Hữu Dũng Vô Mưu (2)


Người đăng: Nickclone2

Nguyễn Hiền mang Nghiêm Quang cùng tiểu ăn mày trở về phủ, trên đường hồi phủ
rất nhiều người cũng đang len lén nhìn Nghiêm Quang, thậm chí không ít người
bắt đầu chỉ trỏ, dù sao trên khuôn mặt nhỏ bé kia vậy mà đã tím thâm lại,
nhìn khiến không ít người đau lòng.

Đánh nhau với Tôn Sách bản thân Nghiêm Quang cũng không khỏi nhận vài đấm của
đối phương hơn nữa ai bảo khuôn mặt của hắn quá nhỏ, mỗi đấm của Tôn Sách gần
như bao lại cả khuôn mặt hắn.

Lúc đánh nhau thì không thấy gì nhưng mà trên đường trở về Nghiêm Quang mới
cảm thấy nguyên phần khuôn mặt bên trái của mình bị sưng lên, ngay cả mắt của
hắn cũng bắt đầu căng lớn, sưng to đến mức nhìn đường cũng trở nên khó khăn.

“Lần này thật sự phiền rồi, ca ca, ngươi thông minh như vậy nghĩ cách giúp
đệ đi nếu không Chu lão lột da ta mất”.

Nguyễn Hiền quay lại nhìn tên tiểu đệ này, cũng chỉ có thể thởi dài, hắn cực
kỳ ‘yêu thương’ mà đưa chân ra đá vào mông Nghiêm Quang một cái.

“Còn dám bảo ta vì ngươi nghĩ cách ?, lần này trở về lão sư không chỉ lột da
ngươi, lão sư còn lột da cả ta, lần sau ta chính là không nghe ngươi dụ dỗ
nữa, lần nào theo ngươi ra ngoài đi chơi cũng ăn đòn thật thảm”.

Hai đứa trẻ cứ như hậu thế học sinh trốn học bị giáo viên chủ nhiệm báo về gia
đình vậy, tròng lòng vừa sợ vừa thấp thỏm.

Quả nhiên khi về đến cửa phủ liền thấy Chu lão đợi sẵn.

Chu lão quả thực phi thường nghiêm nghị mà nhìn hai người, ánh mắt Chu lão
nhìn đến, không giận cũng tự có uy, lập tức làm cả Nghiêm Quang cùng Nguyễn
Hiền cúi đầu.

Chu lão cũng sẽ không để hai người đừng bên ngoài, giọng nói mang theo vài
phần tức giận.

“Các ngươi còn đợi cái gì, đi vào ”.

Chu lão nói xong cũng quay người lại đi vào bên trong để lại Nguyễn Hiền cùng
Nghiêm Quang bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng nhanh chân đi vào.

Tất nhiên Nguyễn Hiền còn chưa quên cô bé ăn mày bên cạnh, hắn nhẹ xoa đầu cô
bé, dùng nụ cười cực kỳ ấm áp với nàng.

“Bé con, ở trong phủ đợi ca ca được chứ ?”.

Nguyễn Hiền từ trong ngực liền lấy ra túi bạc mà Tôn Sách ném cho hắn lúc
trước, đối với cô bé khẽ lắc lắc.

“Hì hì, biết đây là cái gì không ?, là bạc nha, cái bánh bao kia bẩn rồi,
cũng không cần giữ lại, để chút nữa ca ca đưa bé đi ăn đồ ngon, đồng ý chứ
?”.

Cô bé ngước mắt lên nhìn Nguyễn Hiền, ánh mắt ngập nước rồi đối với Nguyễn
Hiền lắc đầu.

“Em . . em không cần mua đồ ăn ngon, em muốn mang cái bánh bao về cho mẹ, mẹ
đã mấy ngày rồi không có gì ăn”.

Nguyễn Hiền nghe vậy lập tức hiểu ra, trong nội tâm với cô bé lại càng thêm
mềm nhũn.

“Được được, chút nữa ca ca đi ra liền đến nhà bé được không, mua cho cả mẹ và
bé thật nhiều thật nhiều đô ăn ngon ”.

Cô bé nghe vậy mới mừng rỡ mà gật đầu, trong ánh mắt ngập tràn vui vẻ, khuôn
mặt vốn lem luốc nhưng hiện nay lại như hoa hướng dương nở rộ dưới mặt trời.

Nguyễn Hiền cùng Chu Du thật ra đều là loại người có lợi thế rất lớn về khuôn
mặt.

Chu Du hiện nay trông ‘xinh đẹp’ như vậy nhưng có thể đảm bảo theo hắn lớn
lên, lại thêm cường độ rèn luyện cao chỉ làm cho Chu Du càng ngày càng soái,
càng ngày càng giống với danh hiệu Mỹ Chu Lang của mình.

Về phần Nguyễn Hiền, khuôn mặt Nguyễn Hiền thật ra rất bình thường nhưng nụ
cười của hắn phi thường ấm áp, phi thường lạc quan, chỉ cần bằng nụ cười cũng
có thể làm người khác bất tri bất giác đối với Nguyễn Hiền sinh ra thiện cảm.

Nguyễn Hiền một tay xoa đầu cô bé, sau đó bàn giao một chút với người hầu
trong phủ rồi mới chậm rãi đi vào chính phòng.

Nguyễn Hiền biết lần này hắn bị Nghiêm Quang hại thảm rồi.

Trốn ra ngoài chơi thật ra cũng không tính là gì, trải qua một năm luyện võ,
Nguyễn Hiền tuy không tính là cao thủ gì nhưng sức chịu đựng đã tăng lên đáng
kể, thực sự không sợ hãi lắm với đòn roi, Nguyễn Hiền sợ . . . là sợ lão sư
thất vọng.

Nguyễn Hiền là cô nhi, cha mẹ hắn chết sớm sau đó được Chu lão thu nuôi,
trong mắt Nguyễn Hiền hắn coi Chu lão như cha vậy.

Nguyễn Hiền không sợ đòn roi, thứ Nguyễn Hiền sợ . . . là sợ Chu lão thất vọng
về hắn.

Khác với Chu Du vui vẻ, Nguyễn Hiền tâm trạng lúc này cũng không tốt.

Bằng tài trí của Nguyễn Hiền sao không nhìn ra lão sư đang ở ẩn ?.

Bằng tài năng của lão sư, chỉ cần thật tâm muốn xuất đạo làm quan chỉ sợ Tôn
Kiên còn phải dùng lễ tiếp đãi, với tài năng của lão sư đi đến đâu cũng nhất
định sẽ là thượng khách, cho dù là Hà Bắc Viên gia cũng không ngoại lệ.

Lão sư hiện nay vẫn một mực chọn ở ẩn đây là vì sao ?, vì lão sư có kế hoạch
của riêng mình.

Nguyễn Hiền cũng biết lão sư kỳ vọng rất lớn đối với hắn, hắn cũng muốn học
lão sư, ẩn mình chờ thời, đây vốn không phải là thời của hắn hoặc nói đúng
hơn còn chưa đến lúc để tài hoa của hắn hiển lộ.

Nguyễn Hiền muốn ẩn mình dười bùn, đợi một ngày nhất phi trùng thiên nhưng mà
trải qua ngày hôm nay, hắn chí ít đã để Chu Du cùng Tôn Sách nhớ kỹ, vậy thì
có chút không ổn.

Nguyễn Hiền không biết Nghiêm Quang sau khi nghe danh hai người kia thì có
biểu cảm gì, khi đó Nghiêm Quang không có bất cứ phản ứng nào, bản thân
Nguyễn Hiền liền đoán vị đệ đệ này của mình căn bản chưa nghe danh đối phương,
điều này cũng là hợp tình hợp lý.

Nguyễn Hiền thì lại khác, hắn không rõ lắm thiếu niên gọi là Công Cẩn kia là
ai bất quá kẻ gọi là Bá Phù thì hắn biết.

Hạ Bì – Tôn gia – Tôn Bá Phù, có ai không biết ?.

Để con trai Tôn Kiên nhớ đến bản thân mình, tuyệt đối không phải chuyện tốt
lành gì.

Cũng may đây là Tôn Sách nhớ đến hắn chứ không phải Tôn Kiên.

Nguyễn Hiền thật sự không muốn nhập quan, không muốn tài năng của mình cống
hiến cho Tôn gia, giống như Chu lão, Chu lão cũng không muốn mang tài năng
của mình cống hiến cho Tôn gia.

Suy nghĩ của Nguyễn Hiền thật ra có rất nhiều người đồng tình, điển hình ở đây
là Nguyễn Chế Nghĩa.

Hắn là thập bộ trưởng trong quân Nghiêm Minh, trong quân đội lúc đó hắn cũng
chỉ coi là tiểu nhân vật, Nguyễn Chế Nghĩa sau đó bị bắt làm nô lệ ở Hạ Bì,
hắn cũng một mực không bộc lộ tài năng.

Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy, chỉ cần hắn lộ ra võ dũng cái thân phận nô lệ này
hoàn toàn có thể được xóa đi nhưng hắn căn bản không muốn học Nghiêm Kiêu,
không muốn phản bội Lạc Việt Tộc.

Hắn thà để mình tiếp tục làm nô lệ còn hơn giống với Nghiêm Kiêu, phụng giặc
làm chủ, bán mạng cầu vinh.

Lạc Việt Tộc hiện nay gần như hoàn toàn ngả về phía Tôn gia nhưng trong mắt
Nguyễn Chế Nghĩa, hắn chỉ phụng Lạc Việt Tộc của Nghiêm Minh tộc trưởng, về
phần Nghiêm Đề là a miêu a cẩu phương nào ?, hắn khinh thường để ý, hắn khinh
thường nghe lệnh.

. . . . . ..

Trong thư phòng lúc này, cả Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền đều cúi mặt xuống
không dám nhìn Chu lão, về phần Chu lão thì lại hoàn toàn im lặng.

Ông ta dùng ánh mắt thật sâu nhìn kỹ hai tiểu tử này.

Khác với suy đoán của Nguyễn Hiền hay Nghiêm Quang, cây thước mây vốn dùng để
đánh bắp chân cũng không được động tới, Chu lão chỉ im lặng nhìn hai người.

Cái sự im lặng này mới là thứ làm Nguyễn Hiền sợ nhất.

“Lão sư, con sai rồi”.

Nguyễn Hiền rốt cuộc cũng lên tiếng, bờ môi khẽ run lên.

Đối với sự im lặng của lão sư, hắn thà lựa chọn ăn đòn còn hơn.

Nghiêm Quang ở bên cạnh Nguyễn Hiền, thấy ca ca đã lên tiếng hắn cũng nhất
định phải lên tiến.

Hắn thật ra làm người hai kiếp, cũng không đến mức sợ Chu lão như sợ cọp, ăn
đòn mà thôi có gì phải sợ ?, kiếp trước mẹ hắn đánh hắn gãy đến vài cây chổi
hắn còn không sợ.

Với Nghiêm Quang, hắn không sợ Chu lão nhưng lại đầy kính trọng.

Thế giới này, Nghiêm Quang chơi thân nhất với ca ca Nguyễn Hiền.

Hắn yêu thương nhất là mẫu thân Mị Cơ.

Hắn kính nể nhất thì chính là Chu lão cùng ‘cha nuôi’ Nghiêm Kiêu.

Hắn thậm chí thay vị phụ thân tiện nghi dưới suối vàng mà tự hào, có hai người
phò tá như vậy thì cho dù chết, chủ tướng cũng sẽ yên lòng.

Nhìn vào hai vị danh tướng Chu Văn An cùng Yết Kiêu, Nghiêm Quang rốt cuộc
cũng hiểu thế nào là :“ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi”.

Đây là thời đại của nho giáo, đây là sức mạnh của nho giáo.

“Chu lão, con cũng sai rồi”.

Chu lão ngồi trên ghế đẩu, rốt cuộc thở dài, ánh mắt đầu tiên là nhìn Nguyễn
Hiền.

“Nếu ngươi được lựa chọn lại, ngươi có thay đổi lựa chọn không ?, có hối hận
không ?”.

Nguyễn Hiền nghe vậy liền ngẩng mặt lên nhìn Chu lão sau đó lại nhớ đến tiểu
ăn mày vẫn còn đang đợi ngoài kia, Nguyễn Hiền cực kỳ nghiêm túc mà lắc đầu.

“Lão sư, con không hối hận”.

Chu lão nghe vậy cũng gật đầu.

Trên đời có rất nhiều việc, dù biết là sai vẫn sẽ làm, chỉ cầu không hối hận.

Con người không phải thánh nhận, ai cũng có lúc sai lầm.

Đối với Chu lão, ông không muốn hướng học sinh của mình theo mấy câu nói sáo
rỗng đại loại như sai lầm là để hướng đến ngày mai hay sai lầm để tích lũy
kinh nghiệm, để làm bài học.

Chu lão chưa từng dạy Nguyễn Hiền như vậy

Thất bại là mẹ thành công ?, Chu lão không đồng ý câu nói này.

So với thành công phiêu miễu, ông càng quan tâm đến hiện tại tàn khốc.

Thất bại là mẹ thành công nhưng thành công đó là thành công của tương lai,
trong cái thời đại loạn thế này chắc gì ngày mai đã có thể sống tiếp mà mong
muốn tương lai thành công ?.

Trong cái thời đại này, thất bại liền là chết.

Chu lão không dạy học sinh hướng về tương lai, ông dạy học sinh nắm chắc hiện
tại.

Sai lầm cũng được nhưng phải biết đối mặt với sai lầm, nhất định phải làm ra
lựa chọn.

Ông không dạy học sinh cách sửa sai, ông dạy học sinh cách đối mặt với sai lầm
của chính mình, vậy là đủ rồi.

“Không hối hận sao ?, vậy là được rồi, ngươi ra ngoài trước đi”.

Nguyễn Hiền không thể tin được nhìn lão sư nhưng mà hắn cũng không dám cãi lời
lão sư, hắn dùng ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Quang, ném cho hắn một ánh mắt
hàm ý ‘tiểu tư ngươi tự lo thân mình’ sau đó phi thường không nghĩa khí, lập
tức rời khỏi thư phòng.

Trong thư phòng chốc lát chỉ còn lại Nghiêm Quang cùng Chu lão.

Thời đại này thật ra nam tử ai chẳng có thiết huyết ?, đánh nhau là việc như
cơm bữa nhất là khi còn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Trong mắt người đời, mấy nam nhân trẻ tuổi suốt ngày hội họp, suốt ngày đánh
nhau vô công rồi nghề chính là một đám du thủ du thực nhưng mà thế sự khó
lường, kẻ du thủ du thực, phường giá áo túi cơm chỉ cần gặp vận liền có thể
trùng thiên.

Một Tây Sở Bá Vương mạnh mẽ đến nghịch thiên cuối cùng vẫn là nhường thiên hạ
cho Lưu Bang, không phải sao ?.

Tôn Sách ở Hạ Bì chính là một phương ‘ác bá’, hắn quanh năm suốt tháng dùng
nắm đấm nói chuyện, việc này ngay cả Tôn Kiên cũng không thèm để ý thậm chí
cười hà hà cho qua, thật sự cái niên đại này đàn ông con trai không có nắm đấm
cứng mới là ăn thiệt thòi.

Chu lão cũng hiểu những thứ này, ông chỉ không hiểu một đứa trẻ 4 tuổi như
Nghiêm Quang vì cái gì lại đánh nhau ?.

4 tuổi thì biết đánh nhau như thế nào được ?.

“Quang, lão phu mốn hỏi, ngươi vì sao lại đánh hắn ?, hơn nữa ngươi có biết
thân phận kẻ ngươi đánh là ai chăng ?”.

Nghiêm Quang đối với câu hỏi của Chu lão thản nhiên mà đáp.

“Chu lão, con thật sự không thích hắn, loại người tự cho mình là đúng thực sự
rất đáng ăn đòn . Lúc đè hắn ra đánh . . . cũng không biết tên hắn nhưng về
sau thì biết rồi, hắn gọi là Bá Phù, trong thành Hạ Bì này ngoại trừ con trai
Tôn tướng quân ra còn có thể là ai ?”.

Chu lão hơi ngẩn ra nhìn Nghiêm Quang sau đó vẻ mặt liền trở nên cực kỳ nghiêm
khắc.

“Biết là con trai Tôn tướng quân, vì cái gì không đi xin lỗi, ngươi muốn gây
rắc rối cho phụ thân ngươi ?”.

Nghiêm Quang vẻ mặt ương ngạnh nhìn lại Chu lão.

“Con không xin lỗi, vì cái gì phải xin lỗi hắn ?, hơn nữa con cũng không cho
là việc này sẽ gây cho phụ thân rắc rối”.

Chu lão nghe vậy, đuôi mắt hơi hơi dãn ra, cái động tác này cực nhỏ, nhỏ đến
mức Nghiêm Quang cũng không phát hiện được.

“Ồ, đánh con trai của Tôn tướng quân lại không gây cho phụ thân ngươi rắc rối
?, việc này giải thích thế nào ?”.

Nghiêm Quang lần này liền im lặng, sắp xếp ngôn từ một chút rồi lên tiếng.

“Con không rõ, con chỉ rõ nếu Tôn tướng quân biết con trai mình bị con đánh
nhất định sẽ không tức giận mà còn cảm thấy vui vẻ, chí ít sau này Tôn gia có
thểm một hổ tướng”.

“Hắn gọi con trai hắn là Tiểu Bá Vương, có thể đánh bại Tiểu Bá Vương sau này
chắc chắn có thể vì Tôn gia đánh đông dẹp bắc có điều sau khi . . . Tôn tướng
quân biết đầu đuôi chuyện này sẽ cảm thấy ta rất ngu”.

“Võ dũng cao, đầu óc không tốt vậy nhất định là kẻ hữu dũng vô mưu, thân là
con trai của hàng tướng, có võ dũng như vậy mà lại vô mưu . . . vậy còn gì tốt
hơn ? ”.

Hữu dũng vô mưu, có cái tốt của hữu dũng vô mưu.

Chí ít không ai đề phòng ngươi, không ai sợ ngươi chơi tâm kế.

Kẻ hữu dũng vô mưu không ai sợ, kẻ đáng sợ chính là kẻ khiến người khác tự coi
hắn là hữu dũng vô mưu.

Chu lão lại im lặng nhìn Nghiêm Quang sau đó vẻ mặt vẫn cực kỳ nghiêm khác mà
lên tiếng.

“Hồ nháo, lần này ngươi còn nhỏ, lão phu coi như đây là mấy lời hồ nháo, sau
này nếu ngươi còn nói như vậy nhất định liền lấy đòn roi trách phạt ”.

“Phu nhân còn chưa biết việc của ngươi, đến hậu viện đi, hảo hảo mà nói với
phu nhân”.

Nghiêm Quang nghe vậy, ánh mắt nhẹ cau lại nhưng rất nhanh cúi đầu, cũng chậm
rãi đi ra ngoài, hắn thật sự cảm thấy khuôn mặt cực kỳ khó chịu, cả khuôn mặt
nhỏ đều tê buốt . . . có lẽ phải thực sự tìm mẫu thân, tìm mẫu thân rửa qua
vết thương.

Vết thương dạng này bình thường Nghiêm Quang lười để ý nhưng mà hắn hiện tại
quá nhỏ, thực sự rất có thể sẽ ảnh hưởng đến xương, cái này tất nhiên không
tốt.

Đợi Nghiêm Quang rời đi, ở trong phòng Chu lão rốt cuộc đứng lên, trong mắt
mang theo vẻ hoài niệm, Chu lão hai tay chắp lại, vái một vái thật dài.

“Nghiêm gia có hậu, Nghiêm gia có hậu”.

Hắn từ trên người Nghiêm Quang, lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng của Nghiêm
Minh.

“Hữu Dũng Vô Mưu, hay cho một cái Hữu Dũng Vô Mưu, con trai của mãnh hổ nhất
định cũng sẽ là mãnh hổ”.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #17