Nguy Cơ Bị Đoạt Xá


Người đăng: Gmk26

Nhìn những vòng sóng nhỏ lan ra từ bàn chân, Ngọc cảm thấy đồng
cảm với lão Rô Bin Sơn. Mười năm kinh nghiệm lăn lộn chốn "giang hồ"
chẳng giúp hắn xác định được vị trí của bản thân.

Hắn tên là Trần Ngọc. Thường tự giới thiệu là một soái ca mười
tám tuổi nhưng vẫn còn chưa nhiễm chút bụi của chốn hồng trần.
Không nên vì vậy mà hoài nghi giới tính của hắn. Độ men lì của hắn
không được một trăm cũng phải được sáu... khục! phải được chín
chín. Để tìm một nam sinh hoàn hảo như thế khó như vào rừng săn
động vật sắp tuyệt chủng vậy. Còn về nguồn gốc của cái tên có
chút nữ tính (cũng là điều nữ tính duy nhất trên thân thể men lì
này) có lẽ là do lúc sinh ra hắn đã quá sáng chói khiến lão tía
lóa cả mắt mới đặt cho một cái tên như vậy.

Nhắc đến lão tía của hắn thì ông là một tên cảnh sát sắp về hưu.
Từ bốn năm trước ông đã phải xin rút khỏi tổ chuyên án về làm việc
ở ban văn thư do đã trái lệnh cấp trên. Dù vậy công việc của ông vẫn
rất bận rộn, ít có thời gian ở nhà. Má hắn lại mất năm hắn mới
tám tuổi do tai nạn nên Ngọc phải học cách tự lo từ nhỏ.

Thường thì giờ này hắn đang lang thang khắp đầu đường cuối phố với
đám anh em xương máu, sinh tử huynh đệ rồi. Đời éo ai ngờ mấy thằng
mà hắn gọi là anh em ấy lại vì chữ "gái" mà... thôi không nói chắc
ai cũng rõ việc chúng nó đã làm. Chán đời, hắn đành phải nằm
ngửa ra trên chiếc sofa mềm mại, nhấp một ngụm nước chè loãng đã
nguội ngơ nguội ngắc và suy ngẫm về nhân sinh...

Gió trời hiu hiu nhè nhẹ. Cái nóng bức đầu hè bị xua đi hết sạch.
Ngọc đã ngủ thiếp đi lúc nào mà không hề hay biết. Đến khi mở mắt
ra hắn đã thấy mình ở chỗ này.

Bầu trời nơi đây rất cao và trong. Giữa màu xanh thăm thẳm ấy chỉ có
một vài đám mây nhẹ trôi. Mằc dù hắn cũng không rõ mây mỏng và nhỏ
như vậy có được tính là đám không nữa. Dưới chân hắn là một lớp
kính dày cả gang tay và rất cứng cực kì cứng dường như là kính
cường lực. Đúng là một lớp chứ không phải là một tấm. Từ lúc
tỉnh lại hắn đã lượn vài vòng lớn. Nhưng đừng nói là đi tới, nhìn
thôi cũng chưa thấy điểm cuối ở chỗ nào. Thậm chí hắn đã hoài nghi
diện tích lớp kính lên tới cả trăm hecta cũng nên. Đại dương dưới
tấm kính sâu thăm thẳm đến nỗi căng lòi mắt ra cũng không thấy đáy.
Phía trên tấm kính cũng phủ một tầng nước dày cỡ một đốt ngón tay
và trong vắt. Điều làm hắn thấy tò mò là tấm kính lớn như thế
cần bao nhiêu tiền mới làm nổi? Làm sao một tấm kính to vậy mà lại
không chìm? Làm xong rồi để ở chỗ này là gì không lẽ để phơi nắng?
Đợi đã! Nắng? Sao lại không nhìn thấy mặt trời? Thôi xong! má ơi con
sắp được gặp lại người rồi!

"Đừng bi quan như vậy ngươi chưa chết! Nhưng cũng không lâu nữa đâu."
Một giọng nói vang lên sau lưng làm hắn giật mình. Khi xoay người
lại, hắn thấy được một người thanh niên có đôi con ngươi vằn lên
những sợi tơ đỏ nhưng khuôn mặt lại trắng bệch như bị thiếu máu. Tên
đó mặc một bộ áo choàng kì lạ rộng thùng thình đã sờn cũ. Cả cơ
thể hắn lơ lửng ở độ cao một mét giữa không trung. Khung cảnh cực
kì quái dị.

"Cái..." Cố muốt xuống câu chửi thề đã lên tận họng xuống dưới. Từ
mấy chục bộ phim kinh dị đã xem Ngọc rút ra được một kết luận. Kẻ
hoảng loạn thường không phải là nhân vật chính. Chỉ cần là nhân vật
chính thì dù có nát đến mấy cũng sẽ sống ít nhất là đến cuối
phim. Và nếu đây là một bộ phim thì tất nhiên hắn muốn làm nhân vật
chính nhưng... hi vọng là không có phần hai. Nên theo hắn việc quan
trọng nhất lúc này là giữ cho mình bình tĩnh và tỉnh táo.

"Anh là ai vậy?" Dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng cơ thể cuả hắn vẫn
còn run lên nhè nhẹ.

"Việc này không quan trọng" Tên lơ lửng mặt mày không nhúc nhích đáp
trả bằng một giọng lạnh tanh.

"Vậy hãy cho tôi biết đây là đâu?" Ngọc hỏi bằng điệu bộ thành
khẩn.

"Sao? Ngươi sợ?" Không đợi hắn trả lời tên kia nói tiếp: "Đây chính
là não hải của ngươi. Ngươi nên thấy thỏa mãn đi vì dù chỉ là một
người bình thường trước khi chết ngươi vẫn có thể nhìn thấy não
hải của bản thân. Ha ha ha"

"Cái gì? Đây là não hải của mình?" Hắn không thể tin vào điều mình
đang nghe. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra từ lúc tỉnh lại dù không xác
định được vị trí của bản thân nhưng hắn lại không hề cảm thấy xa
lạ với nơi này.

"Mày muốn làm gì trong não hải của tao? Cút ra!" Ý thức được vấn
đề Ngọc gầm lên giận dữ.

"Sao hả? Ngươi nhận ra rồi? Có cảm thấy hơi muộn rồi không?"


Đặc Dị Siêu Năng - Chương #2