:


Người đăng: Tn0125

Hiển nhiên, đương truyền nhân Vạn Sự Thông này quá yếu, không thể trốn thoát
được ma trảo của Cố Dao nên đằng sau Liên Mộng Vũ lại có thêm một người.

Khóe miệng Ứng Kim có chút giật giật, hắn có nên bảo nương tử nhà mình bớt để
đám con trai đi theo sau lưng được không. Nhìn thì uy phong bát diện, nhưng mà
hắn sẽ ghen đó.

Nhưng không ai chú ý đến biểu tình ủy khuất này của hắn. Mọi người đã bắt đầu
có chút khó chịu vì hành vi bá đạo của mấy vị này rồi. Thành chủ không một ai
để ý dần thoát ra khỏi tầm mắt mọi người rời đi.

Cục diện hôm nay là một tay Liên Mộng Vũ cùng Ứng Kim liên hợp làm ra. Bọn họ
bây giờ đang muốn nhất chính là cường giả. Điều mà họ sắp làm sẽ là số phận
của cả thế giới này, lấy một nguyên do đơn giản mà phức tạp dấy lên chiến
tranh. Đây không phải là trò chơi, đây là thiên chiến. Bọn họ cần cường giả,
bọn họ cần thế lực và thứ bọn họ cần chính là nhất thống.

Nếu chờ đợi lên Đế vị bọn họ đã chờ. Nhưng đâu thời gian cho phép. Thứ bọn họ
phải đối mặt không chỉ là thời gian, bọn họ không có cơ hội phát triển, tất cả
gánh nặng bọn họ khó có thể gánh vác. Cả hai vợ chồng bọn họ từ rất lâu, rất
lâu trước kia luôn phải khiêu chiến số mệnh, không chỉ riêng số mệnh của mình
mà là số mệnh của cả thế giới này.

Điều duy nhất mà bọn họ cần làm là phô bày ra thế lực của mình, lợi dụng các
Đại Đế đang từ từ thức tỉnh trong bí mật, lập nên một thế lực kinh khủng nhất
thiên hạ. Thế lực này cần thiết nhất là lấy tư thái 'Chí Tôn' vang danh thiên
hạ.

Đúng vậy, tất cả đều không thoát hai từ 'Chí Tôn' này. Chiến tranh cũng là vì
'Chí Tôn'. Chúng Đế cũng là vì 'Chí Tôn'. Thế nên, thiên hạ này cũng phải là
vì hai chữ này.

Chí Tôn!


  • Các người rốt cuộc tới đây có ý gì!?

Có người đứng lên hỏi, ngoài vài kẻ khôn ngoan ra còn lại đều nhao nhao đứng
lên chỉ trích. Đôi mắt Liên Mộng Vũ nheo lại, nếu không phải vì sinh tồn của
Liên gia, nàng sẽ không cắt đứt đám nhân quả ấy để cho cái đám dưới kia cảm
nhận được Chí Tôn Điện uy quyền.

Nàng cũng lười nói gì với bọn họ, tất cả đều giải quyết bằng vũ lực đi.


  • Ta muốn làm gì a, ta muốn công bố Chí Tôn Điện ra ngoài ánh sáng. Các ngươi
    nếu có ý kiến, chiến đi!

Đế Thương được lệnh đứng ra, Nam Hoàng đứng lên híp mắt chắp tay.


  • Hân hạnh được gặp Đế Thương hổ tộc, tại hạ Nam Hoàng nghe danh muốn được
    phân thắng bại đã lâu, mong được chỉ giáo.


  • Bỏ mấy cái lời khách sáo cũ rích ấy đi, muốn chiến theo ông lên đây.


Nói xong không kịp chờ Nam Hoàng làm ra phản ứng, Đế Thương nhảy thẳng lên
chiến đài. Sắc mặt Nam Hoàng có chút khó coi, trong cuộc đời này có ai dám vũ
nhục hắn như vậy.

Không nói hai lời, Nam Hoàng nhảy lên chiến đài, ánh mắt âm ngoan nhìn Đế
Thương cao to trước mắt rút ra cây Hạo Thiên Chùy bắt đầu bày ra khí thế của
mình.

Cả hai đứng đó so khí thế với nhau xem ai là người lùi trước tiên. Nhưng lúc
này, một lão giả diện y phục hắc bào từ hậu viện bước ra, sắc mặt âm trầm như
có kẻ thiếu nợ của hắn, chân sải bước rộng, không nhanh không chậm bước ra.


  • Ai là người tự cho là điện chủ của Chí Tôn điện!?

Lão giả vừa bước ra, âm trầm quét mắt một lượt rồi dừng lại ngay tại trên đoàn
người Liên Mộng Vũ, Vạn Nguyên từ nãy tới giờ bị uy áp khống chế không nói
được một câu nay thấy ánh mắt của hắc bào lão giả quét tới da đầu run lên càng
không dám ho he nửa lời.

Cố Dao cau mày hừ lạnh một tiếng, vừa nãy phái vệ canh hù dọa bọn họ, bây giờ
lại đi ra một lão già không biết ở đâu ra oai phủ đầu. Nếu không phải phương
diện uy áp đã gặp qua rất nhiều cường giả khủng bố nên mới miễn dịch. Mà chưa
nói đến phương diện này, chỉ cần vị trước mắt này tỏa ra uy áp đảm bảo cả nơi
này ai nấy cũng sẽ không đủ tư cách chống đỡ.

Nhưng Đế Thương lại khác, hắn chưa bao giờ bị uy áp bao phủ, cho nên đột nhiên
cảm thấy áp lực cường đại lập tức sắc mặt trắng bệch. Rất may là hắn cũng là
một người cứng cỏi biết kiên trì, đứng một lúc lâu cũng không thấy ngã, đến cả
hồng y thiếu niên cũng phải âm thầm gật đầu tán thưởng.

Dường như hắc bào lão giả phát hiện ra chuyện thú vị đột nhiên khẽ "ồ" lên, Đế
Thương chỉ cảm thấy bản thân như bị ngũ sơn áp đỉnh không động đậy được nhưng
vẫn cắn răng kiên trì cho đến phút cuối cùng. Nhưng Đế Thương cũng đã đến cực
hạn không kiên trì nổi nữa, thấy đang lung lay sắp ngã đột nhiên có tiếng "hừ"
khẽ vang lên bên tai khiên cả người Đế Thương nhẹ nhõm. Chỉ là tình hình vừa
nãy khiến tâm trạng hắn kém hết sức, nhưng Liên Mộng Vũ chưa lên tiếng hắn
cũng chỉ xoa ngực không dám nói gì.

Nghe thấy tiếng "hừ" khẽ không chỉ có hắn, hắc bào lão giả ánh mắt co rụt lại
chằm chằm đánh giá Ứng Kim đằng sau không hề để ý đến Liên Mộng Vũ. Nhưng hiển
nhiên, người ta cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Bầu không khí trong sân lúc này hết sức quái dị. Hai thiên kiêu trên chiến đài
đang mặt đối mặt so đấu, dưới khán đài, hắc bào lão giả nhìn chằm chằm vào bàn
tử mặt mũi múp míp, người này không thèm liếc lại một cái mà chăm chú nhìn
công tử tóc trắng, còn vị công tử tóc trắng này lại đang hứng thú nhìn lão giả
như xem một con khỉ làm xiếc.

Đúng vậy, vị cô nương tên Liên Mộng Vũ này, chủ nhân của Chí Tôn Điện đang
muốn xem xem vị hắc bào lão giả sớm không tới muộn không tới mà lại nhân lúc
hai tên thiên kiêu đứng trên chiến đài đang chuẩn bị chiến đấu ngáng vào làm
người nào đó rất không vừa ý.


  • Là ta, ngươi có ý kiến gì!?

Liên Mộng Vũ vừa nói xing, hắc bào lão giả cũng hồi thần lại quay sang đánh
giá nàng. Đánh giá đi đánh giá lại, trên người Liên Mộng Vũ không hề có chút
khí tức nào của tu sĩ, một bên là người có tu vi cao đến nỗi không ai nhìn
thấu, bên kia chỉ có thể là người thường không có chút tu vi.

Mà với tu vi của bản thân hắc bào lão giả cũng biết nghiêng về phương án sau.
Như vậy, vị công tử tóc trắng này cũng chỉ là người thường.

Lập tức, hắc bào lão giả khinh thường không hề che giấu.


  • Chỉ là một oắt tiểu tử cậy có cường giả chống đỡ sau lưng lên mặt, Lưu Nhất
    Chi lão tổ ta đây vừa nhìn là đã biết ngươi chỉ là người thường không chút tu
    vi vậy mà lại dám lừa gạt bàn dân thiên hạ. Quả thật là tội đáng chết vạn
    phần!


  • Tham kiến lão tổ!!!


Mọi người ngoại trừ đám người Liên Mộng Vũ cùng kẻ bị bắt Vạn Nguyên ra tất cả
đều cung kính với Lưu Nhất Chi Hóa Thần tán tu này.


  • Lưu Nhất Chi, Hóa Thần lão tổ tán tu!


  • Không nghĩ tới lại gặp người này ở đây!?


  • Hóa Thần, lên tới cấp độ này chính là tồn tại vô địch trong thiên địa này!


  • Không nghĩ tới đám người kia gan to bằng trời lại dám khiêu khích một Hóa
    Thần lão tổ!


  • ...!


Mọi người thi nhau bàn tán

Sắc mặt mọi người trong sân biến hóa thật đắc sắc, ánh mắt đám thiên kiêu nhìn
Liên Mộng Vũ trở nên khinh bỉ và phẫn nộ khi bị lừa, đặc biệt là Đoạn Lăng
Đoạn công tử thong dong đứng lên nói.


  • Liên Tam công tử, ngài tựa hồ quả thực quá khoác lác rồi, lại dám giả danh
    lừa gạt thiên hạ. Phải biết tu sĩ chúng ta đều là những môn sĩ Chính Đạo ghét
    nhất là lừa gạt gì đó, chẳng khác nào đám Ma Tu tàn ác ngoài kia.


  • Giỏi giỏi giỏi! Không hổ là Đoạn Lăng công tử cháu của Khí Tông tông chủ,
    một lời nói ra đã gán ghép cho người ta trở thành Ma Đạo bên ngoài. Không hổ
    là cao minh, cho dù người ta không phải là Ma Đạo cũng bị người trong thiên hạ
    bức làm Ma Đạo, đến lúc đó đã hết đường chối cãi, Ma Đạo có thêm cường lực,
    Chính Đạo lại mất đi nhân tài tuyệt thế.


Sắc mặt Đoạn Lăng trở nên khó coi, ánh mắt âm độc như độc xà nhìn chằm chằm
vào hồng y thiếu niên nãy giờ ngồi trong góc. Chỉ thấy vị này đứng lên nói một
hơi xong tự giới thiệu bản thân.


  • Tại hạ Hồng Viêm tham kiến điện chủ Chí Tôn Điện.

Liên Mộng Vũ hào hứng đánh giá Hồng Viêm này lên tiếng nói.


  • Ngươi tin!?


  • Tại hạ chỉ tin vào ánh mắt của mình.


Ứng Kim thấy có người để ý đến vợ mình vô cùng khó chịu, để giành lại chú ý
của người yêu dấu, hắn bèn híp mắt thâm ý nói.


  • Tựa hồ thứ ngươi biết không chỉ có chừng này đi!?

Hồng Viêm rùng mình một cái, ngậm chặt miệng không nói nữa. Đám người thấy
Hồng Viêm nói giúp cho Ma Đạo lên tiếng kêu phản đồ. Nhưng ngoài lão giả hắc
bào cùng Hoàng Nam đang đứng đối diện với Đế Thương không ai phát hiện sắc mặt
đoàn người Liên Mộng Vũ có chút cổ quái.

Người thường không có chút tu vi!? Tựa hồ mấy hôm trước có một tên còn mạnh
hơn cả lão già này đi ra ngáng đường bị chụp một phát hôi phi yên diệt, lão
già này còn không biết bản thân lời nói ngu xuẩn cỡ nào sao!?


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #32