Tín Ngưỡng


Người đăng: Gmk26

Những tia nắng chiếu qua khung cửa xổ bằng kính. Chúng như những tên
côn đồ quậy phá muốn làm tăng nhiệt độ của cả căn phòng lên. Nhưng
những cố gắng miệt mài chiếc điều hòa đã thành công giữ cho căn phòng
ở nhiệt độ mát lạnh.
Trong một căn phòng mát mẻ như vậy, mồ hôi Ngọc vẫn thấm đẫm cả
chiếc áo ba lỗ trắng để lộ thân hình gầy gò cao lêu nghêu của hắn.
Ngọc đứng lên khỏi sofa. Hắn xỏ chân vào đôi tông lào đã mòn gần
hết đế và bước những bước đi siêu vẹo như một con sâu rượu ra nhà
vệ sinh. Vặn vòi nước ở mức to nhất để nhanh chóng đổ đầy chiếc
chậu rửa mặt nhựa nhỏ màu trắng. Úp cả mặt vào trong chiếc chậu
để cho dòng nước mát lạnh nhẹ lau đi những giọt mồ hôi to đùng, bám
chi chít trên khuôn mặt của hắn. Đồng thời cũng làm hắn bình tĩnh
lại phần nào.

Cảm nhận được trái tim đang chậm rãi giảm nhịp độ hắn biết điều
mình vừa trải qua là sự thực. Đang ngủ ngon thì tự dưng bị kéo vào
trong não hải. Rồi lại tự dưng từ đâu đó nhảy ra một tên biến thái
đòi giết xong... đoạt xá. Móa nó chứ mày nghĩ mày là cái thá gì
mà cũng muốn đoạt xá ông mày? Chết tiệt! Cứ tưởng mấy trò hề kiểu
này chỉ có trong tiểu thuyết của Tàu thôi chứ. Thế mà mình cũng
đụng phải. Thật là không thể tin nổi! Mà tại sao ông trời lại không
cho mình trọng sinh một phen cơ chứ? Quất vài con lô có phải giàu xừ
nó rồi không. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức giận vì sự bất công
của ông trời.

Nghĩ vậy thôi chứ hắn biết mình còn sống sót đã là nhờ ông bà tổ
tiên hiển linh cộng thêm công đức mấy đời rồi. Nếu không thì có lẽ bộ
thân xác đẹp đẽ và cao qúy này đã phải đổi chủ rồi. Khi đó linh hồn
cao thượng của hắn cũng sẽ trở thành món điểm tâm cho tên đáng chết
vạn lần kia.

Nhớ lại lúc đó Ngọc vẫn chưa hết run. Tên kia mới trừng mắt thôi mà
không gian quanh hắn đã bùng lên những ngọn lửa to bằng nắm đấm, đỏ
rực. Những chỗ ngọn lửa bám vào sẽ thấy đau rát tột cùng. Phần "cơ
thể" bị đốt đó sẽ chuyển thành những điểm sáng màu bạc rồi bị
hút về phía tên kia. Mỗi điểm sáng mất đi "cơ thể" hắn sẽ trở nên
trong suốt hơn. Và hắn cũng sẽ cảm thấy mơ hồ hơn. Dù vậy Ngọc vẫn
cố gắng chống cự lại. Không phải vì lòng kiêu hãnh hay niềm tin vào
chính nghĩa gì cả. Hắn không có những thứ đó. Đùa gì chứ một
thằng trộm vặt có thâm niên vài năm dù có lão tía là cảnh sát mà
còn có những đức tính đó thì đã ngồi mọt gông trong trại cải tạo
rồi. Ngọc chống cự lại đơn giản là vì hắn sợ. Sợ nghĩ đến cảnh
một lão tía phải sống lủi thủi một mình. Sợ chưa kịp thực hiện
lời hứa đã phải đối mặt với má ở thế giới bên kia. Mà chắc gì
đã sang được thế giới bên kia có khi hắn lại phải quằn quại trong
"bụng" của tên nào đó cũng nên. Cùng lúc đó một tấm bùa màu vàng được để
dưới gối của hắn bỗng nhiên bốc cháy. Điều kì lạ là ngọn lửa tạo ra từ tấm bùa
không hề ảnh hưởng tới bất cứ vật nào khác. Thậm chí nếu có ai chứng kiến lá
bùa đều sẽ dật mình vì họ không thể cảm nhận được chút nhiệt độ nào tù ngọn
lửa dường như ngọn lửa đó chỉ là một ảo giác.

Ngọc cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng khi hắn đã mệt mỏi và
chuẩn bị buông xuôi thì một tiếng gầm phát ra từ trước mặt đã cho
hắn thấy được ánh sáng hi vọng. "Tín ngưỡng lực? Ở đâu ra nhiều tín
ngưỡng lực như vậy?" Thanh âm tên khốn khiếp kia mang theo bất ngờ
vọng lại. Sau đó là một tiếng gầm khủng bố phát ra từ mồm hắn:
"Không! Thân xác này là của ta! Là của ta!"

"Của cái móa mày. À không đúng! Là của tao!" Cố bật trả bằng cái
giọng thều thào. Trong sự mơ màng hắn thấy tên kia bị vài ba sợi tơ
vàng óng ánh trói chặt tên kia. Những nơi sợi tơ trói đến nơi đâu,nơi
đó giống như Ngọc lúc bị đốt lúc trước, xuất hiện những điểm sáng
nhưng không phải màu bạc mà là một màu đỏ rực. Những điểm sáng ấy
cùng với những điểm sáng màu bạc đã đổi hướng. Tất cả cùng nhau
lao nhanh về phía Ngọc. Một cảm giác thoải mái dễ chịu bao chùm
lấy hắn. Ngọc có thể thề là đời hắn chưa bao giờ biết hút cần là
gì. Nhưng hắn dám đảm bảo hút cần cũng chỉ thoải mái đến thế là
cùng.

Nhớ đến đó một cơn đau đầu bỗng nhiên ập đến. Hắn có cảm giác như
đầu mình như được ai đó tặng cho vài viên gạch vậy. Theo một phản xạ
tự nhiên hắn chửi lên một tiếng, vứt chậu nước trên tay xuống rồi
đưa hai tay ôm lấy đầu. Khoảng vài phút sau khi cơn đau qua đi trong đầu
hắn xuất hiện thêm một đống trí nhớ hỗn độn. Chúng có dài có
ngắn, nhưng hầu hết đều khá mơ hồ. Tuy vậy chúng cũng đã giúp Ngọc
biết đuợc chuyện gì xảy ra.

"Tên đáng chết kia thế mà lại là ma pháp sư." Hắn lẩm bẩm: "Phất
rồi, phất rồi, trong mớ kí ức của hắn có cả đống cần tri thức để trở
thành một ma pháp sư. Một khi đã trở thành ma pháp sư kiếm tiền sẽ không
còn là việc khó nữa. Biết đâu được sau khi luyện xong, khuôn mặt vốn
đã cực soái của mình sẽ càng thêm đập choai, các cô nàng xinh đẹp sẽ
phải qùy gối van xin để làm người yêu mình. Ha ha ha" Ngọc bắt đầu tưởng
tượng tới một tương lai huy hoàng đã mở ra ngay trước mắt.

Ọt ọt ọt! Một thứ âm thanh quái dị vang lên từ chiếc bung gần dính vao lưng.
"Hôn mê mà cũng nhanh đói thế nhỉ? Phải tìm cách lấp đầy cái bụng trước cái
đã." Mang theo quyết tâm thà chết cũng phải làm một con ma no, hắn lao thẳng
vào bếp.


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #3