Tiến Vào


Người đăng: Tn0125

Hố đen vạn trượng từ xa nhìn lại đã rung động tâm can, nay tới gần toát bra âm
phong càng làm cho người ta rét lạnh đến tận xương tủy. Dừng lại gần mười
trượng, con thuyền cùng cự nhân có chút do dự bất định không dám nhảy vào, bọn
họ có thể cảm nhận được bên trong toát ra một loại khí tức kinh khủng khiến họ
sợ hãi.

Từ thuyền truyền ra âm thanh như có như không, mờ mờ ảo ảo không biets giới
tính nhưng đánh thẳng vào tâm của chúng tu.


  • Ai muốn vào bí cảnh liền lên đi, không lập tức rời khỏi.

Lời vừa dứt, toàn bộ tu sĩ ở đây sôi trào. Lập tức, kỳ cảnh hiếm có một lần
xảy ra, đa số tu sĩ chen chúc, giẫm đạp nhau chạy vào chiến thuyền. Con thuyền
mục nát phát ra âm thanh kẽo kẹt đến rung động, nhưng lại như là khối thép
cứng rắn đến cho dù có bao nhiêu tu sĩ dẫm đạp, chen lấn xô đẩy cũng khó mà
phá bỏ.


  • Ha ha, ta là người lên... A! Ai dẫm đạp lên ta!


  • Túi chứa đồ của ta! Túi chứa đồ của ta đâu!


  • A! Ai đánh lén ta! Có giỏi thì đi ra trước mặt ta!


  • "...!"


Tràng cảnh trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Ở cuối cùng
dòng người, Hồng Viêm chiêm ngưỡng đoàn người có một loại cảm xúc khó hiểu
dâng lên. Còn ba người Đoạn Lăng, Nam Hoàng, Long Chính Doãn nhìn cảnh này mà
trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ chứng kiến rất nhiều rất nhiều tràng cảnh to lớn
rung động, nhưng với cái này so ra lại có chút không bằng.

Cho đến khi người cuối cùng đi lên, cự nhân mới bắt đầu gầm thét dẫn đầu đi
vào lỗ đen, chiến thuyền cũng chầm chậm nâng lên tăng tốc độ theo sau một đoạn
khoảng cách.


  • Ồ, có một đoàn người đang tiến đến, đáng tiếc chậm một bước.

Trên thuyền, có người ngó ra bên ngoài nhìn thấy một đoàn người đi đến lập tức
lấy đó cười nhạo. Nhưng một tiếng khác thốt lên làm mọi người chú ý.


  • Đó không phải là đoàn người có tự xưng là Chí Tôn Điện chủ ngày hôm qua
    sao!?

Đoạn Lăng ánh mắt lăng lệ quét qua lập tức thu hồi lại, trong mắt tràn đầy
khinh thường. Cơ duyên một khi đến chậm không nắm bắt đúng thời cơ chính là
chỉ có thể dừng lại ở đó, chờ khi hắn lấy được cơ duyên một khắc, Chí Tôn Điện
được coi là cái thá gì.

Nam Hoàng cười lạnh nhìn về phía đám người đang từ từ đi đến, mối thù hôm qua
hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một ngay trước mặt. Tuy không thể xưng đến yêu nghiệt
trình độ nhưng hắn cũng đã nằm trong tốp thiên kiêu, vậy mà khi lên chiến đài
bị thất bại thảm hại mà quay về. Thù này hắn vẫn còn nhớ rất rõ, chờ sau khi
lấy được cơ duyên, hắn không tin một cái Chí Tôn Điện còn không trừng trị
được.

Long Chính Doãn cũng nghe ra được bàn luận tối hôm qua nhưng cũng không để ý.
Chí Tôn Điện, có thể hơn được Long gia sao!?

Có thể nói đây là một đám nghé con không sợ cọp, có thể nói trên thế giới này
người nào hiểu rõ được Chí Tôn Điện kinh khủng nội tình thì chỉ có mấy người
bên trong và một người ngoài cuộc là Hồng Viêm.

Chứng kiến nhóm tu sĩ mặt đầy vẻ khinh thường kia, rồi lại nhìn sang cái hố
đen đang kéo gần khoảng cách. Trong khoảnh khắc đó, Hồng Viêm có thể nói là
làm ra một cử chỉ điên cuồng.

Nhảy ra khỏi thuyền.

Hồng Viêm không dám đi cùng những người trên thuyền này, hắn chỉ biết một
điều, những kẻ dám khinh thường Chí Tôn Điện đều không có kết cục tốt. Chính
là một lũ ngu xuẩn trên thuyền muốn gì, lão quái vật trùng sinh như hắn làm
sao có thể không biết. Mà chính vì biết, thế nên hắn không dám ở cùng những kẻ
tìm chết muốn đối phó Chí Tôn Điện này.

Vậy nên, nhân lúc thuyền còn chưa quá gần hố đen, hắn muốn kiếm cơ duyên này,
cho dù cơ duyên có thể không đến được trong tay nhưng ít nhất có một đoạn
duyên phận cho trận chiến sinh cơ sau này không phải sao.


  • Không nghĩ tới còn có kẻ như ngươi xuất hiện.

Mãnh liệt quang mang ánh mắt chiếu thẳng vào tâm hồn của Hồng Viêm đang đi tới
khiến hắn cho dù là cường giả chuyển thế vẫn như cũ cảm thấy khủng bố. Ngay
lập tức không chút do dự, Hồng Viêm dừng lại.


  • Nói cho ta biết, thứ mà người muốn là gì?

Nhẹ nhàng âm thanh vang lên, không biết là nam hay nữ, nhưng vẫn như cũ gột
rửa tâm linh khiến cho Hồng Viêm có một loại tâm thái thanh thản cảm giác.


  • Tại hạ muốn gia nhập Chí Tôn Điện.


  • Là tới từ tương lai hay là quá khứ?


Ánh mắt Hồng Viêm co rụt lại, trong lòng đã cuồn cuộn dậy sóng tựa như mãnh
hải vô biên. Không hổ là Chiến Thiên Chí Tôn, kẻ có thể cùng Thiên chiến đấu
trong tương lai, một cái liếc mắt là đã nhìn ra nội tình của hắn, cho dù việc
này chưa từng bị cố ý che giấu đi nhưng vẫn rất khó suy nghĩ đến phương diện
này. Mà người trước mắt, không chỉ nghĩ đến phương diện này, còn dường như là
đã truy xét đến tận căn nguyên rồi.


  • Tại hạ từ tương lai đến, có thể hay không...!?


  • Có thể, chỉ cần ngươi vượt qua bọn ta kiểm tra.


Hồng Viêm nghe vậy nao nao, lập tức khuôn mặt là kinh hỉ lớn chạy đến, đang
muốn bái tạ nhưng lại bị cắt đứt.


  • Ngươi ở tương lai biết chúng ta thành công hay thất bại!?

Giật mình một lát, Hồng Viêm mới hiểu là cái gì có chút bi thương lắc lắc đầu.


  • Đại nhân, thất bại thảm hại, không người nào sống.

Liên Mộng Vũ quay qua liếc Ứng Kim một cái, cả hai như hiểu thấu lòng nhau,
ánh mắt ngưng trọng lên. Đến lượt Ứng Kim đi lên, cau mày hỏi.


  • Thế giới này trở nên như thế nào!?

Hồng Viêm nghe hỏi vậy cười khổ nói.


  • Đại nhân, thế giới này không có sao cả, toàn bộ đều bị hủy diệt.


  • Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!


Cố Viêm nghe vậy có chút ngơ ngác, đột nhiên hắn hiểu được điều Thần Chủ muốn
làm từ trước đến giờ. Không chỉ Thần Chủ, còn có rất nhiều, rất nhiều người,
không biết là bao nhiêu người, đều đứng lên chiến đấu mặc kệ sống chết.

Kiếp số hủy diệt, chỉ là những nhỏ yếu con kiến hôi. Nhưng điều đó hoàn toàn
khác với diệt thế khái niệm.

Diệt thế, chính là tiêu diệt hết thảy sinh vật sống, kể cả thông thiên cường
giả, những kẻ tồn tại như bọn hắn, có thể sáng tạo ra thế giới.

Từ miệng của Hồng Viêm, bọn họ lấy được rất nhiều thông tin mà cho dù đánh đổi
mạng sống cũng chưa chắc lấy được. Nhưng cũng vì những thông tin đó, bọn họ
chợt nhận ra áp lực đang đè nặng lên vai bản thân tựa như gồng cùm xiềng xích
càng lúc càng nặng, càng lúc càng ép bọn họ không sao thở nổi.

Liên Mộng Vũ ánh mắt ngưng trọng, nụ cười trên môi càng tỏ ra ôn hòa, khóe
miệng nhếch lên lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy.


  • Xem ra cần phải sử dụng một số thứ bí mật.

Tuy là mọi người chẳng biết Liên Mộng Vũ đang nói cái gì nhưng chứng kiến biểu
cảm của nàng ấy có lẽ đã có sắp xếp mới. Thấy vậy, Ứng Kim thở phào nhẹ nhõm
một hơi.

Đúng vậy, bọn họ đang chiến Thiên!

Còn Vạn Nguyên, Cố Dao và Đế Thương chẳng hiểu ba người trước mắt đang nói cái
gì cả, bởi Ứng Kim làm một cái kết giới cấm âm. Thế cho nên, một cuộc nói
chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới này diễm ra ngay trước mặt họ mà
chẳng ai nghe được.


  • Đi thôi!

Cuộc nói chuyện kết thúc, Liên Mộng Vũ dẫn đầu đội ngũ tiếp tục tiến lên, Hồng
Viêm có chút do dự, định nhắc nhở cái gì đó nhưng rồi bỏ cuộc đi theo đằng
sau.

Con thuyền cẫn chưa vào hố đen cho nên người ở trên thuyền đều chứng kiến Hồng
Viêm nói cái gì đó với đám người Chí Tôn Điện, tất cả đều tự động nghĩ ra Hồng
Viêm là lòng tốt nhảy xuống "nhắc nhở" nhưng bị phụ lòng tốt, uổng phí mất cả
cơ duyên. Nhưng cũng có người nhớ lại cảnh tượng rung động vừa nãy, nghĩ nghĩ
dường như có chút không đơn giản như mọi người đã nghĩ.

Dù vậy, không ai có thể nghĩ đến một chuyện chấn kinh thế gian xuất hiện ngay
trước mặt mình.

Chỉ thấy từ trong hố đen truyền ra tiếng cười "khanh khách" vang vọng cửu
thiên thập địa, tựu xuyên qua chấn trụ nhân tâm của hàng vạn tu sĩ nơi đây.


  • Bên trong có người!!!

Có người kinh hô lên, mang theo thần sắc không thể tin nổi. Chỉ thấy xa xa
giữa hố đen, không biết lúc nào hiện lên một cái yêu mị nữ tử hắc y, mỗi nụ
cười, mỗi động tác của nàng đều khiến đám đàn ông không thể cưỡng nổi. Chỉ
thấy nàng cất lên âm thanh mang lực xuyên thấu nhiếp hồn chấn phách, nhưng quỷ
dị là đôi môi mím chặt không hề mở ra.


  • Khách quý tới chơi, thứ lỗi nô gia không tiếp đón cẩn thận. Khanh khách
    khanh khách!

Âm thanh quỷ mị nghe rợn cả tóc gáy. Cho dù người nói yêu mị đến tận xương
nhưng cũng không cản nổi sự lạnh lẽo đến từ khí chất. Cái này chính là sát
khí, vô hình sát khí khiến cho những người dù ở cách đây rất xa vẫn có thể cảm
nhận được.

Không ai dám lên tiếng, mọi người đều nín thở lặng yên lắng nghe. Bởi vị trước
mắt quá đáng sợ, dù nàng chỉ đứng yên nơi đó chẳng tỏa ra chút uy áp nào nhưng
ai cũng có thể cảm nhận đến một loại áp lực không thở nổi. Đó chính là một
loại khí chất.


  • Ai u, lần này còn mang cả nam nhân tới nữa. Sao? Lần này ngươi định tu Thải
    Âm Bổ Dương hay sao!?


  • Ngươi là miệng chó sao!?


Ứng Kim ánh mắt chiếu thẳng vào yêu mị nữ tử, như kim châm đâm thẳng vào ánh
mắt nàng ta khiến yêu mị nữ tử có cảm giác hơi nhói. Sững sờ một lát, nàng xoa
xoa hai mắt, biểu lộ ra không thể tin được sắc mặt.


  • Ngươi cũng là tồn tại như chúng ta, là chuyển thế chi tu hay là như chúng
    ta tồn tại hoặc là như đồ điên này.

Ứng Kim không thèm phản ứng ngó lơ, còn Liên Mộng Vũ híp mắt cười đến là hòa
ái.


  • Chuyện này ngươi không nên hỏi, lúc biết thì sẽ biết. Được rồi, đạo đãi
    khách của ngươi đâu!?


  • Ok ok! Let's go!


Nói rồi, nàng phất tay một cái, đám người Liên Mộng Vũ cùng Ứng Kim biến mất
chỉ để những người còn lại quỷ mị xuất hiện trên thuyền.


  • Được rồi, các ngươi tự đi vào bên trong đi. Nếu các ngươi có thể lọt vào
    mắt xanh của mấy tên gia hỏa kia thì sẽ có một chút phần quà đặc biệt a. Khanh
    khách!

Ba người biến mất chỉ để lại một đám tu sĩ sững sờ không dám có động tác trên
thuyền, cho đến một lúc sau mọi người mới thở ra một hơi bàn tán chuyện vừa
nãy, cũng có rất nhiều người mang theo hâm mộ và kiêng kị ẩn ẩn dõi theo đám
người Cố Dao, nhưng không ai dám có động tác gì, quả thật là vừa nãy bọn họ bị
dọa cho sợ rồi, đặc biệt là mấy vị có suy nghĩ muốn diệt Chí Tôn Điện lập tức
đem tâm tư dập tắt.

Đùa chắc, có thể quen biết tồn tại như vậy, Chí Tôn Điện nào phải đơn giản tùy
ý cho một lũ nghé con không sợ cọp như bọn họ bóp méo. Chỉ sợ chưa chạm tới
người ta người ta đã một ngón tay đè chết bọn họ đâu.

Theo cự nhân và con thuyền tiến vào hố đen, vùng sơn hà này lập tức bình yên
trống trải.


  • Vừa nãy chính là đại nhân!?

Chu Huy Tông không còn sắc mặt lạnh lẽo như vừa rồi, mà ẩn ẩn có chút kinh sợ
cùng hưng phấn.


  • Cái này thì chắc chắn, nghe nói Mạt Thần Chủ vừa mới thoát ra, chắc bây giờ
    ngài ấy thả ra Liễu Ma Chủ a.

Bạch Thiên có chút cảm thán, sắc mặt cũng giống như Chu Huy Tông bây giờ vậy.
Ở thế lực của mình, bọn họ có nghe đến truyền thuyết đáng sợ của vị này, nhưng
bây giờ có chút không giống như trong truyền thuyết.


  • Tồn tại như này không phải chúng ta có thể phán đoán, tốt nhất đừng có đàm
    phán cho ổn thỏa. Đừng nhìn bọn họ như vậy nhưng đến tồn tại này vật gì có thể
    lọt nổi mắt xanh của vị ấy chứ.

Kim Quỷ có chút bất đắc dĩ khoát tay, nhưng sau đó thì cười lạnh.


  • Buồn cười đám tu sĩ thường treo lên miệng cái danh trừ ma vệ đạo, vậy mà
    lại tranh giành truyền thừa của Ma Chủ.

Bạch Thiên lắc đầu.


  • Bên trong còn có Ma đạo đám người, Yêu tộc cũng đến chen một chén canh.


  • Vậy phải xem tạo hóa của bọn hắn, không chết bên trong là may lắm rồi.


Chu Huy Tông không thèm để ý lấy nói, Thiên Địa lại một lần nữa an tĩnh.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #35