Người đăng: throne0
Những luồng hình ảnh chân thật không ngừng tràn vào thức hải của Hồn Bá Luân,
chúng diễn biến ra các văn tự và hình vẽ cực kỳ chân thật, cứ như là một đại
thế giới đang được khai thiên lập địa và diễn biến ra hết mọi sự kiện lẫn ảo
diệu của chúng vào từng phần sâu nhất của thức hải Hồn Bá Luân.
Cuối cùng thì nội dung của quyển sách được hiện ra.
Tu Luyện Giả.
Như thế nào được gọi là Tu Luyện Giả?
Hãy nghĩ đến một đôi mắt có thể diệt sát và quyết định số mệnh của cả ức vạn
sinh linh chỉ bằng một cái liếc mắt.
Hãy nghĩ đến một ngón tay có thể siêu việt mọi cản trở, thời gian và không
gian mà trấn diệt mọi thứ tồn tại trên đời.
Hãy nghĩ đến một bàn tay nắm trong nó là cả đại thế giới, ẩn chứa vô tận pháp
tắc hoàn mỹ và vô tận sự sống.
Hãy nghĩ đến một cơ thể ẩn chứa cả đại vũ trụ, vĩnh viễn bất hủ trường tồn với
thiên địa dù có phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn đi nữa.
Hãy nghĩ đến một đôi chân đè hết thảy mọi hồng trần, phàm tục và pháp tắc dưới
đó khiến chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Hãy nghĩ đến vô tận thần thông cải thiên hoán địa có thể trấn áp hết thảy đại
đạo và khiến mọi quy tắc của vũ trụ phải lấy họ làm trung tâm.
Tất những điều trên đều chỉ là một phần những gì mà cường giả trong Tu Luyện
Giả có thể làm được.
Để có thể làm được những điều trên thì tất cả đều phải trả quá bằng chính mạng
sống của từng khoảng khắc một.
Tu Luyện Chi Lộ là một con đường vinh quang nhưng cũng đầy khó khăn. Không cần
nói đến sự tranh đấu khốc liệt giữa các Tu Luyện Giả với nhau, mà bản thân họ
cũng phải đối khó hết với mọi nguy hiểm trong quá trình tu luyện.
Tu Luyện Chi Lộ vốn là con đường nghịch thiên, đối kháng và siêu thoát đại đạo
của thiên địa nên để có thể bước trên con đường này phải chịu những yêu cầu vô
cùng hà khắc và không biết bao loại kiếp nạn từ thiên địa.
Kẻ sống sót thì sẽ trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Kẻ yếu ớt thì sẽ trở thành một bãi xương máu lót đường.
Những ai bước trên con đường này đều phải có giác ngộ rằng mình có thể chết
bất cứ lúc nào cho dù kẻ đó có là con cưng của trời đi nữa.
…
Thấy được những lời này thì Hồn Bá Luân hơi ngạc nhiên và quay lại hỏi lão
Phạm Hải.
- Ông Phạm Hải, trở thành một Tu Luyện Giả khó khăn như vậy sao?
Lão gật đầu và bắt đầu giải đáp thắc mắc.
- Tất nhiên, để con dễ hiểu hơn thì trước tiên con hãy tưởng tượng một tiểu
quốc thống trị hàng trăm ức dặm có nhân khẩu lên tới vạn ức đi. Họ có hệ thống
tu luyện hoàn chỉnh và phổ biến khắp nơi, cùng với điều kiện sống thuận lợi có
các loại dược thảo, công cụ hoặc được đi nghe giảng đạo công khai đầy đủ. Con
nghĩ coi nếu được tạo điều kiện hết nhất có thể và có một hệ thống giáo dục tu
luyện cực kỳ xuất sắt đi nữa thì trong một tiểu quốc sẽ bao nhiêu Tu Luyện
Giả?
- Dạ…
Hồn Bá Luân tuy thông tuệ từ sớm và được giáo dục rất kỹ càng ở nhiều phương
diện, nhưng đó là với kiến thức đại chúng chứ về phương diện Tu Luyện Giả thì
đứa bé hoàn toàn mù tịt.
- Được rồi, để ông gợi ý.
Lão nói xong thì chỉ một ngón tay.
Hồn Bá Luân thông minh lập tức hiểu được vài thứ từ ngón tay đó và nó bắt đầu
vận dụng một phần kiến thức nó học được mà bắt đầu đưa ra vài suy đoán, lập
luận rồi tiến hành chọn lọc, loại trừ và tổng kết.
Cuối cùng, Hồn Bá Luân đưa ra kết quả.
- Một vạn!
- Chính xác! Con thông minh lắm, đích thực chỉ có một vạn thôi.
- Ông Phạm Hải, tại sao lại ít vậy nếu có điều kiện thuận lợi như vậy? Chả lẽ
nói vậy thì thực tế số lượng Tu Luyện Giả một tiểu quốc chỉ có tối đa vài
trăm, vài ngàn thôi sao?
Hồn Bá Luân chăm chú tập trung nghe lời giải thích của Phạm Hải.
- Thực ra cũng không hẳn như vậy lắm, đúng là phải nói việc trở thành Tu
Luyện Giả vừa khó hơn nhưng cũng vừa dễ hơn so với ví dụ ông nói.
- Vừa khó hơn nhưng cũng vừa dễ hơn?
Hồn Bá Luân cảm thấy khó hiểu trước câu trả lời này.
- Con cứ đọc phần nội dung kế tiếp đi là hiểu.
Lão hiền hậu cười.
- Dạ…
Hồn Bá Luân chỉ đáp lại khe khẽ rồi bắt đầu sang nội dung mới của những hình
ảnh chân thật trong thức hải của mình.
…
Trở thành một Tu Luyện Giả phụ thuộc vào rất nhiều thứ, không chỉ ngoại vật
hay kỳ trân dị bảo mà phải kể đến môi trường sinh sống nữa.
Trong một hệ thống tu luyện thì sự khác biệt giữa cách thức dạy học và điều
kiện sinh sống sẽ tạo thành sự khác biệt đến số lượng và chất lượng của Tu
Luyện Giả.
Cùng một lượng dân cư, nhưng so sánh giữa một vùng đất nhà quê, cằn cõi và cơ
sở trợ giúp phương diện Tu Luyện Chi Lộ yếu kém với một vùng đất phồn hoa,
thịnh vượng và đầy trân tài địa bảo thì số lượng và chất lượng Tu Luyện Giả
hai bên phải cách cả trăm lần.
Điều gì quyết định một khu vực phồn hòa và tràn đầy kỳ trân dị bảo?
Đó là Thiên Địa Linh Mạch.
Thiên Địa Linh Mạch là những dòng linh khí của thiên địa ẩn chứa vô hạn huyền
ảo và pháp tắc vận chuyển của thế giới.
Chúng là căn nguyên sự sống, là dòng linh khí tác động đến tự nhiên hình thành
những khu vực kỳ lạ có thể sinh ra những bảo vật không ai ngờ tới. Đại lượng
linh khí của chúng có thể trực tiếp cải biến số mệnh của một đại quốc làm họ
dù gặp phải những kiếp nạn không quá lớn thì vẫn có thể vượt qua mà tái thành
lập lại càng thịnh vượng hơn.
Có thể nói Thiên Địa Linh Mạch chính là căn cơ của một thế lực chiếm địa vực
rộng lớn.
Không chỉ có tác dụng cải biến tự nhiên và số mệnh mà chúng còn có thể bồi
dưỡng tẩm bổ con người từng chút một tạo thành những biến đổi có vẻ nhỏ nhưng
lại dần dần hình thành mầm mống có thể giúp họ bước vào Tu Luyện Chi Lộ dễ
dàng hơn.
Thế nhưng suy cho cùng thì Thiên Địa Linh Mạch chỉ gieo mầm mống thôi, coi như
là giúp họ có một khởi đầu tốt.
Những gì diễn biến tiếp theo đều phải nhờ điều kiện sinh hoạt, thư tịch bí
điển, phương thức tu luyện và kỳ trân dị bảo để bồi dưỡng cơ sở bản thân.
Và đặc biệt nhất là phải vượt qua giai đoạn Đại Thể.
Chỉ khi vượt qua giai đoạn đó thì mới được coi là Tu Luyện Giả chính thức.
…
- Đại Thể…?
Hồn Bá Luân lại lật qua nội dung kế tiếp nhưng lại bị những điều huyền ảo tiếp
theo ngăn cản lại vì quá khó hiểu so với nó.
- Con đừng vội đọc phần kế tiếp chi, phần đó trừ khi cháu đọc qua vài quyển
sách khác có liên quan nói rõ phần nội dung này thì may ra mới hiểu rõ.
- Xin ông chỉ con.
- Trước tiên chúng ta cùng nói chuyện ngoài lề chút nào… con có nghe câu “Đạo
sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sanh tam, tam sinh vạn vật” bao giờ chưa?
- Dạ có, phụ thân và mẫu thân thường hay nhắc đến những lời này, nhưng con
không hiểu ý nghĩa của chúng lắm… Phụ thân và mẫu thân cũng không có giải
thích gì cho con lắm.
Hồn Bá Luân cúi mặt xuống cảm thấy bối rối.
- Ha ha, không sao, không sao. Dù sao câu nói có liên quan đến lĩnh vực Tu
Luyện Chi Lộ và cả thế giới nữa nên họ không có giảng giải không phải không có
nguyên nhân lắm.
- Vậy con xin ông giảng giải cho con được không?
- Được… Thực chất câu nói trên có liên quan một câu nói liên quan tới sự hình
thành của Vũ Trụ:
“Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ tượng, Tứ
Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái biến hóa ra vô cùng”
- Vô Cực chính là Đạo, Thái Cực chính là Nhất, Lưỡng Nghi là Nhị, Tứ Tượng là
Tam, Bát Quái là vạn vật.
- Đạo, hay Thiên Đạo, là tồn tại vô thượng vận chuyển vạn vật trong thiên
địa, không có bất cứ giới hạn nào, mọi nguyên lý đầu tiên đều bắt nguồn từ
đây!
- Thái Cực, hay Chí Cao, là căn nguyên của vạn vật, bao trùm cả khởi đầu và
kết thúc, là thực thể các Tu Luyện Giả phải siêu việt và đạp lên để trở thành
Chí Tôn trong Tu Luyện Giả, là bước cuối cùng để siêu thoát vạn vật!
- Lưỡng Nghi, hay Âm Dương, là sự tồn tại đối lập cộng sinh nằm ở trong từng
vật thể, từng sinh linh của thiên địa, nắm giữ hai đại lực lượng này không
khác nào bản thân Tu Luyện Giả đó nắm quyền định nghĩa thiên địa và trở thành
một tồn tại nằm ngoài Nhị Nguyên Tính!
- Tứ Tượng, hay Thái Âm, Thái Dương, Thiếu Âm, Thiếu Dương được đại biểu bởi
Tứ Đại Chí Cao Nguyên Tố cấu thành nên vạn vật là Thủy, Hỏa, Địa, Phong do Tứ
Đại Thánh Thú theo thứ tự là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ chưởng
quản. Tương truyền, còn có Trung Tâm được Tứ Đại Thánh Thú thủ hộ tứ phương
đại biểu bởi hai lực lượng bao trùm cả Tứ Tượng là Vũ và Trụ do chính Thánh
Thú đứng đầu là Hoàng Lân – trung tâm vũ trụ chưởng quản!
- Bát Quái, hay mọi thứ trên đời, là những thứ như rừng cây, sinh vật, sơn
hà, đầm hồ, lôi điện, tinh tú, hành tinh các loại. Đây chính là cơ sở cho chư
thiên vạn giới hình thành và gieo rắc hạt giống sự sống, là khởi đầu cho việc
bước lên Tu Luyện Chi Lộ!
Lão Phạm Hải dừng lại sau đó để cho Hồn Bá Luân tiêu hóa dần dần những lời nói
của lão.
Hồn Bá Luân lúc này cảm thấy rất choáng váng và thông hiểu nhiều thứ cùng một
lúc, tuy vậy thì nó vẫn không hiểu điều này có liên quan gì tới Tu Luyện Giả
Lão Phạm Hải thấy biểu tình này cũng mỉm cười và nói tiếp.
- Con muốn hỏi là những thứ này liên quan gì tới việc trở thành Tu Luyện Giả
đúng không?
Hồn Bá Luân gật đầu.
- Vậy ta hỏi con rằng tại sao Tu Luyện Chi Lộ là con đường nghịch thiên?
Nghe câu này bỗng hai mắt Hồn Bá Luân sáng ra, một tia linh quang đi qua đầu
rồi nó lập tức liên tưởng và liên kết nhiều thứ lại với nhau để rồi đưa ra một
kết luận cực kỳ kinh hồn.
- …Lẽ nào là do Tu Luyện Giả là những con người đối kháng với Thiên Đạo, lấy
Thiên Đạo làm kẻ địch cuối cùng!?
Lão Phạm Hải không thể nào hài lòng hơn với đứa nhỏ này, có tư chất và trí tuệ
rồi lại thêm tâm tính như vậy thì đạt đến đỉnh cao trong Tu Luyện Chi Lộ chỉ
là vấn đề thời gian mà thôi.
- Chính xác là như vậy!... Thế nhưng con đừng hiểu nhầm, Tu Luyện Chi Lộ là
con đường siêu thoát hết thảy mọi trói buộc của thiên địa, và Tu Luyện Giả
chính là những con người quả cảm dám bước lên con đường đó, mỗi bước sai lầm
là mỗi bước tử vong, mỗi bước đúng đắn là mỗi bước siêu thoát.
- Thực chất thì một mặt nào đó thì Tu Luyện Chi Lộ và Đạo là một. Bởi vì Tu
Luyện Giả không ngừng thâm nhập trên con đường đó, càng đi sâu thì họ càng
hiểu rõ về thế giới, càng nắm được nhiều thần thông vô địch và càng tiếp cận
với Đạo. Để khi đến được bước cuối cùng, siêu thoát được Chí Cao thì họ chính
thức là Chí Tôn, họ có thể làm cho chư thiên vạn giới cúi đầu và là những tồn
tại ngang hàng với Đạo… Đáng tiếc đây chỉ là trên lý thuyết, con đường này là
một vực sâu vô tận, không biết bao anh kiệt đỉnh cao hao tốn cả đời mà mãi vẫn
không sờ được Thái Cực chứ nói gì khác…
Nói tới đây thì Phạm Hải cũng chỉ có thể thở dài, con mắt hiện lên vẻ tang
thường như tưởng nhớ lại hồi ức xa xưa mà không ai biết.
- Vậy, ông Phạm Hải đứng ở đâu trên con đường đó vậy?
- Để xem… ta đã vượt qua Lưỡng Nghi rồi, thậm chí có thể nói là đi được rất
xa khỏi đó… Nhưng cho dù là một tuyệt thế cường giả đi nữa nhưng ở từng tuổi
này mà ta vẫn chưa bao giờ cảm nhận được Chí Cao chứ đừng nói chạm tới chi…
Thốt ra lời như vậy làm lão như già đi thêm vài nghìn tuổi, lão đã tu luyện
tới từng này tuổi và bức ép hết thảy mọi tiềm năng của mình mà vẫn chưa cảm
nhận được Chí Cao thì có lẽ cả đời này gần như vô vọng. Dù sao thì chừng nào
chưa chạm được tới Chí Cao thì Tu Luyện Giả vẫn phải chịu hạn chế về tuổi thọ.
Tuổi thọ của một Tu Luyện Giả là một thứ gì đó rất trừu tượng, bởi vì nó nằm
ngoài tác động mọi pháp tắc của vũ trụ. Tuổi thọ của một Tu Luyện Giả được
định nghĩa bởi chính từ những bước đi vững chắc xa xôi trên Tu Luyện Chi Lộ.
Bởi vì con đường luôn luôn bất ổn định và không ngừng sụp đổ kể từ lúc bước
lên, các Tu Luyện Giả phải không ngừng tiến về phía trước không ngừng làm mới
con đường để ngăn cản sự sụp đổ từ điểm đầu tiên.
Cường giả càng mạnh thì lại càng phải không ngừng tiến về phía trước bởi vì
con đường của họ càng dễ sụp đổ bởi áp chế thiên địa lên họ càng mạnh hơn.
Nhược giả thì dù Tu Luyện Chi Lộ có sụp đổ thì họ vẫn có thể tu luyện trở lại,
lấy kinh nghiệm thất bại trước đó mà xây dựng lại một con đường chắc chắn và
bằng phẳng hơn.
Quan trọng hơn hết là càng là cường giả thì khả năng tử vong càng cao bấy
nhiêu. Điều này cũng tương tự như một người bị rớt từ ngọn núi cao với một
người rớt từ cây gỗ nhỏ, một người chắc chắn sẽ chết, một người tuy có chút
thương tích nhưng có thể rút kinh nghiệm để cải thiện bản thân.
Tất nhiên là vạn vật đều có hai mặt, người chưa bao giờ phải xây dựng lại Tu
Luyện Chi Lộ luôn luôn có tiềm năng và thực lực cao hơn hết thảy những người
phải làm lại từ đầu. Bởi vì đạo của cường giả là bền vững và bất hủ, còn đạo
của nhược giả là nhất thời và thay đổi.
Phạm Hải tuy rằng khó chạm được Chí Cao nhưng con đường của lão lại vô cùng
mạnh mẽ và lão cũng đi được rất xa nên trừ khi lão hiện tại không thèm đi bước
nào nữa cỡ… tám vạn năm thì may ra mới miễn cưỡng có chút vấn đề, dù sao thì
lão mới hai vạn năm tuổi thôi…
- Vậy lẽ nào không có ai chạm tới Chí Cao sao?
Hồn Bá Luân cảm thấy trịnh trọng chứ lời của lão.
- Có! Có người chạm tới, thậm chí đã đặt bước chân vào rồi, tới bước đó thì
họ coi như chính thức bất tử và vĩnh viễn không bao giờ suy bại.
Phạm Hải quả quyết.
- Ai vậy?
Hồn Bá Luân ra vẻ háo hức.
- Con còn phải hỏi sao? Họ là hai người gần nhất với con, luôn ở trước mặt
con từ lúc khi mới chào đời đấy.
- … Là phụ thân và mẫu thân!!?
Hồn Bá Luân kinh hô.
- Con ngạc nhiên rồi chứ? Người sinh ra con là hai tồn tại vô thượng dù phải
phóng mắt không chỉ ở Chí Cực Đại Thế Giới này mà còn cả các Đại Thế Giới khác
nữa. Con nghĩ sau này bước lên Tu Luyện Chi Lộ sẽ như thế nào?
Nói tới đây thì Hồn Bá Luân sững sờ không thôi nhưng lão Phạm Hải sao lại
không biết đằng sau ánh mắt đó là một vẻ sùng bái và hồi hộp chứ?