Hệ Thống Không Có Trách Nhiệm .


Người đăng: Nickclone2

Nghiêm Quang đôi khi cảm thấy hệ thống của mình rất không có trách nhiệm.

Ví dụ như hắn rõ ràng đánh cho Tôn Sách một trận, rõ ràng ai cũng nhìn thấy
hắn thắng nhưng mà hệ thống vẫn cứ chưa có thông báo hoàn thành nhiệm vụ ?.

Cái này thật sự rất giống chơi game online mà không thể trả quest vậy, cảm
giác . . . có gì đó không đúng.

Tất nhiên đây cũng không phải là việc duy nhất mà cái hệ thống này không có
trách nhiệm, khi hắn còn chưa sinh ra đời hệ thống rõ ràng nói hắn có thể mượn
nhờ hệ thống kiểm tra thông tin bất cứ nhân vật nào cho dù không phải là danh
tướng do mình triệu hoán.

Nghiêm Quang cũng đinh ninh như vậy bất quá hệ thống này rõ ràng lừa hắn, đúng
là có thể kiểm tra chỉ số của người không phải danh tướng nhưng chỉ có thể
hiện ra chỉ số cao nhất của người đó đồng thời còn không hiện tên ?, trừ khi
ngươi thực sự quen biết đối phương hoặc biết thân phận của đối phương bản thân
hệ thống mới chịu trách nhiệm điền tên cho ngươi.

Nếu kiểm tra một người bất kỳ hiện ra chỉ số cao nhất thì cũng thôi, Nghiêm
Quang có thể chấp nhận bất quá mỗi lần kiểm tra đều làm đại não hắn căng lên,
đau đầu muốn chết, nguyên nửa ngày tiếp theo liền trở thành uể oải vô cùng ,
hắn căn bản cực kỳ lười cũng cực kỳ không muốn sử dụng cái chức năng 'chưa
hoàn thiện ' này.

Bản thân Nghiêm Quang hắn trong quá khứ cũng có vài lần không kìm được tò mò
mà dùng chức năng của hệ thống tuy nhiên hắn cũng chỉ dùng 2 lần mà thôi.

Lần đầu tiên là với Giang Đông Mãnh Hổ – Tôn Kiên, đây cũng là kẻ có chỉ số
võ lực cao nhất mà Nghiêm Quang nhìn thấy trong đời, chỉ số võ lực lên đến 94
.

Người thứ hai mà Nghiêm Quang hắn sử dụng chức năng của hệ thống thì chính là
mẫu thân của hắn Mị Cơ đồng thời từ mẫu thân hắn cũng phát hiện ra một điểm
đặc biệt của bảng chỉ số.

Nếu Tôn Kiên là kẻ có võ lực cao nhất mà Nghiêm Quang từng thấy thì mẹ hắn là
người có mị lực cao nhất.

Mị lực của Mị Cơ lên đến 95.

Đây là lần đầu Nghiêm Quang nhìn thấy sức mạnh của khuôn mặt.

Bất cứ mỹ nữ nào trong thế giới này đều có mị lực cao đến dọa người, chỉ cần
là mỹ nhân thì chắc chắn sẽ có mị lực cao, giữa hai mỹ nhân với nhau, ai có
điểm mị lực cao hơn liền xinh hơn.

Đây cũng là một vấn đề rất dễ hiểu.

Mẫu thân của hắn thật sự rất đẹp, kiếp trước hắn cũng đã thấy không biết bao
nhiêu mỹ nhân dù sao internet phát triển nhìn mỹ nhân cũng không khó gì nhưng
để tìm được người giống mẫu thân hắn thực sự rất khó.

Mỹ nữ không chỉ cần có khuôn mặt đẹp, khuôn mặt cũng chỉ được coi là túi da mà
thôi, quan trọng là khí chất.

Khí chất của một nữ nhân thực sự rất quan trọng.

Mẫu thân của Nghiêm Quang kiếp này sinh ra liền mang theo họ Mị.

Họ Mị là một họ rất lớn thậm chí ‘Mị tính’ là một trong những dòng họ cổ của
người Bách Việt.

Nghiêm Quang hắn cũng không còn là đứa bé căn bản cái gì cũng không hiểu,
trong thời gian ở thế giới này hắn đã đọc không ít sách cũng hiểu không ít thứ
.

Họ Mị là một họ cổ của người Bách Việt, thậm chí được coi là mẫu họ.

Người Bách Việt coi Hồ Động Đình làm nguồn cội, là nơi bắt đầu của trăm họ.

Nghiêm Quang có thể trăm phần trăm, có thể ngàn phần trăm đảm bảo thế giới
này người Bách Việt chưa từng thống nhất với nhau, chưa từng có một quốc gia
độc lập nhưng mà người Bách Việt thật sự có một truyền thuyết giống hệt với
truyền thuyết mà Nghiêm Quang hắn hay bất cứ người Việt Nam nào đều phải biết.

Truyền thuyết Lạc Long Quân cùng Âu Cơ.

Tích xưa kể rằng vua Kinh – đương lấy con gái vua Động – đình là Long – nữ đẻ
ra thái tử Sùng Lãm.

Thái tử Sùng Lãm kết hôn với công chúa Âu – Cơ con vua Đế - Lai . khi vua Kinh
– đương qua đời thái sử Sùng Lãm lên nối ngôi vua tức vua Lạc –Long đổi tên
nước là Văn -lang . Nước Văn-lang Bắc tới hồ Động-đình, Nam giáp nước Hồ-tôn,
Tây giáp Ba-thục, Đông giáp biển Đông-hải

Vua Lạc – Long cùng công chúa Âu – Cơ sinh được trăm con liền là tổ tiên của
toàn bộ tộc Bách Việt,

Chữ ‘bách’ trong Bách Việt chính là để nói về cái truyền thuyết này, trăm tộc
cùng một nguồn cội chỉ tiếc thời gian tách ra cũng quá lâu, căn bản không thể
tiếp tục sát nhập.

Họ Mị theo truyền thuyết liền là họ của trưởng công chúa, vị công chúa đầu
tiên được Lạc Long Quân cùng Âu Cơ sinh hạ.

. . . . . ..

Có thể văn hóa của các tộc Bách Việt khác nhau nhưng truyền thuyết về nguồn
cội tộc nào cũng sẽ giống tộc nào chính vì vậy bao nhiêu năm tháng đi qua, một
chữ ‘Việt’ vẫn được một mực giữ lại.

Cũng vì cái truyền thuyết này, họ Mị liền là họ lớn nhất tại các tộc Bách
Việt, đương nhiên họ Mi cũng rất phân tán, không hề tập trung tại một nơi, gần
như trong bất cứ bộ tộc người Bách Việt nào cũng đều tồn tại họ Mị.

Người họ Mị trong lòng dân Bách Việt có địa vị rất không tầm thường.

Mẫu thân của Nghiêm Quang mang theo họ Mị, nàng trời sinh có một loại quý khí,
khuôn mặt đẹp như họa, nụ cười như hoa, làn da trắng mềm mại, mỗi động tác
mỗi cử động đều cho người ngoài cảm nhận được một loại ‘ tiêm tiêm yếu đuối ’
, muốn ôm nàng vào lòng ma che chở, muốn vì nàng gánh lấy cả bầu trời trên cao
.

Vì cái lý do này, mẫu thân của hắn gần 4 năm qua chưa bao giờ bước chân ra
ngoài cửa.

Không chỉ nàng sợ mà cả Chu lão hay Nghiêm Kiêu cũng đều sợ hãi, sợ có người
nhìn thấy dung mạo của nàng.

Nếu phải dùng một từ chính xác nhất để nhận xét Mị Cơ thì nàng là một nữ tử
khiến nam nhân muốn chiếm hữu, muốn dành lấy, là họa quốc mỹ nhân.

Không hiểu có phải vì đây là mẫu thân của mình không, Nghiêm Quang đối với sắc
đẹp của mẫu thân cũng chưa bao giờ cảm thấy gì khác lạ hơn nữa nàng thực sự
đối với hắn rất tốt, phi thường cưng chiều hắn, quan hệ của Nghiêm Quang cùng
mẹ phi thường gần gũi.

Đáng tiếc duy nhất bản thân hắn không thể coi nàng là mẹ, cùng lắm cũng như
Nghiêm Kiêu, nếu Nghiêm Kiêu là cha nuôi của hắn thì Mị Cơ cũng như mẹ nuôi
của hắn.

Hắn làm người 2 đời, đã quá khó để hắn coi Mị Cơ như mẹ ruột.

. . . . ..

Chậm rãi dùng hai tay đẩy cánh cửa ra, lúc này như thường lệ, mẫu thân hắn
đang ngồi bên chiếc bàn trà quen thuộc, những ngón tay tinh mỹ, ánh mắt nhè
nhẹ nhìn chăm chú, nàng đang thêu thùa.

Thế giới này rất chán, sinh ra trong thân phận nữ nhân ở cái thế giới này còn
chán gấp vạn lần.

Nữ quyền ở cái thế giới này hay đúng hơn là ở cái thời kỳ này không tồn tại,
nữ quyền là thứ không ai biết đến.

Phụ nữ thậm chí không được phép đi học, đương nhiên với tiểu thư gia đình
quyền quý vẫn có thể mời lão sư về dạy cho con mình, với phụ nữ bình dân thì
chữ viết bọn họ học được đa số đều là phụ thân truyền dạy, nếu mà phụ thân
cũng không biết chữ thì . . . nữ nhân kia căn bản gần như mù chữ.

Phụ nữ thậm chí bị coi là một loại hàng hóa giao dịch, chỉ cần không phải gia
đình có gia thế thì nhất định cuộc sống không hề dễ chịu, rất nhiều nữ nhân
xinh đẹp ước vọng cả đời cũng chỉ làm tiểu thiếp gia đình quý tộc, có thể đủ
cơm ăn áo mặc đã là tốt lắm rồi.

Nghiêm Quang biết, trong một gia đình, tất cả mọi thứ đều dành cho con trai ,
chỉ có con trai không cần thì mới đến lượt con gái.

Nho giáo có điểm mạnh mà cũng có điểm yếu, cũng vì nho giáo trường tồn nên
thân phận nữ nhân mãi mãi không có cách nào thay đổi được.

Nho giáo thật ra nợ nữ nhân rất nhiều rất nhiều.

Lại nói đến mẹ hắn, nàng bình thường chỉ loanh quanh trong tiểu viện, kể cả
gặp hạ nhân cũng dùng mạng che mặt, chỉ có khi một mình trong phòng nàng mới
tháo mạng che ra, cuộc sống của nàng loanh quanh cũng chỉ có bốn bức tường
cùng đứa con trai 4 tuổi là hắn mà thôi.

Mị Cơ vừa thấy cửa mở ra, trong ánh mắt xuất hiện tia ấm áp, nàng ngẩng mặt
lên muốn dành cho Nghiêm Quang một nụ cười ôn nhu nhưng rất nhanh thân hình Mị
Cơ run lên, nàng cũng bỏ luôn đồ thêu xuống mà bước về phía hắn.

“Quang nhi, mặt con sao vậy ?, là ai đánh con, mau nói cho mẹ ”.

Nghiêm Quang có thể thấy mẫu thân hắn thật sự rất kích động hơn nữa nàng cũng
rất đau lòng, nhìn khuôn mặt con trai bị đánh sưng lên, không đau lòng sao
được hơn nữa nàng còn có một cỗ lửa giận không tên, nàng không hiểu được ai
lại với một đứa trẻ 4 tuổi mà ra tay ?.

Nhìn nàng lo lắng, hắn lại nhớ đến mẹ hắn kiếp trước, kiếp trước mỗi lần hắn
đi đánh nhau về nhà đều sẽ bị mẹ hắn đánh đòn nhưng hắn có thể nhìn thấy trong
mắt mẹ hắn chỉ có đau thương chứ không có tức giận, mẹ nào mà chẳng xót con ?
.

Nghiêm Quang liền không nói gì, đưa hai tay nhỏ ra ôm lấy mẫu thân, cứ như vậy
áp mặt vào ngực nàng, ngực mẫu thân thật sự rất mềm, rất êm ái.

Cái này cũng không phải là hắn biến thái nhưng mà . . . cảm giác thật sự rất
tuyệt.

Nghiêm Quang không rõ Chu lão tại sao nắm được tình hình nhanh như vậy nhưng
mà hắn cũng biết mẹ hắn gần như đoạn tuyệt với ngoại giới, mẹ hắn sẽ không như
Chu lão, căn bản không biết những gì xảy ra chiều nay.

Hắn thật ra cũng mong muốn, mẹ hắn không biết gì mới tốt.

Đánh nhau mà thôi, cũng không có gì to tát.

. . . ..

Trong lúc Nghiêm Quang đang tận hưởng hơi ấm tình mẹ thì Tôn Sách lại đang đối
diện với cha hắn.

Tôn Kiên lúc này nhìn con trai, khuôn mặt không thể che dấu nổi vẻ kinh ngạc,
mặt của Tôn Sách cũng bị đánh sưng lên hơn nữa Tôn Kiên còn biết, con trai
mình hôm nay bị một đứa trẻ khác treo lên đánh.

“Sách nhi, ngươi thật sự bị đứa trẻ khác đánh bại ?, nói cho phụ thân biết
đứa bé kia xuất thân từ đâu ?”.

Tôn Kiên lần này rõ ràng là biết mà còn hỏi, vẻ mặt không mang theo tức giận,
cũng chẳng có thất vọng, ông đơn giản nhìn đứa con trai này.

“Bá Phù, có cần phụ thân vì ngươi báo thù không đây”.

Tôn Sách nhìn phụ thân, hai tay nắm lại rồi mạnh mẽ lắc đầu.

“Thằng bé đó gọi là Nghiêm Quang, nó xuất thân ở đâu thì ta không biết nhưng
họ Nghiêm ở Hạ Bì này cũng không có mấy người, phụ thân ngươi còn đi hỏi ?”.

Tôn Sách cũng không thèm để ý đến câu nói thứ hai của phụ thân hắn, hắn thực
sự biết phụ thân mình chỉ là cố trêu chọc hắn mà thôi.

Nếu Tôn Sách bị Nghiêm Kiêu đánh, Tôn Kiên liền sẽ vì đứa con này lột da
Nghiêm Kiêu nhưng nếu Nghiêm Quang đánh thì lại là một việc khác.

Đường đường là Tôn gia Tiểu Bá Vương, đánh nhau không lại người ta lại còn về
nhà nhờ phụ thân giải quyết ?, Tôn gia đời đời theo nghiệp nhà binh, còn chưa
đến mức làm việc mất mặt như vậy.

Bá vương đánh thua người về nhà khóc lóc ?, sao còn gọi là Bá vương ?.

Tôn Sách nhìn vẻ mặt như muốn cười mà không phải cười của phụ thân, hắn liền
cảm thấy bực mình nhưng mà rất nhanh hắn liền duỗi tay ra, vẻ mặt mang theo
vài phần nghiêm túc.

Tôn Kiên nhìn thấy động tác này liền không hiểu lắm.

“Sách nhi ?, đây là ý gì ?”.

Khóe miệng Tôn Sách cong lên mà nhìn Tôn Kiên.

“Hừ hừ, ta lần này đi ra ngoài chính là vì phụ thân người tìm ra được một hổ
tướng trong tương lai, chẳng nhẽ không phải là công lao ?, cho dù không có
công lao cũng có khổ lao, dù sao phụ thân ngươi cũng phải trả tiền thuốc men
”.

Tôn Kiên nghe vậy không nhịn nổi bật cười, thật ra đúng là Tôn Kiên cũng rất
vui vẻ.

Theo Tôn Kiên suy nghĩ, Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Kiêu vậy không có lý
nào tương lai không gia nhập Tôn gia.

Nghiêm Kiêu có thể không nói làm gì nhưng nếu đến đời Nghiêm Quang vẫn cứ phục
vụ Tôn gia, vì Tôn gia đánh đông đẹp bắc, Nghiêm gia chỉ sợ thật sự có thể tìm
được một mảnh đất đặt chân tại Giang Đông.

Nếu con trai Nghiêm Quang, cũng có thể lộ ra tài năng, cũng tiếp tục vì Tôn
gia hiệu lực, bản thân Nghiêm gia hoàn toàn có thể xóa đi thân phận cũ, trở
thành vọng tộc Giang Đông, dù sao 3 đời lập nghiệp tại đất Giang Đông cũng đã
có thể coi là vọng tộc.

“Được, Sách nhi, tiền thuốc men đúng không, phụ thân cho ngươi, ngươi nói đi
muốn bao nhiêu”.

Tôn Sách lần này cũng học công phu sư tử ngoạm của Nguyễn Hiền, trực tiếp lên
tiếng.

“Không nhiều, người đưa ta một quan đi”.

Thấy sắc mặt phụ thân đen lại, Tôn Sách liền lập tức nói ra câu thứ hai.

“Phụ thân, đến cả tiền thuốc men cho một đứa ăn mày cũng đã là 10 lượng, ta
thân là con trai người, tiền thuốc men chẳng nhẽ không thể được 1 quan ?”.

Lần này rốt cuộc Tôn Sách liền lừa được 1 quan bạc của phụ thân.

. . . . ...

Rời khỏi thư phòng của phụ thân, Tôn Sách đối với Chu Du đang đợi sẵn mà bật
cười.

“Công Cẩn, mấy lời đệ nói thật sự rất đúng, ta học theo liền có thể lấy về 1
quan, có 1 quan tiền liền cảm thấy trong lòng bớt bực bội, đi chúng ta ra
ngoài uống rượu ”.

Mới 8 tuổi đã uống rượu ?, cái này đặt ở hậu thế có thể coi là vô lý thậm chí
người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá cha mẹ nhưng trong thời đại này thì không
hẳn.

Tôn Sách sinh ra là con nhà binh, hắn tiếp xúc với quân doanh rất sớm, ở quân
doanh các tướng sĩ cùng binh lính thích nhất là gì ?, một là nô kỹ, hai là
rượu.

Nô kỹ không phải lúc nào cũng có còn rượu thì khi nào cũng có thể mua được,
chỉ cần không uống trong lúc hành quân hoặc chiến trận đương nhiên không sao.

Tôn Sách vì để thể hiện hào khí Tiểu Bá Vương của mình, hắn đúng là cũng dám
uống rượu, ban đầu chỉ là để thể hiện cho đám binh lính trong quân doanh của
phụ thân mà thôi, sau này liền cảm thấy rượu cũng không khó uống rồi dần dần
cũng thành quen.

Chu Du nghe Tôn Sách nói vậy cũng mỉm cười.

“Bá Phù đại ca, ngươi tốt nhất vẫn cứ xử lý vết thương trên mặt đi, nếu không
không tiện đi ra ngoài đường”.

Tôn Sách chạm nhẹ lên mặt mình, quả nhiên cảm giác tê buốt truyền đến, mặt hắn
thực sự cũng rất nhức nhối.

Hắn lại nghĩ đến Nghiêm Quang, bàn tay nắm chặt.

“Ta nhớ mặt tiểu tử kia rồi, sau này gặp mặt nhất định sẽ đánh cho nó kêu cha
gọi mẹ”.

Chu Du phì cười nhưng cũng đầy thâm ý nhìn Tôn Sách.

“Đại ca, ta nghĩ ngươi phải cảm thấy may mắn mới đúng, không phải sau này tại
Hạ Bì liền có người đối luyện cùng ngươi sao ?, cũng không còn phải than thở
nữa rồi hơn nữa tiểu tử kia ta xem vẫn là rất mạnh, giống như ngươi cũng là
trời sinh thần lực”.

Tôn Sách nghe đến đây trái lại liền bình tĩnh, hắn đột nhiên cảm thấy Chu Du
nói không sai.

Trong nội tâm Tôn Sách lại nhớ về trận chiến của mình cùng Nghiêm Quang, lần
đầu tiên trong lòng hắn cũng hiện lên một loại bội phục.

Hắn không thích Nghiêm Quang nhưng mà võ lực của Nghiêm Quang chí ít cũng làm
hắn có chút bội phục.

. . . . . ..

“A mẫu thân, nhẹ một chút, đau”.

“Nhi tử, cố chịu một chút, mẫu thân điểm nhẹ, điểm nhẹ ”.

“Thật sự đau vậy sao ?, mẫu thân vì ngươi thổi”.

“Không sao không sao rồi, lại chịu đựng một chút, đợi lau xong vết thương, mẫu
thân cho người ra ngoài mua hồ lô đường cho ngươi ăn ”.

Nghiêm Quang phi thường hưởng thụ làm nũng với mẫu thân, cảm giác này rất rất
không sai.

Ngồi trên đùi mẫu thân, nhìn nàng ôn nhu lau vết thương cho hắn, Nghiêm Quang
thậm chí cảm nhận được một tia ấm áp.

Không thể không nói kỹ năng sơ cứu của mẫu thân hắn rất tốt, năm xưa phụ thân
hắn cũng bị thương không ít lần, toàn bộ đều là mẫu thân đến chăm sóc phụ
thân, cái này có thể gọi là quen việc dễ làm.

Ngay cái lúc Nghiêm Quang đang hưởng thụ tình mẫu tử thì hệ thống chết tiệt
rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đinh, ký chủ thành công đánh bại túc địch, thành công để túc địch từ trong
nội tâm bội phục, có thể tính là nhiệm vụ hoàn thành”.

“Đinh, vì đây là lần đầu tiên ký chủ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hệ
thống mở ra chức năng nhiệm vụ cùng chức năng lựa chọn vật phẩm phần thưởng
đồng thời cũng tiến một bước gần hơn đến việc nâng cấp”.

“Đinh, xin ký chủ sau này cố gắng nhiều hơn nữa, hoàn thành càng nhiều nhiệm
vụ, nhận được càng nhiều phần thưởng đồng thời nhanh chóng giúp hệ thống tiến
hành thăng cấp”.

Một loạt âm thanh vang lên, thực sự làm Nghiêm Quang cực kỳ vui vẻ, nghĩ đến
‘lựa chọn vật phẩm phần thưởng ’ hắn liền cảm nhận được một cảm giác nóng rực,
thậm chí phấn khích.

Cố gắng bình ổn tâm tính, vẫn đang ở trong lòng mẫu thân, Nghiêm Quang cũng
không muốn nàng nhận ra, trong lòng liền âm thầm liên lạc với hệ thống.

“Hệ thống, tiến hành lựa chọn phần thường “

“Đinh, hệ thống bắt đầu lọc vật phẩm, xin ký chủ đợi trong giây lát”.

“Đinh, giao diện lựa chọn vật phẩm phần thưởng hiện ra, xin ký chủ lựa chọn”.

Nghiêm Quang phi thường vui vẻ nhìn về phía giao diện mới, có điều hắn rất
nhanh . . . cảm thấy mình bị lừa.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #18