Chương 264: Hỏi tội



Những văn kiện bầy la liệt trên bàn cũng không thể nào làm cho Lý Duệ cảm thấy có hứng thú, những câu nói ban nãy của Yên Vĩnh Tường cứ lởn vởn trong đầu của Lý Duệ. Gã thở dài một cái rồi mở ngăn kéo trên bàn làm việc ra, bên trong trống rỗng, chẳng có bất kỳ một văn kiện nào, cũng càng không có những thứ khác mà chỉ có một tấm ảnh để trơ trọi ở trong đó.



Mỗi lần Lý Duệ cảm thấy cô đơn hoặc tâm tình không được tốt thì hắn liền nhớ đến bức ảnh này, cho dù không cần nhìn đi chăng nữa thì gã cũng không thể quên được những hình ảnh về cô, cho dù đó là những chi tiết nhỏ nhất.



Không thể tưởng tượng nổi, hai người không có quan hệ gì với nhau lại có thể giống nhau đến như vậy, Lý Duệ nhẹ nhàng đưa tay lên lau lau tấm kính trên khung ảnh, như là đang vuốt ve làn da của cô gái đó vậy, cẩn thận và âu yếm. Lúc này, gã đột nhiên lại nhớ tới Lãnh Nguyệt, dù hai người mới gặp nhau có hai lần, nhưng do Lý Duệ là một người quá mức lý trí nên gã đã không nhảy chồm tới ôm cô vào lòng.



Vậy nhưng cho dù gã có bình tĩnh vững vàng đến đâu đi chăng nữa thì khi nghe thấy Lãnh Nguyệt sắp lấy chồng, trong lòng gã cũng cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng. Nói cho cùng thì Lãnh Nguyệt làm cho gã nhớ tới những ký ức tuyệt đẹp khi xưa của gã. Lý Duệ lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, đáng lẽ gã phải là một người lạnh lùng, không có tình cảm, nhất là khi người yêu của gã đã mất được năm sáu năm nay, nhưng gã cũng chưa hề rung động với bất kỳ người con gái nào cả.



Đang trong lúc Lý Duệ chìm đắm trong ký ức cuồn cuộn trào về thì có tiếng gõ cửa vang lên, cắt nganh dòng suy nghĩ của gã. Lý Duệ vội vã cất tấm ảnh vào trong ngăn bàn rồi đưa tay lên quệt nước mắt, sau đó, gã lấy lại bình tĩnh và phong thái thường ngày của mình.



“Mời vào”



Lý Duệ vừa mới dứt lời thì cánh cửa từ từ hé mở.



“Anh!” Lý Đan ngập ngừng một chút rồi bước vào bên trong, sau đó quay người khép cửa lại cho cẩn thận.



Lý Duệ thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng, nửa tiếng trước gọi điện cho Lý Đan mà cô có thèm nghe đâu, vậy mà bây giờ cô lại chủ động đến tìm gã. Trong lúc suy nghĩ thì Lý Duệ cũng đứng dậy, đích thân đi pha trà cho Lý Đan, có lẽ trên đời này chỉ có mỗi cô em gái của gã mới được gã hầu hạ như vậy. Nên biết rằng chủ tịch tập đoàn Kỳ Lợi đi đến đâu là có người cơm bưng nước rót đến đó, hơn nữa tính cách của gã cũng vô cùng cao ngạo, cho dù có gặp những nhân vật có máu mặt, gã cũng không hạ thấp mình bao giờ.



“Em có chuyện này muốn nói với anh!” Lý Đan tiếp lấy tách trà nhưng cứ cầm ở tay, không hề có ý muốn uống gì cả, thậm chí đến cả chiếc khăn quàng cổ của cô, cô cũng chẳng buồn gỡ xuống, giọng nói cùng với nét mặt của cô lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.



Lý Duệ biết cô em gái của mình từ trước đến giờ rất ít khi có những biểu hiện như vậy, cho dù cô có điều gì cầu xin, cũng chỉ toàn là dùng hình thức làm nũng, có lẽ chắc là do mấy ngày hôm nay nó gây chuyện với mình nên mới như vậy. Lý Duệ nghĩ vậy liền mỉm cười, cố gắng nói với giọng ôn hòa nhất có thể: “Có chuyện gì em cứ nói đi! Nếu giúp được gì thì anh sẽ giúp!”



“Chị Tuyết có phải đã qua đời năm năm rồi phải không anh?” Lý Đan đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi nói. Chị Tuyết mà cô vừa nhắc tới chính là người con gái mà Lý Duệ yêu thương nhất, chỉ là gã và người con gái đó chưa tiến tới hôn nhân được mà thôi. Tuy là ông nội cực lực phản đối đám cưới này, nhưng Lý Đan cũng không đồng tình với ông nội của mình, vì cô cho rằng cả hai người đều rất hợp nhau, bởi trong mắt của cô, họ là một cặp trời sinh, có lúc cô cố hỏi ông nội mình lý do nhưng Lý Chấn cứ chối quanh chối quẩn, không thực sự trả lời câu hỏi của cô một lần nào cả.



Nhưng mấy ngày hôm trước, cô đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của Lý Chấn và biết được căn nguyên của nó.



Tất cả đều chỉ là vấn đề của thân thế.



Lý Duệ không biết tại sao cô em gái của mình đột nhiên nhắc đến Tuyết Nhi. Mấy năm nay Lý Đan luôn tránh không muốn nhắc tới nỗi thương lòng này của Lý Duệ, thậm chí có lúc cô còn tìm đối tượng khác giới thiệu cho Lý Duệ nữa vì cô muốn anh trai của mình nên vui vẻ hơn một chút, không nên sống mãi trong đau buồn như vậy.



Vậy nhưng hôm nay, Lý Đan bỗng nhiên lại hỏi vậy nên Lý Duệ cũng chẳng hiểu cái gì cả. Từ lúc bước vào đây đến giờ, giọng điệu của Lý Đan khác hẳn mọi hôm, nhưng lý do tại sao thì gã không biết.



“Đúng vậy! Đã năm năm rồi!” Lý Duệ dựa lưng ra phía sau ghế thở dài nói.



“Vậy anh có nhớ là chị Tuyết còn một người em gái nữa không…” Lý Đan thăm dò hỏi, trên đời này người giống người là rất hiếm, vậy mà bây giờ lại có người giống đến chín mười phần thì thật là không thể tưởng tượng nổi. Đại bộ phận thì thường là anh chị em trong một nhà mới có thể giống nhau như vậy, khi mới gặp Lãnh Nguyệt, Lý Đan đã giật mình kinh hãi, vậy nhưng sau khi nghe trộm được câu chuyện thì cô mới biết sự việc không hề đơn giản như vậy, có lẽ do chị Tuyết linh thiêng nên mới cho ông anh của mình gặp Lãnh Nguyệt.



“Đúng vậy! Tuyết Nhi còn có một người em gái nhưng từ khi còn bé, cha mẹ của cô ấy cùng với người em gái này gặp tai nạn máy bay nên từ đó Tuyết Nhi đã trở thành trẻ mồ côi!” Nói đến đây, Lý Duệ mường tượng lại cảnh Tuyết Nhi đang ngồi trước mặt gã, kể lại những nỗi đau trong cuộc đời của mình.



“Em gái của chị Tuyết vẫn chưa hề chết! Hơn nữa chúng ta còn gặp mặt rồi nữa cơ!” Lý Đan nghiêm giọng nói, cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Em gái của chị Tuyết chính là Lãnh Nguyệt!”



Đối với câu truyện của mười mấy năm trước thì Lý Đan không biết tý gì nhưng cô nhận định thân phận của Lãnh Nguyệt như vậy là vì cô tin vào cái tai của mình, và cô hoàn toàn tin vào lời nói của ông nội mình.



Lý Duệ lúc này nghe Lý Đan nói vậy thì sắc mặt sa sầm hẳn xuống, mắt trợn lên nhìn thẳng vào Lý Đan, gã cố gắng tìm kiếm xem Lý Đan có nói dối gã không, có lừa gạt gã điều gì không nhưng kết quả là gã không thể phát hiện ra điều gì khả nghi cả, hơn nữa chuyện có liên quan đến Tuyết Nhi thì cho dù Lý Đan có nghịch ngợm đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng biết mình không nên đùa những chuyện như thế này.



“Sao em lại biết được chuyện này hả?” Im lặng một lúc lâu sau, Lý Duệ mới mở miệng ra nói.



“Là do ông nội nói chuyện với người khác ở trong phòng, em chẳng may đi ngang qua nên mới nghe thấy được!” Lý Đan không hề che dấu bất kỳ cái gì, sau đó cô thuật lại toàn bộ quá trình và nội dung câu chuyện, thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ qua.



Lý Duệ im lặng ngồi nghe, gã không hề lên tiếng cắt ngang lời nói của Lý Đan, cố gắng giữ bình tĩnh.



Thực ra thì gã không hề có lý do hoài nghi về những tin tức này của Lý Đan vì người nói ra là ông nội của gã, chính vì vậy mà càng nghe Lý Đan nói, Lý Duệ càng buồn thêm.



Sự việc không đơn giản như những gì mình đã nghĩ, chỉ cần biết phân tích một chút thôi thì có thể biết được không phải đến lúc gã đưa Tuyết Nhi về giới thiệu cho Lý Chấn biết mà ông đã biết Tuyết Nhi trước cả gã từ rất lâu rồi, thậm chí là khi cô vừa mới ra đời, ông ta cũng đã biết cô ấy là ai rồi.



Nếu suy luận thêm một bước nữa thì đem hai chị em của Tuyết Nhi tách ra, cho Tuyết Nhi biết em gái của cô chết sớm, sau đó đưa cô đến trại trẻ mồ côi ở thành phố S, từng sự việc đều được sắp đặt rất chu đáo, và người sắp đặt đó không ai khác chính là Lý Chấn. Đó cũng là lý do tại sao ông ấy lại ngăn cản tình yêu của mình với Tuyết Nhi.



Mười năm cách biệt, cuối cùng thì mình cũng phải quay lại căn biệt thự đó rồi, Lý Duệ nhắm hai mắt lại, bất giác đưa tay lên bóp bóp cái trán của mình. Đây là động tác quen thuộc khi gã suy nghĩ điều gì đó. Nhưng tiếc là lần này gã quay về không phải là để hàn gắn tình cảm với ông nội của mình, mà có lẽ lần quay về này là gã hỏi tội ông nội của gã.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #266