Kẻ Địch Hay Đồng Minh?


Người đăng: Gmk26

Ngược dòng thời gian quay trở lại 19 năm trước.

Đảo Trường Sa Lớn. Trong căn hầm bí mật phía dưới một bệnh viện nhỏ
trên đảo. Dù ở độ sâu cả trăm mét dưới lòng đất, nơi này cũng không
hề âm u, ngột ngạt mà trái lại rất sáng sủa, không khí cũng rất
tươi mới và thông thoáng.

Từ cửa thang máy nhìn ra sẽ thấy được một hành lang thẳng tắp.
Dưới ánh đèn, có thể dễ dàng chứng kiến bảy cánh cửa tương ứng
với bảy căn phòng. Ngoài cánh cửa thang máy, hai bên trái phải hành
lang mỗi bên có bên có ba cánh cửa và một cánh cửa lớn ở cuối
hành lang. Lúc này trừ cánh cửa cuối cùng hành lang đang im lìm
đóng chặt còn lại sáu cánh cửa đều có đèn báo sáng lên nghĩa là
bên trong có người.

Đằng sau cánh cửa cuối cùng bên phải là một phòng thí nghiệm với
ba dãy bàn và một cái tủ bảo quản khổng lồ ở cuối phòng. Khác
với tình cảnh trang thiết bị y tế thiếu thốn của các tầng trên mặt
đất, nơi này đầy đủ mọi loại thiết bị tiên tiến đương thời. Trên
bàn bày la liệt những ống nghiệm, tiêu bản, kính kiển vi và một số
những dụng cụ hiện đại khác nữa.

Trong phòng chỉ có bốn người, hai nam hai nữ. Trong đó có một người
đàn ông gần ba mươi tuổi, nét mặt nghiêm nghị dường như là người chỉ
huy ở đây. Còn lại ba người tuổi đều khoảng hai mốt. Đồng thời họ
đều hành động theo sự chỉ đạo của người đàn ông kia nên có lẽ đều
là trợ lý của ông ta.

Một trong hai nữ trợ lý chợt rụt rè cất tiếng hỏi: "Phó giáo sư!
Thực nghiệm này nhất định phải tiến hành sao?"

"Nhất định!" Người đàn ông nghiêm nghị trả lời.

"Nhưng là tỉ lệ tử vong của phôi quá cao thưa phó giáo sư." Nữ trợ
còn lại lên tiếng.

"Đúng vậy thưa phó giáo sư. Lần trước chỉ là giảm một chút nồng
độ dưỡng khí thôi cũng đã làm chết 35% tế bào rồi. Nếu cho phôi
vào môi trường phóng xạ dù nồng độ cực thấp thì phôi cũng sẽ chết
đó." Nam trợ lý cũng phụ họa.

"Ta có nói cần cái phôi sống sót sao?" Người đàn ông hỏi bằng giọng
điềm nhiên.

"Nhưng là phó giáo sư, dù sao cái phôi đó hình thành cũng từ một
phần của ngài. Nói cách khác nó cũng được tính là con của ngài."
Cô trợ lý đầu tiên nói.

"Vì vậy nó càng phải chịu đựng." Người đàn ông nói giọng lành
lạnh: "Thế Giới Ngầm không có chỗ cho kẻ yếu, ta đã lún quá sâu
rồi. Nếu đứa bé không đủ mạnh mẽ thì tốt nhất nó không nên ra
đời."

Ba trợ lý còn định khuyên nhủ thì bị ông ta ngắt lời: "Các cô cậu
còn chưa hiểu ý của ta. Trước khi phôi chết hoàn toàn chúng ta sẽ
lấy một cụm tế bào có hoạt tính tốt nhất để nuôi dưỡng lại thành
phôi mới."

"Nhưng dù vậy sau khi sinh ra đứa bé có nguy cơ rất cao bị ung thư!" Cô
nàng trợ lý đầu tiên lại nói.

"Hoặc là trở thành một siêu nhân." Người đàn ông nói.

"Nhưng..." Cô nàng thực tập viên đầu tiên còn đang muốn nói gì thì
bị hai đồng nghiệp ngăn lại.

Người đàn ông quay lại. Ông ta nhập mật mã cho chiếc hộp kim loại
trên bàn. Nó hình lập phương có cạnh 45cm. Không rõ chiếc hộp được
làm từ gì nhưng có vẻ rất cứng cáp. Sau một tiếng "cạch", chiếc
hộp mở ra để lộ đồ vật bên trong. Đó là chiếc ống nghiệm khoảng
15cm đựng một thứ dịch đỏ nhạt đầy một phần ba ống và một mô thịt
to cỡ ngón út. Người đàn ông nhẹ nâng chiếc ống nghiệm, miệng lẩm
bẩm mấy câu. Ông ta hít sâu một hơi rồi quay lại nói với ba người
trợ lý:

"Bắt đầu thôi!"


Năm năm sau.

Trong thang máy của toà nhà cao nhất Singapore có một người đàn ông
đang dắt tay một đứa trẻ. Người đàn ông có vẻ đã gần ba năm tuổi.
Ông ta chính là vị phó giáo sư ở trong tầng hầm kia. Còn đứa bé
khoảng chừng bốn tuổi, không mặt lại có nhiều điểm giống với người
đàn ông. Đôi mắt có lẽ là điểm khác biệt dễ nhận thấy nhất ở họ.
Khác với màu đen thường thấy, đôi con ngươi của thằng nhóc lại có
màu tím nhàn nhạt.

"Ba ơi! Mình đi đâu thế?" Đứa bé hỏi bằng thứ âm thanh non nớt của
mình.

"Đi tiêm. Kai có sợ không?" Người đàn ông nói.

Sau khi nghe xong câu trả lời từ ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé
hơi tái đi. Nó theo phản xạ khẽ gật đầu. Nhưng rồi nghĩ đến điều
gì đó nó lại lắc đầu nguầy nguậy.

Theo tiếng "tinh" thang máy chậm dần rồi dừng hẳn lại. Cánh cửa mở
ra và người đàn ông dắt đứa bé ra ngoài. Trong sảnh chờ không có ai
ngoài một cô gái trẻ. Cô ta khoác bên ngoài bộ váy công sở một
chiếc áo blouse trắng dài đến đầu gối. Thấy người đàn ông tiến đến
cô ta vội đứng lên chào hỏi bằng tiếng anh:

"Xin chào! Ngài tìm ai ạ?"

"Xin hỏi giáo sư Kim có ở đây không?" Người đàn ông khẽ gật đầu với
cô gái rồi hỏi.

"Giáo sư hiện đang rất bận ngài tìm ông ấy có chuyện gì sao?" Cô
gái tiếp tục dò hỏi.

"Cô nói với ông ta là có người đến lấy mẫu huyết thanh ''ew3'' đặt
làm từ nửa năm trước." Người đàn ông đáp lại.

"Xin ngài chờ một lát." Thu hồi ánh mắt khẽ quét qua đứa nhỏ đang
tò mò nhìn ngó khắp phòng. Cô ta nhấc chiếc điện thoại trên bàn và
gọi cho ai đó. Lát sau, cô ta nhẹ nhàng nói với người đàn ông:

"Thưa ngài giáo sư đang đợi ngài ở bên trong."

Hơi gật đầu với cô gái rồi ông ta dắt đứa trẻ đi vào phòng. Ngoài
sảnh chờ cô gái nhìn theo đứa trẻ thì thầm:

"Nhìn trông đáng yêu quá. Đôi mắt màu tím trông là lạ cơ mà vẫn
đẹp."

Trong phòng, thằng nhóc được ngồi trên một chiếc ghế dựa. Nó vẫn
đưa đôi mắt màu tím của mình không ngừng ngắm nhìn xung quanh. Bên
cạnh, người đàn ông đang nói chuyện với một ông già tuổi khoảng gần
sáu mươi. Râu tóc ông già đã bạc phơ. Đôi mắt dưới cặp kính đã không
còn loé lên ánh sáng hăng hái, nhiệt huyết như thời trẻ mà có thêm
sự đục ngàu của thời gian. Người đàn ông cũng hơi thấy mất mác khi
chứng kiến đôi mắt của người tiền bối.

"Huyết thanh có đảm bảo được yêu cầu của tôi không vậy giáo sư?" Ông
ta hỏi.
"Ta đã làm như cậu yêu cầu. Tuy nhiên giá cả chúng ta cần phải bàn
lại." Ông già tiếp tục: "Trong ba nguyên liệu chính, máu của sư tử
trắng và máu của sói tuyết còn dễ tìm một chút chứ máu của gấu
bắc cực lại hơi khó tìm. Ta phải liên hệ rất nhiều bạn cũ mới lấy
được một phần đấy."

"Cảm ơn giáo sư! Về giá cả thì tôi đã tăng thêm hai phần ba số tiền
và chuyển vào tài khoản cuả ông rồi." Người đàn ông nói.

"Vậy là tốt rồi. Đồ của cậu đây." Vừa nói ông già vừa đưa cho
người đàn ông một xilanh to bằng ngón cái, dài chừng 18cm tính cả
mũi kim. Trong xilanh đựng đầy một thứ chất lỏng màu lam nhạt. Rồi
ông già chợt hỏi một câu:

"Cậu làm thứ này cho ai vậy?"

Người đàn ông không trả lời. Ông ta chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn
thằng nhóc bên cạnh mình.

"Cho đứa trẻ này?" Ông già hơi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu.

Lúc sau, trên một chiếc taxi một thằng nhóc đang dùng một tay nắm
chặt lấy cánh tay còn lại. Khoé mắt của nó còn đọng lại vài giọt
nước. Người đàn ông bên cạnh chợt hỏi nó:

"Bây giờ con thích đi đâu nào?"

"Đi đâu cũng được hả ba?" Thằng nhỏ hỏi lại.

"Ừ! Chơi hết ngày mai là Kai phải bắt đầu tham gia huấn luyện rồi
nên đi đâu cũng được." Ông ta trả lời.

"Đi công viên nước ạ."

Đứa bé nói rồi chợt hỏi: "Nếu con hoàn thành tốt huấn luyện sẽ
được gặp lại mẹ phải không ba?"

Người đàn ông gật đầu cười cười rồi xoa đầu đứa bé. Ông ta nói với
tài xế:

"Tới công viên nước."


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #7