:


Người đăng: Tn0125

Sau khi "đoán ra" vị công tử tóc bạc tức Liên Mộng Vũ luôn tỏ ra cao cao tại
thượng này là một phàm nhân, lập tức không còn ai coi trọng nàng nữa. Nhưng dù
trong lòng có khinh thường đến đâu cũng không ai bày tỏ ra ngoài mặt.

Nói giỡn, có thể thu phục được mấy cao thủ thiên kiêu trẻ tuổi này có chi đơn
giản như trong tưởng tượng. Nếu không phải là vì bản lĩnh chắc chắn có người
chống lưng cho.

Mà lập tức mọi người đều hướng về phía Ứng Kim như có điều ngộ ra. Liên Mộng
Vũ cảm thấy vô cùng bi phẫn trong lòng lẩm bẩm.


  • Lại thế nữa, mỗi lần muốn thể hiện đều có hiệu quả này, ta thật sự không có
    thiên phú kinh doanh sao!?


  • Đừng nghĩ bản thân thấp thế chứ, ít nhất thì về phương diện khác nàng luôn
    có tài năng mà.


Biết được cảm quan của thê tử nhà mình Ứng Kim rất là bất đắc dĩ, nếu đưa nàng
ra chiến trường đánh giặc nàng còn có thể như một đấng trượng phu nhưng nói về
lòng người hình như cho dù mất bao nhiêu kỷ nguyên đi nữa đầu óc nàng cũng là
một mảnh mơ hồ, ít nhất nàng còn biết ai có chủ ý xấu, nhưng còn về chuyện âm
mưu quỷ kế thì chưa chắc.

Có lẽ chính là bởi vậy nàng ấy đắc tội với rất nhiều người và luôn phải có hắn
đứng ra dọn dẹp mới được. Nhưng mà mỗi lần nhớ đến những ngày tháng tự do đi
khắp nơi cướp bóc dưới bầu trời trong xanh yên bình ấy, hắn lại cũng muốn trở
về sống ở đấy. Có giết chóc, có nước mắt, nhưng nhiều hơn là cái phần tự do
thỏa mãn đó.

Còn bây giờ, giới tu tiên đã bị ô hóa rất lâu rất rất lâu rồi. Thậm chí hắn có
vài phần mơ hồ rằng người thê tử của mình đang bắt đầu có ý nghĩ như hắn bỏ đi
luôn cả sứ mệnh của bản thân tự mà sống tự do. Thật sự nàng ấy không giống con
gái chút nào.

Những động tác nhỏ ấy có lẽ sẽ không ai để ý đến.

"Hừ!"

Liên Mộng Vũ hừ lạnh một tiếng, Ứng Kim hì hì xong rồi đứng nghiêm trang trở
lại.


  • Là người thường hay tu sĩ thì để sau hẵng bàn, trên chiến đài hai nhân vật
    của chúng ta đã chờ đợi sẵn từ rất lâu rồi.


  • Chột dạ.


Hắc bào lão giả cười lạnh khinh thường rồi cũng chú ý đến hai người Đế Thương.
Lão không chú ý đến đôi mắt của Liên Mộng Vũ đã trở nên thâm trầm như hắc ngục
nhìn mà thấy rét lạnh cả xương. Vạn Nguyên bên cạnh nhìn mà câm như hến, nín
thở không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Có lẽ là bị dọa sợ rồi đi.

Đế Thương đứng trên chiến đài tay không cầm thương, thấy mọi người đã chú ý
đến mình rồi thì lập tức ném thương lên trời, mác chĩa thẳng vào Nam Hoàng.
Hạo Thiên Chùy vừa xuất, khí thế đã áp đảo Đế Nam Thương một bậc.

Dù sao Hạo Thiên Chùy là do Thánh Nhân rèn ra, không tầm thường chút nào. Còn
Đế Nam Thương lại là lợi khí tổ tiên hổ tộc rèn rũa hơn ngàn năm, cho dù có
mạnh đến đâu cũng không thắng nổi Thánh Nhân được.


  • Không ngờ các ngươi nhân tộc mà lại cấu kết với hổ tộc xằng bậy, đúng là
    nhục nhã nhân tộc ta.

Cố Dao đằng sau khinh thường cười lạnh.


  • Nhân tộc, Hổ tộc thì sao, người mà bọn ta chấp nhận, cho dù là Ma tộc bọn
    ta cũng thu không thèm để ý, nhưng nếu đó là người mà bọn ta không thể chấp
    nhận, kể cả Tiên tộc cũng đừng mơ mà vào.

Đế Nam Thương gào thét lao vào Hạo Thiên Chùy, cả hai giao chiến kịch liệt
khiến mọi người hứng chí bừng bừng.


  • Không biết chữ "tử" viết như thế nào, thật là một lũ ngông cuồng ngạo mạn.
    Ma tộc là tội nhân của Thiên Địa, vậy mà các ngươi dám cấu kết với bọn chúng.

Cuộc khẩu chiến ở đây vẫn thu hút rất nhiều người quan tâm. Cố Dao có chút
nhíu mày, sắc mặt khó coi vô cùng. Đám kiến hôi ở đây dám xem thường Thánh Nữ,
mà xem thường Thánh Nữ cũng tức là xem thường Chủ Thần tôn kính, đúng là đáng
chết.


  • Thần Chủ sẽ không tha thứ cho kẻ nào khinh miệt Thánh Nữ.

Lời lẩm bẩm này e rằng chỉ mình hắn có thể nghe thấy, rồi Cố Dao không nói
thêm câu nào nữa.

Từng chiêu thức như vũ bão của hai nhân vật trên chiến đài lao vào nhau, Đế
Thương mãnh công như hổ tiến lên dùng nắm đấm cứng rắn của mình gào thét mà
qua. Nam Hoàng chính khí ngất trời lật tay phát ra một ấn, ai cũng không biết
là ấn gì nhưng khi va chạm vào nắm đấm cứng rắn của Đế Thương lập tức như
thanh kiếm sắc bén đâm thẳng xuyên vào cơ thể.

Đế Thương lập tức sắc mặt một hồi khó coi, lập tức tiếng hổ khiếu vang lên cả
khán đài đang nhiều người xem. Tiếng gầm đinh tai nhức óc làm ai cũng phải sắc
mặt tái nhợt một hồi. Nam Hoàng cũng không ngoại lệ đứng ở gần nhất phun ra
một búng máu rơi khỏi chiến đài.

Cuộc chiến kịch liệt cứ tưởng như phải đợi lâu, nhưng chỉ chốc lát đã phân ra
hồi cuối. Đế Nam Thương bị chặt làm đôi, nhưng Nam Hoàng lại bật ra khỏi chiến
đài. Một hồi phân ra Đế Thương giành thắng lợi vẻ vang oai phong sừng sững
đứng tại chỗ khiến cho người ta nghẹt thở.

Người ta nói tu sĩ chiến đấu đa dạng đủ chủng loại, nhưng phải vào cuộc mới
biết được nói đơn giản cũng đơn giản mà nói phức tạp cũng phức tạp. Đơn giản
là những chiêu thức ra cũng không đặc biệt lắm nhưng nếu nói đến phức tạp lại
nói tu sĩ chiến đấu chỉ một giây lơ là cũng đủ để vạn kiếp bất phục.

Với lại đám người trước mắt chỉ có Kim Đan, đa số đều so chiêu bằng công lực
không mạnh lắm nhưng cũng không màu mè hoa mĩ gì cho cam, đến Nguyên Anh mới
phải gọi là tàn khốc.

Nhưng nói thế thôi chứ uy lực hai người này chiến đấu một Kim Đan bình thường
chẳng chống đỡ nổi, Trúc Cơ chỉ có miểu sát.


  • Hừ!

Tiếng hừ lạnh vang lên, Đế Thương trên đài đột nhiên phun ra một búng máu ngã
tại chỗ hôn mê. Liên Mộng Vũ ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào lão giả hắc bào,
uy thế Đế Vương hiển hiện một tia nhưng cũng đủ để những người có mặt tại đây
cảm thấy nghẹt thở.

Hắc bào lão giả chỉ cảm thấy có một ngọn Thái Sơn ép lên lồng ngực lão không
sao thở nổi, cả người bị kìm kẹp đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Ánh mắt của hắc bào lão giả co rụt lại kinh khủng nhìn Liên Mộng Vũ uy nghiên
trên bản tọa, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước có cảm giác một đại năng Hóa
Thần cảnh ngã xuống, lập tức toát mồ hôi hột.

Dị dạng của lão giả không có ai chú ý đến. Cho đến khi tiếng hừ lạnh một lần
nữa vang lên, áp lực giảm nhẹ khiến lão giả âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong
lòng nhưng cũng không dám nhúc nhích.

Liên Mộng Vũ thấy thế có chút cau mày.


  • Quá yếu, tiểu Hổ, ngươi ở lại nơi này đánh với bọn họ, Cố Dao và Vạn Nguyên
    ở lại chăm sóc.

Nói rồi, Liên Mộng Vũ nở nụ cười nhẹ nhàng.


  • Hân hạnh các thế lực thiên kiêu đến bọn ta Chí Tôn Điện. Hẹn gặp lại vào ba
    ngày nữa. Đi!

Cả Liên Mộng Vũ và Ứng Kim đều biến mất ngay tại chỗ để lại những cặp mắt trợn
tròn ở đó. Lão giả hắc bào cũng chẳng dám ở lại lập tức biến mất không thấy
đâu. Trên chiến đài Đế Thương cũng quỷ dị tỉnh lại, hết thảy đại hội thiên
kiêu đều tiếp tục.


  • Ca ca, huynh không nên tới đây!?

Ở một nơi nào đó ngoại thành Nam, Liên Mộng Vũ đứng trước mặt một chàng thanh
niên có khí thế sắc bén như kiếm chính là Liên Kiếm Vân. Chỉ thấy hắn lắc đầu
thở dài nói.


  • Không phải ta muốn đến mà là tông môn lệnh ta đến.


  • Lần trước chào từ biệt muội không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau bằng cách
    này, Liên gia vẫn chưa đến thời cơ xuất thế.


  • Muội vì sao ở đây? Có rất nhiều thứ bí ẩn trên người muội mà cả gia tộc đều
    muốn suy ngẫm, muội có biết không.


  • Những hành động của muội chắc là cho mọi người hiểu lầm muội bị đoạt xá rồi
    a.


Liên Mộng Vũ híp mắt vui vẻ nói.


  • Cái này thì đừng có suy nghĩ lung tung, trên đời này không có kẻ nào đủ tư
    cách đoạt xá muội. Chỉ là rất tiếc muội không giỏi che giấu mới gây ra hiểu
    lầm lớn đến như vậy.

Thấy ca ca còn đang định nói gì đó, nàng cắt lời.


  • Biết gì không, muội tỉnh dậy là để hoàn thành một sứ mệnh mà huynh không đủ
    tư cách tham dự vào, nếu không muội chắc chắn đã không tỉnh dậy. Nghe muội,
    hãy chuyển lời cho gia tộc, nếu không đạt tới mức độ có thể trảm tiên, đừng
    bao giờ đi tìm bí mật về muội.


  • Trảm tiên! Trảm tiên! Trảm tiên! Đó là cấp độ gì?


Liên Kiếm Vân có chút hít một ngụm khí lạnh hỏi, bây giờ thì hắn phát hiện có
một số việc bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa bao giờ hiểu rõ ràng cả.
Nghe câu hỏi như vậy Liên Mộng Vũ chỉ trầm ngâm lắc đầu không nói. Ánh mắt
phức tạp liếc nhìn ca ca của mình than nhẹ.


  • Muội thật không hi vọng mọi người tham gia cuộc chiến này.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #33