Kiêu Ngạo


Người đăng: Tn0125


  • Các ngươi là ai?

Thành chủ là một đại hán vóc dáng tầm năm mươi tuổi ánh mắt phẫn nộ nhìn đám
người Liên Mộng Vũ. Từ lúc làm thành chủ đến giờ chưa từng có ai nói với hắn
như vậy. Cầu xin! Có kẻ dám bắt hắn cầu xin trước mặt mọi người! Điều này là
không thể tha thứ được.


  • Ra rồi.

Cũng không để ý đến biểu cảm đầy phẫn nộ của thành chủ Thanh Lang thành, Liên
Mộng Vũ khóe miệng nhếch lên.


  • Không sai, ta không tin ngươi không biết đến chúng ta...

Đến đoạn sau nàng dừng lại cho vị thành chủ trước mặt này có cơ hội bay cao
trí tưởng tượng, và hiển nhiên, vị thành chủ này cũng ý thức được chuyện gì.
Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, thành chủ có hơi hạ thấp tư thái trước ánh
mắt ngạc nhiên của mọi người.


  • Các vị là khách quý của phủ thành chủ đêm hôm nay, mời vào.

Thế là, ngay trước những ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ,ghen tị, bốn người Liên
Mộng Vũ nghênh ngang bước đi vào.

Cho đến khi vào trong, bọn họ lại một lần nữa trở thành vạn chúng chú mục. Đế
Thương dù là hổ tộc thiên kiêu cũng có chút mất tự nhiên toàn thân căng cứng
nhưng nhìn thấy vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên của Cố Dao, Ứng Kim và Liên Mộng Vũ
bỗng nhiên tâm tình thả lỏng ra đồng thời tự diễu.

Bọn họ còn chưa vội bản thâm vội cái gì.

Đoàn người vừa bước vào đại sảnh đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng.
Liên Mộng Vũ nhướng mày, bởi vì nàng phát hiện ra không còn ghế trống nào cho
mình cũng như đồng bạn trong ngực đột nhiên dâng lên một luồng phẫn nộ mà cau
mày lại.

Vị Đại Đế của chúng ta phẫn nộ, đám kiến hôi đừng mong yên ổn.

Hiển nhiên đám kiến hôi chưa tự ý thức được nguy cơ của mình mà dẫn phát ra
từng tiếng cười nhạo. Ánh mắt nàng sắc bén liếc qua mọi người, đám thiên kiêu
ở đây giống như bị chúng cái gì đó nụ cười nhạo cương cứng trên mặt khiến cho
bầu không khí đang dần sôi động lên một lần nữa quay về qủy dị.

Đế Thương chứng kiến hoàn cảnh như vậy có chút cười nhạo. Bọn họ không phát
hiện mình chọc phải ai đó chứ? Một tồn tại có thể nghiền ép Hóa Thần cảnh! Lũ
ngu này không lo nịnh hót đi mà chỉ hận không thể đắc tội toàn bộ, rốt cuộc lũ
ngu này đang nghĩ cái gì?


  • Tại hạ Đoạn Lăng gặp qua công tử.

Đoạn Lăng là một trong số những người không hề cười nhạo đứng lên làm quen,
tiện thể đánh giá lại đoàn người của Liên Mộng Vũ.

Một tổ hợp quái dị!

Đây là đánh giá đầu tiên của Đoạn Lăng về đám người nàng. Một vị công tử tóc
bạc nhìn bộ dạng như kiêu ngạo kỳ thực luôn giữ nụ cười ôn hòa trên khóe môi
chưa bao giờ hạ xuống, một bàn tử với thân hình vĩ đại, một công tử phong lưu
phóng khoáng đứng trầm mặc ở đó, còn kẻ cuối cùng lớn hơn người bình thường
một cái đầu mà trên người còn toát ra hơi thở yêu tộc.

Có chút suy nghĩ sâu xa, Đoạn Lăng chợt chú ý hình như người ta không hề chú ý
gì đến mình liền ngồi xuống, đương nhiên đôi con ngươi liếc qua một tia âm
ngoan.

Nhưng điều mà cả Đoạn Lăng và những người ở đây đều không ngờ tới là những
người này căn bản to gan như thế, lập tức nhảy lên chủ tọa ngồi hoàn toàn
không để ý đến vẻ mặt âm trâm của thành chủ khi bước vào.

Được Ứng Kim ôm ngang eo xẹt đến chủ tọa, Liên Mộng Vũ không kiêng nể gì cả mà
ngồi xuống, Ứng Kim từ đâu đó cũng kéo cho mình một cái ghế ngồi bên cạnh. Chờ
mọi người ý thức được, chỗ cũ chỉ còn lại hai người Cố Dao và Đế Thương đứng
trơ trọi ở đó.

Đa số người không nhận biết đều phẫn nộ đầu óc nóng lên, những người nhận biết
được hành động này lập tức khiếp sợ không dám lên tiếng. Có thể ở trước mặt
bọn họ thần không biết quỷ không hay biến mất rồi xuất hiện ở trên chủ tọa là
loại người nào? Chỉ có một đáp án, đó chính là cường giả mà bọn họ không thể
trêu chọc nổi. Sự thật bày ra trước mắt, đám thiên kiêu không thể không nhận
rõ sự thật trước mắt này.

Toàn trường một lần nữa tĩnh mịch, không ai dám hé ra một câu. Thành chủ ở bên
dưới chỉ có thể nín nhịn nói.


  • Mấy vị, thân là khách lại chiếm lấy tọa vị của chủ nhà mà không cảm thấy có
    hơi...


  • Không biết xấu hổ chứ gì.


Liên Mộng Vũ hờ hững cắt đứt lời nói làm thành chủ một hơi nghẹn lại. Nàng
liếc mắt thành chủ một cái, hất cằm kiêu ngạo giới thiệu bản thân.


  • Bản điện chủ phong lưu phóng khoáng ôn hòa nhã nhặn thiên hạ đệ nhất uy
    phong bát diện xuất hiện ở nơi này đã là nể mặt các ngươi rồi. Thanh Lang
    thành thành chủ, các ngươi muốn ra oai phủ đầu phải tìm hiểu xem ai là người
    nên chọc và ai là người không nên chọc. Nếu hôm nay người xuất hiện không phải
    là bản điện chủ mà là một kẻ có tâm lý biến thái đảm bảo các ngươi không bị
    diệt sát hết thì Thanh Lang thành cũng không tồn tại đến hôm sau đâu.

Người nào đó bị khuyên bảo khóe miệng co giật. Ai là người vừa mới uy hiếp nếu
hắn không đi ra cầu xin sẽ không để thành của hắn tồn tại đến ngày hôm sau?

Hiển nhiên, người nào đó đã quên chuyện này.

Cố Dao và Đế Thương mặt không đổi sắc đi đến đằng sau Ứng Kim ho khan vài
tiếng để người nào đó chú ý đến lời nói vừa mới thốt ra của mình nhưng bị ánh
mắt cảnh cáo của Ứng Kim liếc qua đành im lặng không dám nói gì.

Nam Hoàng, hoàng tử của Thương Nam đế quốc sắc bén đánh giá Liên Mộng Vũ đứng
lên.


  • Tại hạ Nam Hoàng thất hoàng tử Thương Nam đế quốc, cho hỏi vị công tử này,
    ngươi và vị tâm lý biến thái trong lời nói của ngươi có cái gì khác nhau và
    cái xưng hô "bản điện chủ" của ngươi là có ý nghĩa gì!?

Đám thiên kiêu đều tập trung vào Liên Mộng Vũ để xem câu trả lời của nàng.
Nhưng người trả lời lại là người từ khi bước vào không nói một câu, Ứng Kim.

Hắn chống hai tay vào cái bụng phệ của mình hừ lạnh một tiếng đắc ý giới
thiệu.


  • Cho các ngươi biết cũng không sao, Liên Tam công tử chính là điện chủ của
    Chí Tôn điện.

Im lặng, tuyệt đối im lặng, mọi người đều muốn tiêu hóa tin tức này. Nhưng
điều mà Liên Mộng Vũ chú ý không phải là đám người đang khiếp sợ này mà là một
hồng y thiếu niên bộ dáng có chút lẳng lơ ngồi trong một góc không chút nào bị
chú ý. Không phải là vẻ trấn tĩnh mà là một loại khiếp sợ và, hưng phấn.

Nhận ra ánh mắt của Liên Mộng Vũ vào mình, hồng y thiếu niên có chút mất tự
nhiên hướng nàng cười cười đáp lại rồi cúi đầu.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Đoạn Lăng là người đầu tiên lên tiếng.


  • Chí Tôn điện, các ngươi tưởng các ngươi là Chí Tôn chắc.

Khóe miệng Ứng Kim nhấc lên độ cong buồn nôn, hắn cười nói.


  • Chí Tôn điện vốn là tồn tại từ xa xưa ngay cả khi mấy thế lực phế vật của
    các ngươi còn chưa xuất hiện, lâu đến nỗi không hề có bất kỳ thế lực nào trong
    thiên hạ này có thể sánh bằng. Các ngươi nghĩ bản thân biết được hết toàn bộ
    thế lực trong thiên hạ? Nếu không phải thiên hạ sắp xuất hiện kiếp nạn, Chí
    Tôn điện bọn ta cũng không muốn đi ra ánh sáng mà vẫn ẩn giấu ở một nơi nào đó
    sống qua ngày.

Toàn trường một lần nữa trầm mặc. Bọn họ công nhận, đúng là không ai có thể
biết được toàn bộ thế lực trong thiên hạ ngoại trừ,...


  • Tại hạ Vạn Nguyên là truyền nhân duy nhất của Vạn Sự Thông. Nếu có Chí Tôn
    Điện, sao tại hạ không biết đó là thế lực nào?

Liên Mộng Vũ nghe vậy có một chút xúc động, nàng biết thế lực này, đó là một
người bằng hữu của nàng sáng tạo ra một bộ công pháp có thể biết hết mọi sự tư
thông có trong thiên hạ này rồi thành lập ra Vạn Sự Thông một đời một truyền
nhân này.


  • Ta có một yêu cầu quá đáng.


  • Nói đi, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu.


  • Nếu, ta nói là nếu có một ngày ngươi gặp được truyền nhân của ta, hãy giúp
    nó một chút sức lực.


  • Được, nếu kẻ đó phù hợp với yêu cầu của ta.


  • Vạn Sự Thông a, đó đúng là một cái tên quen thuộc. Cố Dao, đem hắn lại đây,
    hắn sẽ đi cùng chúng ta.


Cố Dao nghe vậy có chút khiếp sợ, nhưng nhớ tới thân phận của vị ôn thần này,
hắn đành phải nghe theo. Ngay lập tức, Cố Dao rất phong cách bay đi ra, trong
lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần túm lấy Vạn Nguyên như xách một con
gà quay trở về chỗ cũ.


  • Này này, các ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ta biết bí mật các ngươi giả mạo
    nên muốn làm ta im miệng.

Hồng y thiếu niên có chút kinh ngạc, ước ao và một chút ghen tị nhìn về vị Vạn
Nguyên này, nhưng hắn lại mím môi, bản thân không biết đang suy nghĩ cái gì.

Biểu cảm của hồng y thiếu niên có thể nói là bí mật không ai nhận ra nhưng vẫn
lọt vào mắt của Ứng Kim và Liên Mộng Vũ. Dù vậy, hai người vẫn coi như không
có chuyện gì xảy ra.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #31