Người đăng: aqua230991
Bạch Liên Hổ nặng nhọc bước từng bước từ trong hang động đi ra, trong miệng
gặm một linh thảo quăng xuống dưới đất trước mặt Trần Tiến.
Vừa nhìn thấy linh thảo, với gần một năm học hỏi kiến thức từ THIÊN THƯ, không
quá khó khi Trần Tiến dễ dàng liếc mắt đã phát hiện ra đó là một loại thảo
dược cấp hai. Thế nhưng vừa nhìn thấy linh thảo đó tim của Trần Tiến đập nhanh
liên hồi, đôi mắt toát lên vẻ tham lam, linh dược trước mặt hắn chỉ xét về độ
trân quý thì không chỉ linh thảo cấp sáu, bảy mà cả cấp tám hay chín cũng
không sánh được.
Trú Nhan Thảo, dược liệu quan trọng nhất để điều chế Trú Nhan Đan. Trú Nhan
Đan tuy không có tác dụng gì đối với tu vi người tu luyện, nhưng lại có tác
dụng vô cùng trọng yếu là khiến người phục dụng làn da trở nên mịn màng, khuôn
mặt giữ mãi được nét thanh xuân. Đối với phụ nữ, đôi khi nhan sắc còn xếp trên
cả công lực nữa nếu không tại sao người ta lập ra cái “Thập Đại Mỹ Nữ” làm gì
cơ chứ.
Quá kinh hỉ trước vật mà Bạch Liên Hổ vứt đến trước mặt, Trần Tiến đã không
nói thành lời rồi, nếu điều chế ra được nó thì bản thân hắn đã biết đây là một
khoản tài phú khổng lồ rồi.
- “Không ngờ con Bạch Liên Hổ này lại có món đồ tốt như vậy.”
Trần Tiến nghĩ thầm sung sướng trong lòng.
“Bạch Liên Hổ như thấy vẻ vui sướng của Trần Tiến liền làm một hành động như
cúi người xuống cảm ơn. Trần Tiến thấy hành động này liền cảm thán:”
- Động vật có khi còn biết có ơn phải báo hơn cả con người !
Cầm Trú Nhan Thảo trong tay, Trần Tiến nhanh chóng bỏ vào túi trữ vật, với hắn
bây giờ đó là tương lai một đống linh thạch trong tầm tay hỏi sao hắn không
thể không kích động được.
Thu xếp chiến lợi phẩm bất ngờ, Trần Tiến ly khai khỏi khu vực của Bạch Liên
Hổ rồi chuẩn bị ra khỏi Cúc Lâm Phương, đã ở trong rừng quá lâu Trần Tiến cũng
có chút nhớ cuộc sống ở bên ngoài.
Theo ngọc giản của Đặng Hùng đã đưa trước đó, muốn ra khỏi Lâm Quốc cần phải
mất gần một tháng hành trình. Mục tiêu của Trần Tiến hiện tại là ngao du thiên
hạ, tăng cường tu vi và truy tìm hai cái tàn hồn còn lại của vị Hỗn Độn Đại
Năng để nhận lấy cơ duyên và bảo vật.
Theo lời Hỗn Độn Đại Năng nói thì có lẽ phong ấn của tên Tà Ác Đại Năng không
còn tồn tại được lâu. Nhưng cũng qua một ngàn vạn năm rồi, không biết chữ
không bao lâu này là bao nhiêu nữa. Vài vạn năm hay vài ngàn năm đây.
Trần Tiến cứ miên man vừa đi vừa suy nghĩ những chuyện đó. Cuối cùng hắn quyết
định không quan tâm nữa.
- Trời ạ! Không nghĩ nữa, cứ cố mà phát triển đến lúc tai họa xuất hiện thôi,
bản thân mình bây giờ không biết tới bao giờ mới đạt tới cái ngưỡng đó nữa.
- Tuy nhiên cảm giác Trúc Cơ này không tệ, ngày xưa khi gặp mặt những tên
Trúc Cơ trong Tông môn luôn phải luồn cúi, bây giờ đạt được cũng không thấy nó
quá là ghê gớm.
- Haizz! Đúng là khi càng lên cao tầm mắt càng cao, vì vậy làm người không
được đặt cho mình mục tiêu quá gần hay tự mãn quá sớm.
Trần Tiến dừng lại cảm nhận chút cảm giác của Trúc Cơ tu sĩ rồi vui mừng cảm
thán.
Hai ngày sau, ra khỏi Cúc Phương Lâm, xác định phương hướng Trần Tiến quyết
định đi dọc về phía Bắc của Lâm Quốc tiến tới Hoa Quốc. Dù sao nơi đó cũng là
một quốc gia lớn và có nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Phi hành liên tục ba ngày, Trần Tiến mới dừng lại nghỉ ngơi, dù cho tu sĩ
không cần ăn uống, ngủ nghỉ thì họ cũng phải nghỉ ngơi khôi phục chân nguyên.
Đang ngồi bên một tảng đá, hắn phát hiện có một thiếu nữ mặc lam y thong dong
từ phía Tây tiến lại gần, trên thảo nguyên hoang vắng, cô nàng đi từng bước
như một đóa hoa đang nở giữa nắng sớm.
Gió thổi tung bay mái tóc óng ả, thiếu nữ đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy
Trần Tiến, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, khắp
con đường như có muôn ngàn hoa nở khoe sắc.
Cõi lòng Trần Tiến lạc nhịp, lần đầu tiên ngay từ ánh mắt nhìn thấy lam y
thiếu nữ, trái tim của Trần Tiến đập liên hồi, cảm xúc nhanh chóng đã khiến
Trần Tiến giật mình, nhanh chóng vận chuyển Đại Việt Tinh Thần Quyết hồi phục
nét mặt.
Nhưng thiếu nữ lam y vẫn thong dong tiến về phía nơi Trần Tiến đang dừng chân,
nở một nụ cười hỏi:
- Xin hỏi công tử đường nào đi đến Hoa Quốc?
Trần Tiến cười trừ, lặng yên trong giây lát suy nghĩ, ngửa mặt lên trời nhìn
từng áng mây trong hoàng hôn, cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt tránh né cái nhìn
của thiếu nữ.
Thiếu nữ ngơ ngác đánh giá hắn, nghĩ trong lòng.
- “Rõ ràng mình chưa làm gì lại khiến vị công tử này kỳ lạ như vậy”.
- Công tử? Người cảm thấy khó chịu sao?
Thiếu nữ lên tiếng hỏi.
Trần Tiến thay đổi nét mặt, nghĩ lại nãy giờ mình thật là thất ý, rõ ràng
thiếu nữ trước mặt cũng không làm gì mà mình lại cảm thấy cảm giác khó tả như
vậy rồi.
- “Thiếu nữ trước mặt tuy rằng thân hình khá tốt, khuôn mặt cũng không tệ
nhưng so với Đặng Ngọc Nhi thì phải nói thua xa, thế nhưng tại sao mình lại có
cảm giác này?”
Nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh Trần Tiến trả lời:
- Cô nương muốn đi Hoa Quốc sao? Vừa hay tiện đường ta cũng đang đến đó. Tiểu
thư có ngại không nếu ta mời người đi cùng?
- Cũng hay quá, ta tên Cố Tiểu Trầm, là một tiểu nữ thô kệch, công tử cũng
đừng đa lễ, chúng ta cùng đi.
Trần Tiến bất thần.
- “Cố Tiểu Trầm… Cố Tiểu Trầm, đây chẳng phải là tên “Đệ Nhất Mỹ Nhân” của Hạ
Vực sao? Trần Tiến lúc này có thuần thục Đại Việt Tinh Thần Quyết như thế nào
thì lúc này cũng không thể không bị thất thần”.
- “Nhưng tại sao hình dáng lại không như ta từng thấy trên ngọc giản của
“Bách Hiểu Phường” xuất bản nhỉ. Chắc là tên trùng tên, không thể nào cô ta
xuất hiện ở đây được, người ta là đệ tử xuất chúng nhất của Thanh Lam Môn của
Hải Vân Đại Lục cơ mà.”
Trần Tiến vội phục hồi tự loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Thấy Trần Tiến nãy giờ có chút kỳ lạ, Tiểu Trầm cảm thấy hình như có gì không
đúng?
- “Chẳng lẽ tên này biết mình sao?”
Vừa dứt dòng suy nghĩ, Trần Tiến có lẽ biết mình thất thố nên lên tiếng:
- Xin lỗi cô nương, tên của cô nương khiến ta nhớ tới một người bạn.
- Không có gì đâu! Không ngờ cái tên của tiểu nữ lại trùng với tên người bạn
của công tử.
Trần Tiến nghe Cố Tiểu Trầm nói vậy cũng không nhiều lời, đứng dậy không nghỉ
ngơi nữa, mà cùng nhau lên đường. Trên đường cả hai cùng nhau trò chuyện để
trao đổi thông tin về đối phương hơn.
- Xin lỗi tiểu thư, không biết nàng là người môn phái nào?
Trần Tiến mơ hồ dò hỏi
- À! Ta chỉ là một tán tu thôi, còn công tử?
- Thật vừa hay, ta cũng là một tán tu.
- Công tử trẻ như vậy đã Trúc Cơ tầng ba, quả nhiên là kỳ tài rồi.
- Sao tiểu thư biết ta là Trúc Cơ tầng ba?
Nói xong Trần Tiến giả vờ nghi hoặc nhìn Tiểu Trầm với vẻ bất ngờ, vì nhờ Đại
Việt Tinh Thần Quyết Trần Tiến biết cô nàng Cố Tiểu Trầm này là loại giả heo
ăn thịt hổ. Tu vi hiện tại đã là Trúc Cơ Đại Viên Mãn nhưng lại hiển thị tu vi
Trúc Cơ tầng một.
- Công tử không cần quá đa tâm, tiểu nữ may mắn có được một loại công pháp có
thể nhìn thấu tu vi người không quá năm cấp.
Trần Tiến cũng không nói, liền gật đầu. Dù sao công pháp thiên hạ có thể thấy
được tu vi của người cao hơn nhiều lắm, nên lời nói dối này cũng không thể bắt
bẻ.
Có điều Trần Tiến cũng không biết rằng hắn nhìn được tu vi của Cố Tiểu Trầm là
ngoài dự tính của Cố Tiểu Trầm. Vì công pháp của cô tu luyện là một công pháp
Địa Cấp, không chỉ ẩn dấu tu vi mà dưới Kiếp Biến không thể phát hiện ra thì
cô quả thật có thể xác định tu vi đối phương.