Căn Tin


Người đăng: Gmk26

THPT Nguyễn Trãi là một ngôi trường chưa có nhiều bề dày truyền
thống. Năm Ngọc học lớp 11, ngôi trường này mới kỉ niệm năm năm ngày
thành lập.

Tuy mới thành lập nhưng nhờ sự đóng góp, tài trợ từ nhiều nguồn
khác nhau nên ngôi trường khá khang trang. Tổng diện tích của nó
khoảng ba mươi nghìn mét vuông. Tỉ lệ thuận với diện tích nên sức
chứa của căn tin cũng không nhỏ, hơn trăm người một lúc cũng không có
vấn đề.

Lúc này căn tin vẫn được tính là thưa nhưng cũng đã không dưới bốn
năm chục mạng đang xâu xé lấy các gian hàng. Tiện tay kéo ra một
chiếc ghế cạnh cửa sổ, hắn ngồi xuống và hướng ánh mắt chờ mong
về phía thằng Long.

"Á đù! Sao lại nhìn tao?" Thằng bé trả lời theo phản xạ.

"Mày lôi tao xuống còn gì? Tao xuống rồi đây, không đi mua đồ đi còn
đợi gì nữa?" Ngọc trả lời với khuôn mặt vô lại khụ.. không đúng là
khuôn mặt vô tội.

"What the beep? Bố đã bao rồi còn phải hầu mày nữa hả?" Mặt thằng
nào đó phải hứng cả gáo nước bọt.

"Bố bảo cần mày bao lúc nào nhỉ? Sao tao không nhớ gì hết?" Lấy
giấy lau đi mớ hỗn độn trên mặt, Ngọc tiếp tục tỉnh bơ. "Lấy hộ tao
3 cái bánh dày giò với một chai la vie."

Long vừa giơ giơ ngón giữa vừa nói: "Hôm nay thanh đạm nha. Không omachi
với cả c2 nữa à?"

"Mì tôm nhiều dễ lên mụn hỏng mất khuôn mặt hoàn hảo của tao. Với
cả lâu lâu làm chai nước lọc để rữa ruột." Do cái chỗ thưa người nên
có thằng bắt đầu hồn lìa khổi xác.

"Xuống đi em bay cao quá rồi." Lần này Long phải dùng tới cả hai
ngón giữa.
Phải mất thêm vài phút lải nhải và cả đống nước bọt Ngọc mới đẩy
được thằng bạn vào "dòng người hành hương" nhộn nhịp bên các quầy
hàng. Xong xuôi đâu đấy hắn bắt đầu nhìn ra cửa sổ với ánh mắt
lạnh nhạt, bày ra một bộ dáng lãnh khốc, cô độc.

"Nhìn kìa! Nhìn kìa! Là cựu hội trưởng! Cô ấy đi về phía này."
Một âm thanh đặc biệt lớn vang vọng căn tin.

"Ba năm qua tao nhìn nhiều rồi nhưng vẫn không dứt ra được. Càng nhìn
càng đẹp." Tiếp sau âm thanh trên là hàng loạt câu nói kiểu này.
Thậm chí Ngọc còn nghe loáng thoáng một giọng nữ bất mãn: "Kinh
quá! Lau nước dãi đi!"

Nguyễn Hoàng Tú Anh, mười tám cộng, con gái út của chủ tịch tập
đoàn bất động sản Nguyễn Hoàng. Không phải dân trong nghề nên Ngọc
không rõ lắm cái tập đoàn này nó to nhỏ như thế nào. Nhưng cứ nhìn
vào mấy con bốn bánh đưa đón là biết không phải dạng vừa rồi.
Ngoài thân thế ra thì khuôn mặt trẻ con với đôi mắt to, trong veo và
vóc dáng chuẩn khỏi chỉnh của cô nàng cũng hấp dẫn không kém. Cao
1m73 nặng 55 kg và số đo ba vòng là.. khụ Ngọc cũng chưa chán sống
mà đi hỏi mấy chỉ số này. Ít nhất là trước khi luyện được tí
thành tựu mà đi hỏi mấy cái này thì không cần cô nàng gọi vệ sĩ,
lượng fan đông đảo và hung hãn của cô ta cũng đủ dìm chết hắn vài
lần. Tuy nhiên hắng nghe phong phanh giang hồ đồn thổi là của cô nàng
này ít nhất cũng cỡ D! Cái danh hoa hậu giảng đường cũng không phải
chỉ xem khuôn mặt được.

Ngọc cũng tò mò không biết tính chân thực của thông tin kia ra sao.
Hắn nhớ tên kia cũng có một phương pháp dùng tinh thần lực để dò
xét nhưng phải đạt một sao mới có thể sử dụng. Đành phải đợi lúc
đó kiểm tra, xác thực sau vậy. Còn thằng ku này muốn kiểm tra cái
gì thì chắc các độc giả học rộng hiểu nhiều không cần ta nói rõ.

Bộ đồng phục học sinh làm tôn lên nét ngây thơ trên khuôn mặt. Tóc
đuôi ngựa buộc cao bị chắn dưới tập tài liệu cô nàng dùng để che
nắng. Bình tĩnh đi chứ không chạy. Có lẽ cô nàng đã rút kinh nghiệm
từ mấy lần suýt gây bạo động. Cặp sát khí kia mà rung lên thì phải
có thêm cả chục thanh niên xung phong hiến máu mất. Bước vào căn tin
cô nàng này đưa mắt quét khắp phòng như tìm kiếm gì đó. Nhưng để
độc giả thất vọng là ánh mắt ấy không dừng lại trên người nhân vật
chính của chúng ta nhiều một giây.

Ngọc không hề vì thế mà thất vọng hoặc là nói hắn đang rất vui
sướng. Vì sao ư? Đơn giản vì bà cô này cực kì nguy hiểm. Đẹp thì
đẹp đấy nhưng mà phải vào viện để ngắm thì cũng thôi. Ba cái vệ
tinh cộng thêm ông anh trai và ông bố nâng niu như báu vật nên bất kì
thằng con trai nào xấu số đến gần chắc chắn sẽ bị ngũ mã phân
thây. Cò một điều chết dở nữa là hai lớp quét sân hôm nay ngay sát
lớp hắn. Cô nàng này dù từ chức hội trưởng hội học sinh rồi nhưng
quyền không hề mất. Thằng nào bị điểm danh mà không đi kết quả tự
hiểu. Ngọc tuy sắp trở thành ma pháp sư nhưng cũng không thể lẩm bẩm
vài câu, búng tay vài cái là lá tự bay vào thùng rác được.

"Ê Ngọc ơi! Đồ của mày nè." Đang tận hưởng một âm thanh oang oang
phát ra từ sau lưng hắn. Cmn hắn thực sự muốn sút vêu mõm thằng bạn
lên. Người đẹp à không là thần tiên tỉ tỉ xin cô làm ơn đừng nhìn
về phía này. Hắn mang theo hi vọng nhìn về phía cựu hội trưởng
và.. xong! cô nàng đang hướng ánh mắt chết người về phía này. Chào
tạm biệt những phút giây ngủ nướng, chào tạm biệt tập phim đêm khuya
và xin chào buổi hành xác sáng sớm. Hắn thề nếu có con dao gọt hoa
quả ở đây người thằng kia sẽ như tổ ong.

Như bao kịch bản khác. Cô bé hội trưởng sau khi suy tư một lát đã
bước về phía nhân vật chính của chúng ta và mỉm cười: "Hai bạn học
lớp A10 đúng chứ? Sáng mai các bạn có thể dành chút thời gian quét
sân trường được không?" Âm thanh êm ái ấy làm Ngọc không thể kháng
cự. Mà kháng cự cũng vô dụng, hắn cứ thử không làm xem.

"Được" Vừa đáp lại một câu hắn đã thấy cô nàng kia đã quay đi tiến
đến một tên xấu số khác hình như là học A11 thì phải.

"Mày làm tốt lắm!" Hắn quay ra hằm hằm nói với "hung thủ".

"Tao quên mất là mai đến phiên lớp mình." Long trả lời bằng giọng vô
tội.

Sau một hồi sỉ nhục thằng bạn, Ngọc bắt tay vào giải quyết bữa
sáng. Thực ra thì sắp thi rồi nên khối 12 không phải quét sân. Nhưng
thằng chết bầm nào đó (hình như mặt thằng đó bây giờ cũng bầm
thật) đã đưa ra ý kiến là các anh khối 12 nên giúp đỡ các em lớp
dưới. Ngay lập tức hội phụ nữ của khối 12 gật đầu tán thành. Và
cựu hội trưởng hội học sinh sẽ là người chỉ mặt đọc tên những
"người anh hùng xấu số". Chưa bao giờ Ngọc khát vọng một sao như
thế. Lão thầy khốn nạn, con bé hội trưởng đáng ghét hai người các
ngươi cứ chờ đấy. Ta mà đạt một sao các ngươi sẽ biết sự lợi hại
của ta.

Long khó hiểu nhìn khuôn mặt hằm hằm của thằng bạn: "Chỉ là quét
sân thôi mà có cần phải vậy không?"

"Nếu mày không nhất quyết lôi tao xuống thì sẽ không phải vậy." Câu
nói này làm thằng nào đó cứng họng. Thấy thế Ngọc chốt thêm một
câu: "Nhanh đi còn lên lớp, hôm nay mày trả."

"OK OK!" Không còn cách nào khác Long đành phải đồng ý.

"Chờ tao đi vệ sinh tí." Trả tiền xong, chưa đợi thằng bạn phản ứng
Long đã ôm bụng phóng vào phòng vệ sinh.

Sau mười lăm phút ngồi vo viên gấy ăn vẫn không thấy thằng bạn quay
lại Ngọc đứng lên định về lớp trước kệ m* thằng kia.

"Xin lỗi em có thể bê giúp cô một lát được không?" Một giọng nữ hơi
khàn vang lên sau lưng. Căn tin thì vắng người mà sao ai cũng thích
nói sau lưng thế nhỉ?
Quay lại, đang định càu nhàu thì đập vào mắt hắn là một người phụ
nữ đẹp, rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, dáng người cao gầy lại thêm
kính cận này, váy bó công sở này, tất chân này, giày cao gót này
và cả mùi hương nhàn nhạt này nữa. Hắn cũng sắp cmn không phân biệt
được đây là căn tin hay phim trường nữa rồi. Hôm nay thế nào nha. Hết
cựu hội trưởng giờ đến giáo viên không lẽ ca đã soái đến nỗi nữ
giới không thể kiềm hãm khát vọng? Như thế này không ổn nha chẳng
may chốc nữa giúp bác gái nào đó sang đường người ta lại muốn lấy
thân báo đáp thì sao? Ca năm nay mới mười tám vẫn còn chưa muốn bóc
lịch vì tội hấp diêm đâu.

"Được không em?" Thấy thằng ku trước mặt cứ trơ ra đấy, không trả lời
cô kia đành phải hỏi lại.

"Dạ? À được ạ. Cô cứ để em." Ngọc nhanh nhảu.

"Cảm ơn!" Cô kia đưa cho nó một cái thùng bằng bìa cứng có lẽ là
đựng tài liệu nên khá nhẹ chỉ hơi vướng một chút. Rồi cô ta lấy ra
chai nước lọc uống một ngụm lớn. Chợt cô ta phát hiện có một ánh
mắt hau háu đang chiếu trên cơ thể mình.

"Tí tuổi đầu nhìn gì mà nhìn?" Gõ đầu thằng ku trước mặt cô ta
cười nói.

Ca năm nay đủ tuổi đi tù rồi nha, linh kiện, phụ tùng cũng đầy đủ.
Không nhìn mới là có vấn đề. Nghĩ vậy nhưng Ngọc vẫn cố chuyển
chủ đề không thể để ấn tượng xấu được: "Cô hơi lạ mặt nha. Không
phải là lừa đảo chứ?"

"Tất nhiên là không phải. Mai là buổi đầu của cô ở ngôi trường này."

"Cô bao nhiêu rồi?" Cứ gặp gái là có thằng nổi máu thám tử.

"26"

"Còn trẻ nha. Em cũng sắp ra trường rồi hay là gọi bằng chị nha?
Gọi bằng cô già lắm mà chị lại xinh như vậy." Da mặt của hắn như
dày thêm vài cm.

"Ở trường không được gọi như vậy." Bà cô kia cũng đến bó tay với
hắn.

"Chị cho em xin số được không?" Hắn nói, vẻ mặt thành khẩn.

"Đã bảo là không được gọi như vậy. Sắp thi rồi số xiếc gì."

"Không cho thì thôi." Thằng nào đó lầu bầu.

"0167*" Cuối cùng bà cô kia cũng đầu hàng sau vài phút chống
cự với thanh niên lầy lội.

Lại sau vài phút, Long quay lại đã thấy thằng bạn đang mặt mày hớn
hở nhìn về phía dãy nhà hiệu bộ.

"Gì vậy mày?" Long hỏi.

"Không có gì. Lên lớp thôi." Hắn đánh trống lảng.

"Sao tao cứ có cảm giác mày đang giấu tao cái gì đó. Khai nhanh giấu
gì?" Long không tin, mặt thằn này vừa còn hằm hằm giờ đã tươi roi
rói ngay được. Nó chắc chắn đang dấu gì đó.

"Đi! Vừa đi vừa kể."


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #6