán nước tên kia đột nhiên nhìn thấy một màn này không khỏi
ngạc nhiên kêu lên.

Mà theo hắn kêu lên xung quanh mọi người cũng nhao nhao nghị luận lên.

"Phải a, nàng nhưng là Phong Lâm Trấn siêu cấp thiên tài. Lúc trước Cổ lão mới
đem nàng về liền có vài thằng nhóc muốn trêu ghẹo nàng. Bất quá kết quả nhưng
là thảm vô cùng." Một tên đi ngang qua chậc chậc nói.

"Thảm? tại sao, nhìn nàng cũng chỉ là một đứa nhóc thôi mà." Vài tên thanh
niên phương xa không biết chuyện, cũng ngạc nhiên xúm lại hỏi.

"Đúng, rất thảm. Mỗi tên trêu ghẹo nàng đều bị nàng đánh cho mặt mày sưng tím,
còn bị lột sạch quần áo đánh đuổi về nhà. Về sau, mấy đứa nhóc kia còn không
phục, lại kéo theo nhiều người hơn. Kết quả lại là thất bại mà về, không chỉ
vậy, mỗi đứa trên người đều bị nàng đánh cho hung ác, kêu rên không ngừng.
Tình cảnh đó, ngươi thử nghĩ xem? " Một tên qua đường khác một mặt đắc ý giả
thích. Mà người biết chuyện đều bóp cổ tay một mặt than thở.

"Thảo nào nàng gọi là tiểu ma nữ." Lúc này, trong lòng mấy tên thanh niên này
cũng cuồng hô lên mấy chữ này.

Mà tất cả mọi người trong trấn ánh mắt nhìn về phía đang kéo Ly Hạ chạy như
bay tiểu ma nữ Phụng Linh Linh cũng trở nên đồng tình lên.

Hiển nhiên, trong mắt mọi người Ly Hạ xem ra sắp gặp đại nạn rồi.

Mà đang bị lôi kéo không thể phản kháng Ly Hạ giống như có cảm ứng, ánh mắt
quét xung mọi người một lần, rồi lại tiếp tục không để ý.

Dù sao tất cả hắn cũng không nghe kịp, cũng không rảnh để ý mọi chuyện.

Theo đoạn đường không ngưng bị sốc nảy lôi kéo đến gần chân núi. Cuối cùng
Phụng Linh Linh cũng dừng lại.

Mà Ly Hạ giống như mất hết sức lực, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Cũng không thể không nói, đây là Ly Hạ mạnh mẽ hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi khác.
Nếu không đổi lại người khác, cho dù là người trưởng thành chắc cũng bị nàng
lôi cho đến khi ngất xỉu lúc nào không biết.

Châm rãi thích ứng một hồi, Ly Hạ mới một mặt đứng lên, bất quá sắc mặc vẫn
không thể nào tốt. Dù sao tốc độ kia, còn không thể phản kháng làm cho thân
thể hắn cảm giác giống như lúc trước bị say xe vậy, bước chân lảo đảo.

Mà Phụng Linh Linh lúc này thì một mặt hớn hở nhìn Ly Hạ, không để ý Ly Hạ có
thể chịu được hay không.

"Thấy sao, cảm thấy ta có thể làm chị hai của ngươi không, chỉ cần chịu nhận.
Từ nay về sau ta liền bảo kê ngươi, thế nào." Nàng một mặt nói, một mặt giơ
lên cái kia nho nhỏ cú đấm, thị uy hướng Ly Hạ nói.

Liếc nàng một chút, Ly Hạ bình tĩnh không nhìn.

Đùa giỡn, hắn không biết bao nhiêu tuổi lại đi gọi đứa bé gái bốn, năm tuổi
làm chị. Mặc dù hắn hiện giờ cũng là năm tuổi thì điều đó cũng không có khả
năng xảy ra.

"Này, ngươi có nghe ta nói không, này...." Thấy Ly Hạ vậy mà không để ý đến
mình, Phụng Linh Linh sắc mặt khó chịu la lên. Tên này cũng quá không coi
trọng nàng nha. Nàng nhưng có biệt hiêu là tiểu ma nữ a.

Tiếp tục không để ý, Ly Hạ bước đến đến một gốc cây gần đó. Tìm một chỗ sạch
sẽ ngồi xuống. Hắn còn đang suy nghĩ đến sắp xếp việc tu luyện trong tương lai
đây. Cũng không hơi đâu mà để ý đến nàng.

Mà nhìn sắc mặt bình tĩnh Ly Hạ, Phụng Linh Linh càng thêm khó chiu. Tên này,
căn bản là không nghe nàng nói. Tốt, nàng sẽ cho hắn biết tay, để hắn biết cái
này tiểu ma nữ ngoại hiệu cũng không phải gọi không.

Âm thầm hạ một cái quyết định, lại bước lại gần Ly Hạ, Phụng Linh Linh đầu nhỏ
đã bắt đầu suy nghĩ đến các loại phương pháp hành hạ đến Ly Hạ trong tương
lai.


Đăng Thiên - Chương #9