Hữu Dũng Vô Mưu


Người đăng: Nickclone2

Tôn Sách rất mạnh, chỉ nói về lực lượng Tôn Sách chắc chắn mạnh hơn Nghiêm
Quang mạnh đến mức bản thân Nghiêm Quang còn thấy vô lý dù sao nếu ở kiếp
trước chỉ sợ ngay cả khi hắn 14-15 tuổi cũng chưa chắc khỏe được như Tôn Sách
.

Kẻ này trong lúc vùng vẫy không ngờ có thể khiến cả hai cánh tay của Nghiêm
Quang run lên, cho dù khống chế được đối phương thì hai cánh tay của hắn vẫn
cứ đau như bị người ta tháo ra vâỵ.

Cũng may Nghiêm Quang mang theo ký ức kiếp trước, cho dù không khỏe bằng đối
phương thì hắn vẫn có thể hạ được Tôn Sách hơn nữa Nghiêm Quang vẫn là nhẹ tay
với Tôn Sách rất nhiều.

Đối phương là Tôn Sách con trai Tôn Kiên, Nghiêm Quang cũng thật sự không dám
làm gì đối phương chí ít hiện nay là như vậy, nếu không hắn tự tin chỉ cần
vài nắm đấm liền đánh cho Tôn Sách ngoan ngoãn nằm một đống trên mặt đất.

Không hiểu đông y, không hiểu mấy cái huyệt mạch gì đó như giới cao thủ võ
lâm, hắn chỉ hiểu . . . đánh vào đâu thì đau nhất, đánh vào chỗ nào thì nguy
hiểm nhất, nếu mấy nắm đấm của Nghiêm Quang không nhằm thẳng vào mặt Tôn Sách
mà chuyển sang phần cổ họng hắn thử hỏi Tôn Sách chịu được bao nhiêu đấm ?.

Nghiêm Quang cũng rất muốn dùng lực siết cổ Tôn Sách, siết đến khi hắn bất
tỉnh thì thôi nhưng mà rốt cuộc cũng phải thở dài mà buông tay, vì lúc này đã
có một thanh kiếm kề lên cổ hắn, Chu Du rốt cuộc cũng xuất thủ rồi.

Kiếm của Chu Du là bội kiếm, loại vũ khí này thật ra rất khó lấy mạng kẻ khác,
gần như chỉ là vật trang trí trên người nhưng mà dù sao nó vẫn là kiếm, với
thân thể một đứa bé như Nghiêm Quang mà bị đâm một nhát hậu quả thực sự rất
nghiêm trọng.

“Buông tay”.

Khác với khuôn mặt đẹp như hoa thì giọng nói của Chu Du lại lạnh lùng vô cùng,
cái lạnh vượt xa độ tuổi này của hắn, Nghiêm Quang cũng không hoài nghi kẻ này
thật sự có thể dùng kiếm đâm hắn mà không cần nghĩ suy.

Chu Du người này . . . so với Tôn Sách còn đáng sợ hơn, ít nhất đây là đánh
giá của Nghiêm Quang về đối phương.

Nghiêm Quang thấy Chu Du hướng lưỡi kiếm về cổ mình, theo bản năng hắn liếc
nhìn Nguyễn Hiền một chút, chỉ thấy cách hắn không xa vị ca ca này vẻ mặt cười
khổ nhìn hắn sau đó liên tục vì hắn nháy mắt.

Tại sao Chu Du động mà Nguyễn Hiền không động ?, cái này là bởi vì từ phía
sau có người đưa tay giữ lấy vạt áo của Nguyễn Hiền, người này không ai khác
ngoài vị bác của Nghiêm Quang – Nghiêm Ích Khiêm.

Nghiêm Quang rốt cuộc là buông tay rồi, hắn vừa buông tay thì Chu Du cũng thu
kiếm lại nhưng mà ở bên cạnh Chu Du cũng không phải ai cũng tốt tính như vậy,
lập tức có một đứa trong đám tức giận quát lên.

“Dám đánh Bá Phù, muốn chết ?”.

Chu Du thấy người bên cạnh mình động, cũng thật sự không quá mức để ý, hắn vẫn
tương đối ung dung nhét bội kiếm trở lại trong bao, lạnh lùng đứng nguyên tại
chỗ.

Nghiêm Quang thấy đứa trẻ kia lao đến, chỉ đơn giản nhếch miệng.

Bàn tay đưa ra vừa vặn nắm vào cổ tay đứa bé kia sau đó mạnh mẽ kéo một cái.

Đứng ở bên ngoài khi thấy Tôn Sách chịu không ít đòn của Nghiêm Quang liền sẽ
nghĩ nắm đấm của Nghiêm Quang thật ra không mạnh nhưng mà Nghiêm Quang lập tức
dùng hành động chứng minh.

Một kéo, đối phương liền bị kéo gần ngay sát người hắn, một chân bước ra theo
động tác vật đơn giản nhất, cả người đứa bé này liền ngửa ra phía sau, trong
lúc thân thể hắn đang trong trạng thái ngã xuống, Nghiêm Quang trực tiếp bồi
thêm một đấm.

Một đấm xuống dưới, cho dù chỉ là vào phần má của đứa trẻ kia cũng không phải
là việc hắn có thể chịu đựng được, cứ như vậy ôm mặt nằm ở đó mà khóc lớn, cứ
như lợn bị chọc tiết vậy.

Loại nhân vật như đứa trẻ kia, Nghiêm Quang cũng lười để ý, cái mà hắn để ý
là Tôn Sách . . . vậy mà có thể đứng lên.

Nhìn hắn thật sự tự mình đứng lên được mặc dù bộ dạng có chút thảm hại nhưng
Nghiêm Quang vẫn phải gật đầu công nhận Tôn Sách, kẻ này rất mạnh.

Tôn Sách là con nhà võ, hắn hiện nay mới chỉ biết dùng sức mà thôi, căn bản
còn chưa bước vào quá trình tập luyện bài bản, nếu là sau này Nghiêm Quang
muốn đánh bại hắn cũng liền không dễ như vậy.

Quan trọng nhất, sau này khi hắn cùng Tôn Sách lớn lên, hắn cảm thấy nơi bọn
họ gặp nhau sẽ không phải khu phố Hạ Bì chật hẹp mà là chiến trường rộng lớn,
khi đó là thương thật, kiếm thật đọ sức.

Tôn Sách đứng lên, mắt nhìn Nghiêm Quang, trong mắt hắn lúc này mang theo vẻ
ngưng trọng rất lớn.

“Có dám xưng tên ?”.

Nghiêm Quang nghe vậy liền muốn cười, cái này làm hắn nhớ hồi học cấp 3, đi
đánh nhau kiểu gì cũng sẽ có đứa hỏi ‘mày học trường nào’, đây chính là cú
pháp gọi ‘hội’ truyền thống giới học sinh.

Tất nhiên hắn cùng Tôn Sách đánh nhau chỉ có thể coi là tiểu hài tử ra tay, sẽ
không có nhân vật tai to mặt lớn nào quá mức quan tâm, cùng lắm cũng chỉ là
một đám tiểu hài tử đến vây hắn mà thôi, nếu đám tiểu tử kia là dạng giống đứa
bé còn đang ôm mặt khóc dưới đất, đến bao nhiêu Nghiêm Quang đánh bấy nhiêu.

“Muốn biết tên ta ?, nộp tiền thuốc men trước”.

Tôn Sách nghe vậy liền bị tức giận làm run lên nhưng mà đối với con nhà giàu
như hắn chút tiền thuốc men cũng không tính là gì.

“Bao nhiêu ?”.

Nghiêm Quang lần này liền có chút suy nghĩ, hắn vậy mà không biết tiền tệ của
thế giới này.

Trên phim ảnh đâu đâu cũng là ‘lượng bạc’ rồi ‘quan tiền’ nhưng mà đây chỉ là
phim ảnh, ai biết chân thực sẽ thế nào ?, đấy là còn chưa nói đây là dị giới
.

Hắn đời này mới 4 tuổi, một phân tiền còn chưa cầm đến, nào biết giá trị tiền
tệ ra sao ?.

Cũng may ca ca Nguyễn Hiền vẫn vì hắn giải vây.

“Không nhiều không ít, 10 lượng bạc”.

Tiền tệ thế giới này đúng là dùng lượng bạc để hình dung.

Đơn vị tiền tệ thấp nhất là 1 đồng, đương nhiên đây không phải là Việt Nam
Đồng, đây là một dạng tiền xu mỏng được đúc thành, vì tiền xu này được đúc từ
đồng nên cũng dùng danh tự này đặt tên cho nó.

Cứ 20 đồng kết thành xâu, ý tứ xâu ở đây cũng rất đơn giản, là xâu chuỗi ,
dùng sợi chỉ xâu qua những đồng tiền rồi mang theo bên người.

Đương nhiên xâu tiền thì tương đối khó mang theo vì vậy mỗi xâu tiền đều tính
thành đơn vị lượng bạc.

Trăm lượng bạc thì thành quan bạc.

Tiếp theo cứ lấy trăm quan bạc liền có thể đổi thành một quan vàng.

Quan vàng là đơn vị tiền tệ lớn nhất thế giới này.

Tại thế giới này vẫn không có ngân phiếu lại càng không có những thứ đại loại
như tiền trang hay ngân hàng.

Nhìn vào tỷ lệ hối đoái thì cũng đại khái hiểu được trữ lượng mỏ, trữ lượng
tài nguyên.

Thế giới này, mỏ đồng là nhiều nhất rồi đến mỏ bạc, cuối cùng là vàng.

Vàng thực sự rất có giá.

Lại nói tiếp đến tiền thuốc men.

10 lượng bạc quả thực không phải số tiền nhỏ dù sao với những gia đình làm
nông bình thường thì số tiền này cũng đủ để bọn họ sinh hoạt trong thời gian 2
tháng, Nguyễn Hiền vừa mở miệng đã là 10 lượng bạc thực sự có thể nói là khẩu
vị rất lớn.

Vết thương ở chân cô bé ăn mày cùng lắm chỉ dùng ít kim sang dược phủ lên sau
đó băng lại mà thôi, coi như mua thêm vài con gà về hầm tẩm bổ cũng không đến
3 lượng bạc đi ?, Nguyễn Hiền dĩ nhiên đòi gấp 3 lần.

Quả thật Tôn Sách nghe xong liền cảm thấy mình bị trêu tức, với cá tính của
hắn nhất định sẽ mang đối phương ra đánh một trận thừa sống thiếu chết, nếu
không phải Nghiêm Quang vừa đánh bại hắn khiến hắn có chút kiêng kỵ chỉ sợ đã
sớm lần thứ hai lao lên.

Điều làm Nghiêm Quang không ngờ là Chu Du một lần nữa kéo lấy vạt áo người bạn
của mình, cái đầu khẽ gật.

Nghiêm Quang xin thề, hắn kiếp trước thấy rất nhiều nam nhân đóng giả nữ nhân
thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nhưng mà so với Chu Du chỉ
sợ còn kém rất nhiều, vị Mỹ Chu Lang này rõ ràng chưa từng tận lực hóa trang
làm nữ nhân nhưng mà mị lực vẫn là cực kỳ bức người.

Tôn Sách nhìn hành động của Chu Du, rốt cuộc cắn răng từ trong ngực áo lấy ra
một cái túi nhỏ, bên trong vừa vặn có 10 lượng bạc.

10 lượng bạc này, chính là tiền tiêu vặt một tháng của Tôn Sách, hôm nay đưa
hết cho Nguyễn Hiền chẳng khác nào nguyên cả tháng nay hắn cũng chỉ có thể an
ổn ở trong nhà, không có tiền thì còn ra ngoài cái gì ?.

Nguyễn Hiền một tay bắt lấy túi tiền, đếm cũng không cần đếm lập tức nhét vào
ngực áo rồi đối với Chu Du gật đầu đầy hữu hảo.

“Nguyễn Hiền”.

Thấy Nguyễn Hiền đã báo ra danh tính của bản thân mình, Nghiêm Quang cũng
không có lý do nào không nói.

“Nghiêm Quang”.

“Công Cẩn”.

“Bá Phù”.

Gần như cùng lúc Nghiêm Quang lên tiếng, cả Chu Du cùng Tôn Sách cũng nói ra
danh tính của mình.

Đây chính là lần giao phong đầu tiên của Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền với hai
ngôi sao sáng nhất Giang Đông.

Tôn Sách hiện nay điển hình là kẻ ruột để ngoài da, khi nghe đến tên Nghiêm
Quang hắn cũng không nghĩ gì nhưng Chu Du lại có vẻ trưởng thành hơn người bạn
này nhiều, Chu Du ánh mắt xoáy về phía Nghiêm Quang mà lên tiếng.

“Họ Nghiêm ?, chẳng nhẽ ngươi là con trai của Nghiêm Kiêu tướng quân ?”.

Nghiêm Quang nhìn Chu Du, hắn cũng không mở miệng mà chỉ gật đầu.

Chu Du thấy vậy, khóe miệng cong lên sau đó mặc kệ Tôn Sách có vui vẻ hay
không, Chu Du phi thường hữu lễ hai tay chắp lại mà chào hỏi Nghiêm Quang.

“Đúng là lũ lụt miếu Long Vương, hạnh ngộ”.

Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền hai người thực sự đều có thành kiến tương đối
nặng với người Tôn gia, vì vậy cũng chỉ gật đầu chào hỏi lại Chu Du, dù sao
Nghiêm Quang vẫn là cảm thấy . . . Chu Du cho hắn một cảm giác lành lạnh.

Nguyễn Hiền lúc này một tay ôm tiểu ăn mày, một tay kéo áo Nghiêm Quang, hắn
đối với Chu Du cũng dùng một nụ cười hữu hảo.

“Hạnh ngộ”.

Nói xong Nguyễn Hiền liền quay lại nhìn Nghiêm Quang, trong mắt có chút bất
đắc dĩ.

“Về nhà thôi”.

Thấy Nguyễn Hiền rời đi, Nghiêm Quang cũng theo ca ca quay về, để lại Tôn
Sách cùng Chu Du hai người đều đang nhìn chăm chú.

Tôn Sách hay Nghiêm Quang lúc này đều chưa nghĩ nhiều nhưng Nguyễn Hiền cùng
Chu Du thì lại khác.

Hai người trong lòng lúc này đều tràn đầy tâm sự.

Với Chu Du, hắn thực sự cảm thấy vui vẻ, ít nhất Hạ Bì lại xuất hiện hai nhân
tài.

Chu Du trưởng thành rất sớm, hắn đánh nhau có thể không lại Tôn Sách nhưng suy
nghĩ thấu triệt hơn nhiều, Tôn Sách có thể so với nam tử 14-15 tuổi thì Chu
Du cũng tương tự, trí tuệ của hắn cũng không kém nam nhân trưởng thành bao
nhiêu.

Chu Du rốt cuộc thở ra một hơi, rồi lại nhìn Tôn Sách mặt mày tím thâm có chút
buồn cười.

“Bá Phù, chúng ta cũng về thôi nếu không tướng quân sẽ lo lắng”.

Tôn Sách hừ lạnh một tiếng, hắn lúc này rõ ràng là tiền mất tật mang, cũng
không vui vẻ gì mà quay đầu.

Chu Du thấy bộ dạng bạn thân mình, vừa muốn cười lại vừa không dám cười, cứ
như vậy cố nhịn một đường về đến Tôn phủ.

. . . . . ..

Nghiêm Quang cùng Nguyễn Hiền đều không biết khi cả hai rời đi có vài người
cũng đang dõi theo bọn họ, dõi theo bọn họ biến mất mới thu tầm mắt lại.

Đầu tiên là một nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, thân hình cao lớn đứng ở một
góc sạp hàng, trên khuôn mặt của hắn điển hình nhất là bộ râu kẽm tương đối
dày, nam tử này đợi Chu Du cùng Tôn Sách rời đi mới quay đầu lại.

“Phụ thân là dũng tướng, con trai chỉ sợ sau này là hổ tướng, bất quá . . . .
hữu dũng vô mưu”.

“Về phần tiểu tử hơi lớn kia, trái lại không tệ “.

“Lần này ra cửa đúng là được mở rộng tầm mắt, thiếu chủ dĩ nhiên đánh nhau
thua người, đứa bé kia sau này tất thành hổ tướng, có thể vì chủ thượng lập
nên một phen đại nghiệp, Nghiêm Kiêu hắn sinh được một đứa con trai tốt”.

Ngoại trừ nam tử râu kẽm này ra, trong ngõ nhỏ còn một thiếu niên cũng đang
nhìn Nghiêm Quang, ánh mắt có kích động nhưng cũng có . . . chán ghét.

“Đánh thật hay, đánh cho đám con cháu Giang Đông này chết luôn mới tốt chỉ là
võ dũng cao thì cũng làm gì ?, con trai kẻ phản bội sau này nhất định cũng sẽ
là kẻ phản bội, võ dũng cao cũng chỉ có thể đầu nhập dưới trướng kẻ thù”.

Nói tới đây nam tử trẻ tuổi nắm chặt bàn tay lại, hai cánh tay vậy mà nổi lên
cả gân xanh.

Người này đúng là Nguyễn Chế Nghĩa.

Hắn hiện nay là một nô lệ không hơn không kém tại Hạ Bì nhưng ít ai biết bản
thân Nguyễn Chế Nghĩa có 3 người nhất định muốn giết.

Đầu tiên trong danh sách này chính là Nghiêm Đề, loại người cõng rắn cắn gà
nhà như thế này trời đất khó dung.

Người thứ hai chính là Tôn Kiên.

Người cuối cùng . . . là Nghiêm Kiêu.

Thân là một thiếu niên Lạc Việt Tộc, Nguyễn Chế Nghĩa cực kỳ tôn sung Nghiêm
Minh, hắn không thể chấp nhận Nghiêm Kiêu, hạng người vì mạng sống lại dám từ
bỏ Nghiêm Minh đầu nhập Tôn gia.

Đầu nhập ai không đầu nhập lại lựa chọn kẻ thù giết chết chủ tướng của mình ?
.

Lại còn dám dùng họ Nghiêm ?, gia nô mà thôi, tư cách gì lấy cái họ này ?.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #16