Tuyên Quang Thành (1)


Người đăng: aqua230991

Dù trải qua vài giây nghi hoặc nhưng cả hai vẫn tiếp tục trò chuyện để cuộc
hành trình bớt nhàm chán.

- Không biết tại sao tiểu thư lại đến Hoa Quốc vậy?

- Tiểu nữ nghe nói nơi đó có vài danh thắng khá đẹp nên muốn mở mang tầm mắt
thôi, thế còn công tử?

Không hiểu sao khi nói chuyện với Cố Tiểu Trầm, Trần Tiến tuy nghe ra vẫn có
sự gần gũi nhưng lại có chút gì đó cao cao tại thượng khó mà thích ứng kịp.
Trần Tiến cười cười nói:

- Ta cũng như tiểu thư, dù sao cũng là một tán tu mà… Lịch lãm tìm kiếm cơ
duyên là điều cần thiết nhất.

- Công tử cũng đừng gọi ta là tiểu thư, nghe thật không quen, cứ gọi tên tiểu
nữ là Tiểu Trầm được rồi.

- Nếu đã vậy, cô cũng đừng gọi là công tử, ta tên là Trần Tiến.

- Có lẽ công tử lớn hơn ta vài tuổi, ta gọi công tử là Trần ca ca nhé!

Trần Tiến nghĩ đến:

- “Nếu cô nàng này là Cố Tiểu Trầm của Hải Vân Đại Lục thì ít ra cũng năm nay
hai mươi hai rồi.”

Thế nhưng, Trần Tiến cũng không nghĩ là cùng một người thật, nên cũng cười
đáp:

- Vậy thì cứ thống nhất như vậy đi, dù sao quãng đường cũng còn khá dài mà,
cứ xưng hô xa lạ như vậy cũng không thoải mái lắm.

Cả hai sau khi cùng nhau hành trình vài ngày, thấy phía xa xa có một tòa thành
thị, theo như ngọc giản có ghi chép Trần Tiến nhận ra đây là một thành thị cấp
hai tên là Tuyên Quang thành. Thành chủ hai mươi năm trước là một Kim Đan
trung kì. Trần Tiến thấy thành thị phía trước cũng quay qua nói:

- Phía trước có một thành thị, hai chúng ta cùng nhau nghỉ chân, cũng như
tham quan rồi sẽ tiếp tục hành trình có được không?

- Cũng được, dù sao chúng ta cũng đi vài ngày rồi.

Có lẽ với Cố Tiểu Trầm đi cùng một tu sĩ Trúc Cơ sơ kì, lại không có vẻ gì là
tà ma ngoại đạo nên ngoại trừ lúc đầu có ý đề phòng cuộc trò chuyện, thì vài
ngày qua cũng cảm thấy Trần Tiến này cùng đồng hành với mình không tệ nên dần
cởi bỏ thái độ xa lạ.

Cố Tiểu Trầm tuy lần đầu đi lịch lãm Tu Chân giới trước khi Kết Đan, nhưng
không phải là một người không hay biết gì, vì dù sao cô từ khi còn nhỏ đã nghe
sư phụ của mình kể quá nhiều về lòng người hiểm ác, tu chân giới vô tình rồi.

Nên với cô tuy tâm kế không phải quá sâu nhưng cũng không dễ dàng không đề
phòng ai.

Nếu có một cao thủ ở trước mặt cô chưa chắc khiến cô chú ý, mà còn có thể làm
cho cô nghĩ rằng hắn có ý đồ gì đó với mình. Thế nhưng hiện tại, lại chỉ là
một chàng trai Trúc Cơ sơ kì, dáng vẻ lại hoàn toàn vô hại cho dù cẩn thận đến
đâu thì mức độ phòng bị cũng phải giảm dần.

Hai người bay tới trước Tuyên Quang thành rồi hạ xuống vì phía trước rõ ràng
có một đạo cấm chế cấm phi hành. Trần Tiến đảo mắt qua đánh giá tòa thành
trước mặt, tuy thành này không tính là lớn, còn xa mới có thể xem là quy mô
thành thị, tuy nhiên linh khí phát ra cũng khá nồng đậm.

Trước của thành có hai đệ tử đang đứng canh gác, tu vi là Luyện Khí trung kì.
Bọn họ phụ trách đón tiếp khách vào thành, và phát ra lệnh bài thông hành.

Tu vi hai người này tuy trong mắt Trần Tiến khá kém, nhưng hắn cũng không hề
có ý khinh miệt, vì Trần Tiến biết nếu mình kiếp trước thì còn chả khá hơn hai
người này nổi. Còn Cố Tiểu Trầm lại học lễ nghi từ nhỏ, tính tình lại khá hòa
ái, không xu nịnh kẻ trên cũng không khinh khi kẻ dưới. Chính vì vậy, khi cả
hai dừng trước cửa thành cũng không ra vẻ cao ngạo gì mà chậm rãi đến trước
mặt hai người gác cổng và hỏi quy định.

Hai tên tu sĩ gác cổng thấy có hai người tiến lại, không phát hiện ra được tu
vi. Nên thái độ cực kì cung kính, cúi người báo:

- Xin chào hai vị tiền bối, chẳng hay hai vị muốn vào thành?

Trần Tiến liền nhanh chóng đáp:

- Đúng vậy, không biết ở đây gồm những quy tắc gì?

- Dạ, bẩm hai vị tiền bối. Phí vào thành là mười hạ phẩm linh thạch. Đăng kí
ở lại thành một ngày hai hạ phẩm linh thạch, một tháng thì là năm mươi năm hạ
phẩm linh thạch, còn một năm thì sáu trăm hạ phẩm linh thạch hoặc năm mươi năm
linh thạch trung phẩm.

Nghe hai tên tu sĩ gác cửa bẩm báo, Trần Tiến liền lấy ra ba mươi hai hạ phẩm
linh thạch đưa cho tên gác cổng.

- Hai người chúng ta, ở ba ngày!

Sau khi nhận lấy linh thạch, tên gác cổng nhanh chóng làm thủ tục đăng kí và
đưa cho Trần Tiến hai lệnh bài trên đó có chữ “ba”. Cầm lệnh bài, Trần Tiến
cũng không ngần ngại cùng Cố Tiểu Trầm vào thành.

Vào trong thành, Trần Tiến cũng hơi bất ngờ, không ngờ tu sĩ Trúc Cơ đi lại
cũng không phải ít, thoạt nhìn tuy hắn trẻ tuổi nhưng cũng không quá nổi bật ở
Tuyên Quang thành này.

Trần Tiến thấy một cửa hàng bán pháp khí, liền đứng lại quan sát. Dù sao chính
thức thì Trần Tiến tới đây vẫn chưa có một vũ khí nào ra hồn. Cố Tiểu Trầm đi
bên cạnh tuy cũng có chút thích thú nhìn ngó xung quanh, nhưng vẻ mặt thể hiện
vẻ không hứng thú rõ ràng.

Vừa bước vào cửa hàng, một gã phục vụ Luyện khí sơ kì liền chạy đến:

- Tiền bối, tiền bối muốn mua gì mời vào xem, cửa hàng của chúng tôi là tốt
nhất ở thành này.

- Được rồi, tôi có thể tự tìm hiểu, cám ơn anh.

Tên phục vụ cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng lui ra không làm phiền.
Dù sao trước giờ cũng có không ít người đều muốn tự mình tham quan đồ vật.

Đi đến tầng một, đủ loại pháp khí được trưng bày bên trong tủ, đủ loại pháp
khí từ Hoàng Cấp sơ kì đến cao cấp. Tuy vậy, không có món nào khiến Trần Tiến
thấy hứng thú, và cũng chẳng có món nào là tài liệu bất ngờ mà THIÊN THƯ nhắc
nhở hắn.

Thất vọng, Trần Tiến quyết định bước lên tầng hai, chuẩn bị bước lên thì liền
bị một thanh âm ngăn cản:

- Muốn bước lên, tu vi trên Kim Đan!

m thanh ngăn cản hai người lại, Trần Tiến có thể nhận ra là giọng nói của một
tên tu sĩ có lẽ đã đạt đến Kim Đan trung kì. Thấy cả hai mình đều không đủ
tiêu chuẩn nên đành lắc đầu quay ra.

Tuy vậy, trong lòng Trần Tiến không hề vui chút nào, thế giới này quả nhiên
thực lực quyết định tất cả. Bây giờ mình đã Trúc Cơ rùi, nhưng trước mắt những
tên Kim Đan thì vẫn không khác gì cục bột.

Thấy vẻ mặt của Trần Tiến, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kì khác gần đó thấy vậy, nhanh
chân giải thích:

- Anh bạn ơi, trên đó đang diễn ra Kim Đan đại hội, do đích thân Thành chủ tổ
chức trao đổi pháp khí giữa các tu sĩ Kim Đan, chúng ta không phải cùng cấp
bậc đó, không nên thất vọng làm gì.

Cố Tiểu Trầm nghe nói vậy, tuy trong lòng cũng như Trần Tiến không phục, nhưng
cũng rõ bây giờ mình đang là kẻ tán tu không chỗ dựa nên cũng hiểu chuyện
không nhiều lời.

Tên phục vụ thấy vậy cũng tỏ vẻ thông cảm với Trần Tiến liền nói:

- Tuy vậy, bên cạnh đó ngày mai nữa cũng sẽ có Trúc Cơ đại hội, nếu muốn các
vị tiền bối có thể tham gia.

Ngẫm nghĩ một chút, dù sao cũng ở lại thành ba ngày, tham gia đại hội ngày mai
mở mang tầm mắt cũng tốt. Liền quay qua nói với Cố Tiểu Trầm:”

- Ngày mai chúng ta quay lại tham gia Trúc Cơ đại hội nhé.

- Cũng được, dù sao chúng ta cũng không làm gì mà, vậy giờ chúng ta đi tìm
một nơi nghỉ ngơi trước đã.

- Được! Chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai lại tham gia đại hội.


Đại Việt Tu Chân - Chương #30