Chương 265: Vọng Nguyệt Thiên Tâm



Đang trong lúc Diệp Phong và Lãnh Nguyệt vội vã chuẩn bị lễ thành hôn thì ở bên đảo quốc bên bờ đại dương kia, cũng tiến hành một lễ thành hôn y như vậy.



Tại đất nước này, các đại gia tộc vẫn chiếm giữ phần lớn thế lực chủ đạo, chính vì vậy mà nhất cử nhất động của Tử Xuyên đều bị người khác quan sát để ý, là một người thừa kế Tử Xuyên Khang Giới tổ chức hôn lễ dĩ nhiên là thu hút những tinh anh trên toàn mọi lĩnh vực tới tham dự, và điều quan trọng nhất là sau buổi lễ thành hôn này, gia tộc Tử Xuyên sẽ có sự thay đổi --- Đổi gia chủ.



Ai cũng không biết nửa tháng trước Tử Xuyên Cảnh Đằng vẫn còn khỏe mạnh như vậy tại sao đột nhiên quyết định nhường lại chiếc ghế lãnh đạo cho đứa cháu của mình. Trong ý thức của mọi người thì đó là nhân vật chưa bao giờ chịu thua bởi tuổi già, mặc dù đa hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn còn muốn nắm quyền cao nhất trong gia tộc, từ hồi ông ta ngồi lên chiếc ghế này đã bốn mươi năm, tất cả chuyện gì cũng đến tay ông, ông là một người độc tài, làm bất kỳ thứ gì đều không hề nghe theo người khác bao giờ, và cũng không ai có thể hiểu thấy được tâm tư của ông ta.



Trang viên, phải là gia chủ thì mới vào đó được, vậy mà trong nhà lúc này có một nam một nữ đang ngồi đối diện với nhau.



Tử Xuyên Khang Giới vẫn mỉm cười vui vẻ như mọi khi, khóe miệng nhếc lên làm cho người ta rất khó biết được tâm trạng lúc này của hắn ta ra sao. Đây cũng là điều đáng sợ nhất của hắn, trong gia tộc Tử Xuyên, có ít nhất mấy chục người có đủ khả năng giết hắn nhưng không có ai có thể so sánh được với sự nhanh nhẹn, lưu manh của hắn. Cũng chính vì như vậy mà mới trong chỉ có vài tháng ngắn ngủi thôi, hắn đã nắm trong tay toàn bộ quyền lực, trở thành gia chủ trẻ nhất của gia tộc Tử Xuyên.



“Cậu bây giờ nên đi vào tiếp vợ của cậu chứ không phải ngồi ở đây!” Người phụ nữ kia chầm chậm bước tới bên cửa sổ rồi nói. Khác với các cô gái nước R, trên người của bà ta có rất nhiều thứ có thể sánh ngang được với đàn ông, người lạ mặt đầu tiên gặp bà ta có lẽ sẽ thấy bà ta đẹp tuyệt trần, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ thì chắc chắn sẽ phải thay đổi ngay quan điểm của mình, vì ánh mắt của bà ta vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi làm cho người ta mỗi lần nhìn thấy đều phải tun lên cầm cập.



“Cô! Cô nói xem, trong trái tim cháu thì cái ghế đó quan trọng hơn, hay là người con gái đó quan trọng hơn?” Tử Xuyên Khang Giới vỗ vỗ vào chiếc ghế, rồi mỉm cười nói. Thật khó có thể tưởng tượng nổi một phụ nữ gần năm mươi tuổi như vậy mà lại có làn da như một thiếu nữ. Vậy nhưng, hắn ta chắc chắn một điều rằng người phụ nữ đối diện với hắn này, chính là người đã mất tích hai mươi năm nay, mãi cho đến mười ngày trước mới xuất hiện, và cũng chính vì sự xuất hiện của bà ta mà kế hoạch của hắn mới phải thay đổi.



“Đừng có gọi tôi là cô, tôi và Tử Xuyên chẳng có quan hệ gì với nhau cả!” Người phụ nữ kia nhướng mày lên nói, tuy không quay đầu lại nhưng giọng nói lại có vẻ phẫn nộ: “Tôi không phải do huyết thống mới giúp cậu! Giữa hai chúng ta chỉ có sự trao đổi công bằng mà thôi, mỗi người đều cần một thứ, về sau không ai nợ ai cả”.



“Vâng!” Bất kỳ người đàn ông nào lớn lên ở cái đất nước này thì đều coi phụ nữ là đê hèn, là cỏ rác. Trước đây, Tử Xuyên Khang Giới cũng không bao giờ tỏ ra tôn trọng bất kỳ người phụ nữ nào cả, vậy nhưng sau khi gặp vị cô này thì hắn đã thay đổi luôn cái quan niệm cổ hủ của mình.



Một gia đình hiển hách, một thân thế có nhiều người thèm muốn đã làm cho Tử Xuyên Khang Giới tự tin hơn bao giờ hết, thậm chí có lúc hắn còn chẳng coi ông nội Tử Xuyên Cảnh Đằng là gì, và kết quả là hắn suýt chút nữa thì phải chấp nhận thua cuộc, ông nội hắn nắm giữ những sức mạnh mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi, nhất cử nhất động của hắn đều bị ông nội của hắn biết hết. Người ta hay nói biết mình biết người trăm trận trăm thắng, nếu như bị đối phương nắm hết đường đi nước bước rồi thì bại trận là lẽ đương nhiên. Vậy nhưng may mắn thay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy thì người phụ nữ này lại xuất hiện cứu vãn tình thế.



Tử Xuyên Khang Giới tin rằng, người phụ nữ này đối với quyền thế cũng không ham muốn cho lắm, nếu không thì người ngồi lên chiếc ghế gia chủ này chắc chắn đã không phải là hắn. Chính vì vậy mà từ trước đến giờ, một người kiêu ngạo như hắn cũng phải cúi đầu vâng dạ. Đây cũng coi như là cách tốt nhất để hắn chứng tỏ lòng tôn trọng với người phụ nữ này.



“Tôi đi xem ông ta ra sao! Cậu cứ tiếp tục hưởng thụ hương vị của người có quyền hành cao nhất ở đây đi!” Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn ra những bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài, một lúc lâu sau mới quay người lại bước ra ngoài cửa, nhưng khi một chân vừa bước qua bậc cửa thì bà ta đột nhiên dừng chân lại, trầm giọng nói: “Phải đối xử tốt với Lisa đấy, cô ấy là một cô gái vô cùng tốt đó!” Nói xong, người phụ nữ này liền rời đi, không thèm ngoái đầu lại chào hắn một câu.



Dĩ nhiên bà ta biết rằng lời cảnh cáo vừa rồi của bà ta với Tử Xuyên Khang Giới là hoàn toàn vô ích, vì hắn từ khi sinh ra đến giờ đã trải qua bao nhiêu cuộc khảo nghiệm nghiêm ngặt nhất, hắn ta là một người bất chấp thủ đoạn để thành công, trong mắt của hắn ta thì phụ nữ chẳng qua là cái máy đẻ con cho hắn mà thôi. Dĩ nhiên, cô gái Lisa đó còn có một tác dụng khác nữa nhưng Tử Xuyên Khang Giới cũng không phải vì thế mà đầu tư toàn bộ tâm sức lên cô ta, vì hắn cũng cảm thấy điều đó là không cần thiết.



Trên mặt đất, tuyết đã đóng thành một lớp mỏng, in lại trên đó là những vết chân của người qua lại, thay tên đổi họ hai mươi năm nay, người phụ nữ đang đi trong tuyết này đã quá quen với thân phận hiện tại của mình. Nhưng sau khi quay lại với cái Trang viện này thì bốn chữ Tử Xuyên Mỹ Trân bất giác cứ hiển hiện ra trong đầu của bà ta. Cũng chủ vì hai chữ Tử Xuyên mà bà mất đi người đàn ông mà bà yêu nhất, cũng chỉ vì sự ra đi của người đàn ông đó mà bà mới quyết tâm tách mình ra khỏi cái gia tộc to lớn này. Đây cũng đồng nghĩa với việc bà đã thoát khỏi vòng đời của số phận để đi tìm một vận mệnh mới.



Thế là, ở một đất nước coi đàn bà như là một thứ đê tiện, rẻ tiền, hèn mạt nhất này, cái tên Tử Xuyên Mỹ Trân có lẽ đã mất hút trên cõi đời này, nhưng cái tên của võ đạo đệ nhất nhân Vọng Nguyệt Thiên Tâm lại được người đời biết đến như sấm ngang tai. Trong hơn ngàn năm lịch sử phát triển của nước R, bà là người phụ nữ đầu tiên được mọi người công nhận là đệ nhất võ giả.



Hồi tưởng lại những trải nghiệm đã qua của cuộc đời, Vọng Nguyệt Thiên Tâm bỗng nhiên cảm khái vô cùng, bước chân của bà lúc này đã dừng trước một căn nhà biệt lập ở trong Trang Viện.



Hai mươi năm trước, bà đã dứt áo ra đi ngay trước cánh cửa này, hai mươi năm sau bà lại trở lại nơi đây, nhưng mọi thứ tại đây đã thay đổi. Dĩ nhiên, nơi đây bây giờ đã trở thành nơi giam giữ gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Tử Xuyên, Tử Xuyên Cảnh Đằng.



“Két……!” Chiếc cửa sắt được mở ra kêu lên ken két, bên trong phòng lúc này âm u lạnh lẽo vô cùng.



Trong bóng tối, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở trên giường, từ lúc ông ta giết chết anh trai mình để lên ngôi đến giờ, ông không bao giờ ngờ được là lại có một ngày ông cũng trở thành tù nhân của người thân trong nhà mình như vậy. Nhưng sau bốn mươi năm làm gia chủ thì ông cũng thấy mình chẳng việc gì phải lo lắng cả. Bởi vì, ông không tin rằng cả gia tộc Tử Xuyên do một tay ông vun đắp lên lại có kẽ hở, ông càng không tin rằng có một người nào đó có thể khống chế được ông, vì nói cho cùng trong cái Trang Viện này có đến hơn nửa là những người xuất sắc nhất trong nhóm Nhẫn Sát, và đội trưởng của nhóm lại là một người hết mực trung thành với ông.



Vậy nhưng, trong một tình thế như vậy, một người phụ nữ đã làm hỏng hết toàn bộ, và người phụ nữ này không phải là ai khác mà lại chính là con gái của ông, nếu như không có sự xuất hiện của Tử Xuyên Mỹ Trân thì cuộc phản loạn này ông chắc chắn sẽ dập tắt nó một cách đơn giản và dễ dàng. Tuy thằng cháu của ông có trong tay những cao thủ như Điền Cương thì cũng không thể nào bằng được người anh mà năm xưa bị tổ Nhẫn Sát cho sa thải Tín Trường được.



Đang trong lúc suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa hé mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào làm cho ông cảm thấy chói mắt, chờ cho ánh mắt quen với ánh sáng rồi thì ông mới nhìn rõ bóng người đã bước vào. Khi trông rõ người này là ai thì bao nhiêu những hy vọng của ông giờ tan biến hết cả.



Kết quả thế là đã được an bài một cách chóng vánh, ông thông minh cả một đời người nhưng lại cũng không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của số phận, đây cũng là một trong những truyền thống của gia tộc Tử Xuyên. Có người cho rằng những vụ tranh chấp nội bộ thế này sẽ làm hỏng cả một gia tộc. Vậy nhưng, gia tộc Tử Xuyên, trong mấy trăm năm trở lại đây, lại không hề vì nó mà trở nên lụi bại, mà ngược lại nó càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.



Điều này cũng phù hợp với những quy luật của tự nhiên, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền để sống.



Chính vì vậy mà những gia chủ của Tử Xuyên, từ đời này sang đời khác đều tuân thủ theo cái quy luật này. Trong mắt của bọn họ thì những người đến ngay cả người thân của mình cũng có thể ra tay hạ thủ thì bọn họ có thể làm được rất nhiều thứ to lớn, gia tộc từ đó có thể hùng bá thiên hạ. Chỉ có như vậy bọn họ mới có đủ tư cách làm gia chủ của gia tộc Tử Xuyên.



Chính vì vậy mà giờ đây, gia tộc Tử Xuyên đang có hai người hành động như vậy, đó chính là con gái Tử Xuyên Mỹ Trân cùng với đứa cháu trai Tử Xuyên Khang Giới của ông. Tử Xuyên Cảnh Đằng không biết lúc này mình nên mừng vui hay là đau khổ nữa.



“Mỹ Trân…” Trầm ngâm một lúc lâu, Tử Xuyên Cảnh Đằng liền mở miệng nói. Trong suy nghĩ của mình, ông cho rằng cả đời này của ông, ông chưa bao giờ làm việc gì sai trái cả, kể cả thái độ của ông với con gái của chính mình cũng vậy. Rất nhiều năm trước, ông đã vứt bỏ những tình cảm ướt át trong người của ông xuống, bất kể đó là tình thân, tình bạn hay thậm chí tình yêu đi chăng nữa, tất cả những thứ đó ông đều coi chúng là trở ngại trong những phán đoán cần thiết của ông.



Vậy nhưng, theo tuổi tác ngày càng cao của mình, con trai, con gái, thậm chí cháu của ông lần lượt rời khỏi thế gian, ông mới phát hiện ra cuộc sống của mình thiếu thốn quá nhiều thứ.



“Tôi tên là Vọng Nguyệt Thiên Tâm!” Người phụ nữ đứng ở cửa lạnh lùng nói.



Gia tộc Tử Xuyên là một gia định coi phụ nữ là rẻ rách nổi tiếng của nước R. Chính vì vậy mà khi mới sinh ra đời, bà đã không được hưởng cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, thậm chí còn cực khổ hơn cả những đứa trẻ thông thường khác. Có lẽ là do thiên bẩm, nên từ khi còn bé, cha của bà đã phát hiện ra khả năng thiên bẩm này rồi đưa bà vào tổ Nhẫn Sát luyện tập.



Chính vì vậy mà cho dù khi chưa thoát ly khỏi gia tộc thì Vọng Nguyệt Thiên Tâm đã không coi Tử Xuyên Cảnh Đằng là cha của mình rồi, bà cũng chẳng có một chút tình cảm gì với ông ta cả, giống như những thành viên khác trong Nhẫn Sát, Tử Xuyên Cảnh Đằng là ông chủ.



Nghe thấy đối phương nhắc nhở mình như vậy, Tử Xuyên Cảnh Đằng liền mỉm cười chua chát nói: “Vọng Nguyệt Thiên Tâm… Thật không ngờ một đệ nhất võ đạo, thiên hạ đệ nhất võ giả lại là người trong gia tộc Tử Xuyên, hơn nữa lại là con gái của ta nữa!” Mười lăm năm trước, trong lúc Võ Nguyệt Thiên Tâm danh tiếng lẫy lừng, ông đã từng cho người đi do thám thân thế của bà ta nhưng không thể thu lại được bất kỳ tin tức nào cả. Có lẽ những người đi do thám tin tức đó chưa kịp thăm dò ra điều gì thì đã bị Vọng Nguyệt Thiên Tâm kết liễu rồi. Từ trước đến giờ chưa có ai trông thấy dung mạo của bà ta, chỉ có mỗi một thông tin duy nhất về bà ta, đó là Vọng Nguyệt Thiên Tâm là một nữ giới, vì từ cái tên này cũng có thể đoán ra được bà tư là nữ giới, và nhất là thông qua vũ kỹ đặc biệt của bà mà suy đoán.



Thông qua những phân tích của những xác chết bị giết dưới tay của Vọng Nguyệt Thiên Tâm thì mới biết vũ kỹ của bà dùng là một lưỡi gươm ngắn thường hay dùng trong thời cổ đại của Trung Quốc..



“Nếu như không có ông thì cũng không thể nào có cái tên Vọng Nguyệt Thiên Tâm được, bây giờ ông chắc đã đoán ra được hàm ý trong cái tên cảu tôi rồi chứ?” người phụ nữ ngồi trước mặt Tử Xuyên Cảnh Đằng thản nhiên nói. Trước đây, bà chưa từng được thưởng thức hương vị bình đẳng như vậy trước mặt Tử Xuyên Cảnh Đằng, nên biết rằng toàn bộ các nhân sĩ của nước R chưa có người nào có được diễm phúc như bà bây giờ, đó là ngồi nói chuyện bằng vai phải lứa với Tử Xuyên Cảnh Đằng.



Tử Xuyên Cảnh Đằng nghe vậy liền gật gật đầu hồi tưởng lại hai mươi năm trước, suy xét xem quyết định của mình hồi đó là đúng hay là sai.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #267