Hố Đen


Người đăng: Tn0125


  • Cuộc chiến?

Liên Kiếm Vân ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, Liên Mộng Vũ tựa hồ cũng chẳng muốn
nói nhiều, nhẹ nhàng cười rồi biến mất.

Ngơ ngác thật lâu, hai nắm đấm của Liên Kiếm Vân chậm rãi siết chặt như kiên
định một thứ gì đó trong đầu rồi xoay người rời đi.

Trở lại quán trọ, Liên Mộng Vũ không còn giữ nụ cười trên môi nữa, khuôn mặt
âm trầm hiếm thấy. Đối diện, Ứng Kim cau mày có hơi lo lắng nhìn nàng nhưng
cũng chẳng nói lên được cái gì.


  • Lẽ ra muội nên vui mới phải, Chí Tôn Điện thành công bước ra ngoài ánh
    sáng, trở thành chủ một phương cao cao tại thượng. Nhưng ta không vui nổi có
    quá nhiều thứ phiền phức trở thành hòn đá chắn đường, lí trí bắt ta dọn dẹp nó
    nhưng tình cảm và đạo tâm của ta không cho phép. Đạo Tâm! Cái gì là Đạo Tâm!
    Mấy đời suy nghĩ, chẳng lẽ nó chỉ là ý chí kiên định thôi sao!? Trái tim ta
    đang gào thét, nó đang rất muốn nghỉ, nhưng có quá nhiều vướng bận. Ta được
    xưng Ma, sao lại có nhân tính!?


  • Muội đang mất kiểm soát!


Hít một hơi thật sâu, Liên Mộng Vũ miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn so
với khóc.


  • Đúng vậy!? Ta nghĩ Đạo Tâm mình đang bị lung lay, kiếp này có lẽ là kiếp
    khó khăn nhất trong đời ta. Nhìn qua mọi sinh tử, tưởng chừng có thể buông bỏ
    được. Nhưng ta không cam tâm! Không cam tâm a!


  • Ta nghĩ muội bị lung lay giữa việc muốn diệt gia tộc chính mình và không
    diệt. Muội đang bị tâm ma khống chế.


Liên Mộng Vũ cúi đầu che đi đôi mắt u ám.


  • Đạo Tâm càng mạnh tâm ma càng điên cuồng. Ta luôn suy nghĩ nên bảo vệ gia
    tộc như thế nào, nên đối phó với những khó khăn trong tương lai ra sao. Việc
    công và việc tư không bao giờ có thể đặt cùng một chỗ, ta muốn thế lực của
    mình càng mạnh càng tốt, nhưng ta không muốn để người thân của mình gặp phải
    bất kể khó khăn nào. Hóa ra ta vẫn luôn yếu đuối như vậy. Đạo Tâm ta mạnh chỉ
    vì không có vướng bận, bây giờ vướng bận có rồi, nó trở thành tâm ma của ta.
    Ta thông suốt rất nhiều điều nhưng cũng không chấp nhận rất nhiều điều. Cuộc
    gặp gỡ hôm nay chính là hồi kết, ta cần đáp án cho trái tim. Ta trốn tránh vấn
    đề này quá lâu rồi.

Ứng Kim có chút im lặng nhìn phát cuồng Liên Mộng Vũ. Không ai ngoài hắn hiểu
được những kỷ nguyên này đã mang lại cho Vũ nhi áp lực và mệt mỏi lớn đến
nhường nào, càng không có ai hiểu được cái cảm giác đè nén khi mỗi lần trơ mắt
nhìn thân nhân bằng hữu từng cái từng cái thọ nguyên tiêu hao mà tử vong trở
thành nấm mồ trong ký ức là có cái cảm giác gì.

Tồn tại như bọn họ, là vũ trụ vô địch, nhưng cũng là vũ trụ những kẻ cô độc.
Ai mà chẳng có sứ mệnh khác nhau, bọn họ cũng có, nhưng sứ mệnh đó mang lại
cho họ áp lực lớn lao không thở nổi mà không một ai hay hiểu.

Ngẩng đầu lên, Liên Mộng Vũ đã khôi phục biểu cảm ngày bình thường. Nụ cười ôn
hòa trên môi nàng giống như chưa bao giờ tắt vậy.

Cho đến khi đám người Cố Dao trở về mang thêm một thành viên mới, Liên Mộng Vũ
và Ứng Kim chưa từng ra khỏi phòng.

Ba ngày sau, tại khu đất nơi cánh cửa đi vào bí cảnh, hơn vạn người tập trung
tại đó gây nên một trận xôn xao. Đoạn Lăng đứng trong đoàn người khóe miệng
gợi ra một nụ cười lạnh lẽo.


  • Ha ha, người nhận được tạo hóa trong này không ai hơn được ta hết.

Nam Hoàng trong đám người cũng ngẩng đầu lên nhìn nơi nào đó sau lưng, ánh mắt
hiện lên từng đạo âm lãnh.


  • Đế Thương, mối nhục hôm đó sau khi vào bí cảnh sẽ từ từ tính sổ sau.

Hồng Viêm cũng ở trong đoàn người, nhưng giờ phút này lại có vẻ hưng phấn.


  • Chí Tôn Điện chủ, Liên Tam tiểu thư, ta không cần tạo hóa trong này, thứ ta
    muốn là có một danh ngạch Chí Tôn. Chí Tôn! Chí Tôn! Chí Tôn! Ta muốn tham gia
    vào cuộc chiến cuối cùng đó.

Đột nhiên, một trận cuồng phong nổi lên khiến cho ai nấy đều kinh hô. Chỉ thấy
trên thiên không mang theo đạo cầu vồng phá không mà đến, tản mát ra một loại
uy áp phô thiên cái địa khiến cho hơn vạn cái tu sĩ có chút bị ép không thở
nổi.

Theo sát na, đạo cầu vòng ây nổ tung, nơi mà nó đáp xuống bỗng nhiên xuất hiện
một người trẻ tuổi, mang theo tự tin vô địch tiếp đất. Những tu sĩ nhận ra
người trẻ tuổi đều kinh hô khiên cho những người không nhận ra người trẻ tuổi
này đều biết.


  • Chu Huy Tông, nhi tử của một trong thập đại Hóa Thần lão tổ.


  • Là nhi tử của Mạn Đằng lão tổ Bạch Tháp.


  • Là tới từ Bạch Tháp cực kỳ bí ẩn trong truyền thuyết. Nghe nói Bạch Tháp
    này quỷ dị cho tới nay hơn mười vạn năm đều đã từng có mấy đợt tu sĩ các thế
    lực lớn muốn cùng một chỗ tiêu diệt nhưng đều thất bại. Phải biết là hơn mười
    vạn năm là quãng thời gian dài biết bao a, đến cả gia tộc nội tình đều không
    thể làm được.


Cả khu vực chìm trong tiếng hít lạnh của đám tu sĩ, khu vực này ầm lên trước
nay chưa từng có. Nhưng đợi không bao lâu, Chu Huy Tông này làm một cái hành
động tiếp theo để toàn trường chấn động.


  • Theo như ước định tồn tại của Bạch Tháp, từ Chí Tôn Điện một khắc được bày
    ra ánh sáng trở, Bạch Tháp vô số tồn tại sẽ mang theo bí ẩn nhập thế, trở
    thành một chi của Chí Tôn Điện. Gửi cho Chí Tôn Điện Chủ tôn kính, trong vô số
    tuế nguyệt này, Bạch Tháp đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.

Theo âm thanh nghiêm khắc truyền ra, tu sĩ kinh hãi, Hóa Thần rung động. Trong
thời khắc này, Chí Tôn Điện lần đầu tiên được cả thế nhân biết đến.

Bỗng nhiên, một đạo tia sáng hiện ra tới, theo sau đó là tiếng cười
vang lên khắp cả vùng thiên địa.


  • Ha ha ha! Không nghĩ tới Chu Huy Tông ngươi lại chịu cúi đầu với
    một thế lực chưa có ai nghe nói tới.

Người tới là một thiếu niên trên thân bạch y phiêu phiêu, tóc dài huy vũ mang
theo nét thâm trầm khắc nghiệt. Thiếu niên cưỡi một con Kỳ Lân thú trông có vẻ
dữ tợn, tuy có rất nhiều tạp huyết nhưng cũng coi như là hiếm có trong tu chân
giới.


  • Thiếu chủ Long gia!


  • Không phải chứ, đó chính là Long Chính Doãn, thiếu chủ của Long gia.


  • Thường nghe nói Long gia bá đạo, không nghĩ tới đến đây rồi mà vẫn còn bá
    đạo như vậy, cưỡi cả Kỳ Lân thú.


  • Con Kỳ Lân này không phải thuần huyết!?


  • Nói nhảm, trên thế giới này làm gì còn loài nào thuần huyết nữa đâu, đừng
    nói đến Kỳ Lân chỉ có trong truyền thuyết.


Chu Huy Tông mặt lạnh đứng đó coi như không nghe thấy, Long Chính Doãn cũng
chẳng có cảm giác gì cả cũng tới tọa vị tại một nơi gần đó.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, một thanh âm khổng lồ khuếch tán vào trong lòng mọi
người. Chỉ thấy một thông thiên cự nhân to lớn xuất hiện, như Thái Sơn đồng
dạng không biết từ nơi nào đến, bên trên một thanh niên cả người tản mát ra
trầm trọng khí tức như sơn liệt. Thanh niên nhìn thấy Chu Huy Tông, khóe miệng
nhếch lên hét lớn.


  • Phụng mệnh Cự Nhân sơn mạch chư vị lão tổ, ta đại diện trở thành Chí Tôn
    Điện một chi. Gửi lời các lão tổ đến, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ một
    lệnh.

Không thèm che giấu bất cứ thứ gì, tất cả đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu rất lâu.
Đến bây giờ, Chí Tôn Điện chính thức nhập thế, đã từng là những kẻ chuẩn bị
nay đều cúi đầu. Không ai hiểu rõ hơn bọn họ Chí Tôn Điện kinh khủng nội tình.
Chiến tranh sắp bộc phát, bọn họ không ai dám phản bội, không ai có tư cách
phản bội.

Cả đám tu sĩ trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác đứng đó, não hải vù vù chấn động,
tất cả suy nghĩ đều ngừng lại trong tích tắc. Thật sự là, tình cảnh này quá
chấn động, có lẽ sẽ có rất nhiều người không thể quên ngày hôm nay, khi mà
không chỉ Bạch Tháp mà còn Cự Nhân sơn mạch lên tiếng trở thành chi của một
cái Chí Tôn Điện thậm chí còn chưa ai nghe nói qua. Đặc biệt là Bạch Tháp và
Cự Nhân sơn mạch này là một trong ba thế lực bí ẩn nhất trong tu chân giới. Mà
theo suy nghĩ chồi lên, đa số tu sĩ đều đột nhiên có chút phát hiện, Chí Tôn
Điện chủ này thần bí vô cùng, đột nhiên xuất hiện không nói, mấy ngày nay đều
tại quỷ dị biến mất bên trong không ai để ý.

Cái tên Chí Tôn Điện giờ khắc này trở đi, nổi tiếng toàn bộ tu chân giới.

Nhưng rung động còn chưa hết, thanh niên thần sắc đột nhiên trở nên dữ tợn,
Chu Huy Tông cũng là sắc mặt khó coi.


  • Lũ Quỷ, các ngươi dám phản bội đại nhân, các ngươi quên là ai giúp đỡ các
    ngươi truyền thừa cho đến bây giờ. Các ngươi quên đại nhân ghét nhất là kẻ
    phản bội sao!?

Lũ Quỷ trong miệng thanh niên không biết từ đâu chui ra thanh âm vang vọng
khắp thiên không, lên vô tận cửu thiên thập địa.


  • Đại nhân đã không còn tu vi, tại sao ta phải nghe theo phế vật đó liều
    mạng, cuộc sống như này không phải tốt sao!?

Ở đây toàn bộ đều là thiên kiêu, trừ những kẻ đặc biệt ngốc ra ai cũng chợt
cảm thấy trong này có bí mật gì đó, và người có địa vị quan trọng nhất chính
là vị Liên Tam thần bí tóc bạc công tử.

Chu Huy Tông cũng mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, mang theo khuôn mặt
dữ tợn lơ lửng lên không trung nói.


  • Lũ Quỷ, ngươi quên đại nhân là tồn tại gì!? Ngươi quên trận diệt tộc đó rồi
    sao!? Ngươi quên, chúng ta tồn tại để làm gì sao!?

Không trung lại là một mảnh trầm mặc. Đột nhiên, từ không trung tiếng ầm ầm
truyền ra, theo sau đó, một mũi thuyền xuất hiện kéo ra cả con thuyền. Con
thuyền rách nát hơn trăm trượng mang hơi thở cổ lão tang thương, tựa thời cổ
xa xưa vượt qua dòng chảy của thời gian đi đến. Con thuyền trông chẳng khác gì
những chiếc tàu bình thường, nhưng điều khác thường là, trên cờ xí của nó là
một khuôn mặt quỷ nở nụ cười dữ tợn, chiếc lưỡi dài thè ra như để liếm thứ gì
đó. Thuyền đậu neo, tất cả tu sĩ gần đó đều tránh ra một đường cho đến khi chỉ
còn lại một khu đất trống khoảng trăm trượng.

Chiếc thuyền rách nát hạ xuống, từ trong đó truyền ra tiếng ầm trầm thấp nghe
rợn cả người.


  • Bạch Tháp và Cự Nhân sơn mạch mấy lão quái đã thức tỉnh.


  • Chu Huy Tông tham kiến lão tổ!


  • Bạch Thiên tham kiến lão tổ!


Thanh niên rời vai cự nhân hạ xuống cung kính bái kiến chiếc thuyền nát theo
sau Chu Huy Tông. Từ trong chiếc thuyền rách nát, tu sĩ bát phương đột nhiên
nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy.


  • Ha ha ha! Cả hai tiểu bối các ngươi là do mấy lão giả đó phái đến, Kim Quỷ,
    mau, đi ra cùng hai đứa nhỏ kia mở phong ấn bí cảnh!

Trên thuyền rách nát, một thanh niên tuổi trẻ cả người diện kim y xuất hiện,
nhưng khuôn mặt bị che lấp một nửa bởi chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, một nửa kia bị
tóc che khuất không nhìn rõ mặt. Kim Quỷ nhảy khỏi thuyền, bái kiến Chu Huy
Tông và Bạch Thiên, cả ba gật đầu phóng thẳng tới hố đen vạn trượng.

Đám tu sĩ bên dưới sửng sốt nhưng không ai dám bàn luận cái gì, bởi chiếc
thuyền kia mang cho họ áp bách quá lớn, khiến họ không thở nổi.

Đứng ở trên hố đen, ba người có một loại cảm giác bị thiên địa bài xích, không
ngừng cảm thấy áp bách thật lớn đang nện trên người bọn họ. Một ngụm máu phun
ra, cả ba thở dài một hơi xếp thành một hình tam giác theo ba phương hướng
khác nhau. Từng người bấm niệm quyết riêng, đột nhiên từ bên trong hố đen
truyền ra tiếng cười chói tai của nữ nhân khiến tu sĩ nghe được đều cảm thấy
lồng ngực như bị nghẹn lại muốn phun ra một búng máu nhưng không được.

Hít một hơi thật sâu, ba người Chu Huy Tông, Bạch Thiên, Kim Quỷ từ người phát
ra hai đường kim quang trông có vẻ thần thánh lại pha chút yêu dị nối thẳng
với hai người khác. Một hình tam giác cứ thế hiện ra trên hố đen. Dần dần, hố
đen phát ra từng tia bạch quang tựa sương mù bốc hơi một dạng lúc lên lúc
xuống. Cả đám tu sĩ ở đây đều phát hiện ra, bạch quang có vẻ càng lúc càng lên
cao, gần như đến lúc sắp bao phủ ba người Chu Huy Tông, Bạch Thiên và Kim Quỷ,
hình tam giác bỗng nhiên trở thành một kết giới bao phủ toàn bộ lỗ đen.

Đồng dạng bên ngoài, cự nhân chợt động, phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động
địa chạy thẳng đến hố đen, chiếc thuyền cũng rung động nhổ mỏ neo bay theo sau
cự nhân, hình ảnh rung động đến một đám thiên kiêu ở đây khiến cả Long Chính
Doãn xưa nay bá đạo quen rồi cũng sắc mặt khó coi phát ra một tia ghen tị.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #34