Đến Trường


Người đăng: Gmk26

"Tao... Tao... Tao... là Linh xe ôm - đàn em của Tài chó điên. Một mình
tao CHẤP HỚT."

Sau khi ngồi dậy và dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, Ngọc vươn cánh tay cố
với lấy con điện thoại của hãng quả táo cắn dở đời "cổ" đã nứt
cả màn hình trên bàn học. Ấn nút nghe hắn nói như hét vào chiếc
điện thoại: "Tiên sư bố nó! Cả tuần mới được buổi sáng để ngủ
nghỉ mà thằng nào cứ gọi ông vậy? Chán sống rồi hả?"

"Mày ngủ ngon nhỉ? Dám dọa cả ông già mày cơ à? Cũng bá ra phết
đấy. Có cần tao cho mày khỏi phải dậy luôn không? Thầy giáo mày vừa
gọi cho tao đấy. Tối nay tao sẻ nói chuyện với mày sau còn bây giờ
thì cút khỏi cái giường và đi học ngay cho tao!" Tiếng quát ầm ầm
của lão tía phát ra từ chiếc điện thoại khiến cho cơn buồn ngủ của
Ngọc bay đâu mất hết.

"Tại đồng hồ điện thoại bị lệch giờ mà. Con đi ngay bây giờ đây."
Giọng hắn đã có chút gấp gáp. Đùa gì chứ miệng lũ tội phạm lão
tía của hắn còn cạy ra được nữa là dạy dỗ hắn. Tuy từ nhỏ đến
lớn ông chưa bao giờ đánh hắn. Nhưng cảnh ông đánh lũ thanh niên côn
đồ hắn nhìn không biết bao nhiêu lần. Lần đầu nhìn thấy hình ảnh
mặt mũi bầm dập, da thịt tím tái, răng miệng sứt mẻ của mấy tên
kia ấy hắn đã bị run cầm cập đến nỗi ăn uống cũng khó khăn. Thằng
bạn thân nói hắn nhát như cáy. Nhưng mỗi lần đến nhà hắn chơi nó
cũng vẫn tỏ ra ngoan như cún. Mà ngoài lão tía hắn cũng chả còn
người thân nào để sợ nữa.

Tắt điện thoại, hắn lao vào phòng vệ sinh. Khoảng năm phút sau hắn
lao ra với bộ dạng tự cho là đẹp trai khoai lang nhất của bản thân.
Dong con mini chiến ra khỏi nhà rồi leo lên xe và bắt đầu hì hục
đạp. Không phải là hắn không biết đi xe máy mà là mỗi khi hắn đòi
mua xe thì chỉ nhận được một câu trả lời từ lão tía hắn: "Con trai
con đứa đạp xe đi cho khoẻ người. Hồi tao bằng tuổi mày tao còn đéo
có xe mà đạp đâu." Lại phải mất thêm năm phút hắn mới thấy được
ngôi trường của mình. Sau khi cất xe vào chỗ gửi Ngọc bắt đầu cắm
đầu cắm cổ chạy. Trường hắn không có nhiều dãy nhà cao tầng nhưng
được cái rất rộng nên lại mất thêm gần hai phút Ngọc mới tới được
lớp học.

"Em xin phép..." Chưa đợi Ngọc nói hết câu một giọng khàn khàn đã
cắt đứt hắn: "Cả lớp cho bạn Ngọc một tràng pháo tay nào! Chúng ta
chúc mừng bạn ấy đã phá kỉ lục của bản thân."

Nghe đến đây mặt hắn đã đen lại và nó còn khó coi hơn nữa khi gần
năm mươi con người trong lớp đang thực sự vỗ tay... chúc mừng. Ngọc
thực sự muốn rút ngay đôi tổ ong dưới chân và đáp vào mặt kẻ đã
nói ra câu vừa rồi nhưng mà hắn không dám. Không phải vì hắn sợ
phiền phức. Cũng không phải kẻ vừa nói là con ông cháu cha, một tay
che trời gì cả. Mà đơn giản là vì hắn phải gọi kẻ đó một tiếng
"thầy".

Đúng vậy, kẻ vừa lên tiếng có tên Nguyễn Xuân Hùng, là thầy giáo
dạy môn toán và môn vật lí của hắn. Ông này năm nay mới hai tám, hơn
hắn mười tuổi nhưng đã đi dạy chính thức được gần ba năm ở ngôi
trường này. Cũng chính là ba năm cấp ba của Ngọc.

Tuy nhiên ít người biết ổng và hắn còn từng là hàng xóm khi má
hắn còn sống. Về sau khi má hắn, mất lão tía mới mang hắn chuyển
đi. Cũng không biết có phải do hắn vô tình chứng kiến cái thời trẩu
tre của ổng hay không mà hắn cứ hơi hở ra cái gì là bị đá đểu cái
đấy. Ngoài ra ông này còn bắt Ngọc gọi bằng thầy ở mọi nơi, không
cho gọi bằng anh. Thế mà hồi xưa khi hắn mới lên bốn, hễ hắn cứ mở
miệng chào ổng một tiếng "chú" là ăn một gõ giữa trán. Cmn chứ
định cậy già lên mặt à? Đã thế ổng còn vuốt mặt mà kệ mẹ mũi.
Bài kiểm tra điểm kém được gửi cho lão tía hắn trong suốt ba năm
thì chẳng bỏ sót một bài nào. Và lần nào hắn cũng bị mắng đến
"máu chó đầy đầu".

"Thôi được rồi vào lớp đi" Ổng ra vẻ khoan dung. Nắm chặt tay cố an
ủi mình sắp thoát rồi, Ngọc nặn ra một nụ cười méo mó, "vâng" một
tiếng rồi bước vào lớp. Hắn âm thầm thề sau khi thi xong nhất định
phải "biếu" ông này vài chai mắm tôm trộn dầu nhớt làm quà lưu
niệm. Mối thù hành xác ba năm hắn thấy trả như vậy vẫn còn rất
bèo.

"Biết lão ấy đã hay chọc ngoáy rồi mà mày còn đến muộn." Thằng
vừa nói tên Long. Được Ngọc gọi với biệt danh là Long "dâm". Ngọc
cũng được hắn gọi với biệt danh là Ngọc "ngáo". Thằng này là bạn
cùng bàn với Ngọc cũng được hơn hai năm rưỡi rồi.

"Biết biết cái củ cải, bố nhớ nhầm không thì đi sớm lâu rồi." Ngọc
đáp lại bằng giọng cáu kỉnh, bồi thêm một câu: "Mà mày đéo gọi tao
gì cả."

"Điện thoại của bố bị thu rồi. Cứ làm như thằng nào cũng như mày
ấy." Long "dâm" bật lại hắn.

"Như tao là ý gì? Mày nói bố kẹt xỉ hả? Tiền bữa trưa với tiền net
của mày hai hôm qua thằng nào thanh toán? Tao thật là nuôi ong tay áo
mà. Haizz!" Hắn giả vờ thở dài.

"Ong ong cái củ cải, ý bố không phải thế."

"Thế mày có ý gì?"

"Hai thanh niên Ngọc, Long trật tự cho các bạn học bài!" Giọng ông
thầy truyền xuống từ bục giảng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai
thằng.

"Mày còn muốn nói gì à?" Long "dâm" khó hiểu nhìn muốn nói lại
thôi của thằng bạn. Nén xuống xúc động muốn nói, Ngọc lắc đầu và
lấy ra tài liệu để bắt đầu học. Thấy hắn như vậy long cũng không
tiếp tục hỏi. Bọn hắn đã thi học kì xong. Còn ba tháng ôn tập nữa
là kết thúc đời học sinh. Hai thằng cảm thấy vẫn nên ăn bám gia
đình thêm mấy năm rồi mới tự lập. Muốn vậy thì phải thi đỗ một
trường đại học nào đó. Nhất là Ngọc, lão tía đã nói chắc chắn
là nếu hắn không đỗ sẽ cho hắn đi nghĩa vụ.

Từ lúc hắn cảm nhận và bắt đầu rèn luyện tinh thần lực đến nay
đã được mười ngày. Kết quả cũng tương đối khả quan. Theo kinh nghiệm
của tên đen đủi kia, hắn đoán tinh thần lực của mình khoảng gấp
rưỡi (1,5 lần) một người bình thường chưa tu luyện. Ngoài ra hắn còn
cảm giác được đầu óc nhẹ nhàng và suy nghĩ linh hoạt hơn nhiều
chắc là do tinh thần lực tăng trưởng. Mấy lần hắn định chia sẻ cho
thằng bạn ngồi cạnh cùng luyện nhưng lại không tìm được "nguồn gốc"
thích hợp cho bộ phương pháp tu luyện. Nhỡ thằng bạn không phải là
một thiên tài đỉnh cấp như hắn thì sao? Nó sẽ mất nhiều thời gian
học hành và phân tâm. Và với tinh thần lực còn chưa đủ mạnh mẽ
Ngọc biết chắc thằng kia sẽ không tin. Có khi còn bảo là hắn lén đi
học ảo thuật thì không xong với nó. Suy nghĩ xong xuôi hắn gác lại
chuyện này và tập trung học. Sau này nếu hai thằng còn học chung sẽ
nói cho nó sau.

Tiết học nhanh chóng kết thúc. Ông thầy trời đánh trước khi cho lớp
giải tán vẫn không quên đá đểu hắn một câu. Đợi đấy, đợi đấy mối
thù này hắn nhất định sẽ báo.

"Xuống căn tin không mày?" Long hỏi hắn.

"Không tao ngủ nốt giấc buổi sáng đã." Hắn đáp lại.

"Ngủ ngáy gì giờ này? Thôi đi với anh em một tí. Mày không có tiền
hả? Tao bao." Thằng bạn tiếp tục lôi kéo hắn. Không chịu nổi bị làm
phiền Ngọc đành mặc kệ cho hắn lôi xuống căn tin.


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #5