Người đăng: ﻲ๖ۣۜBÇS•Ɗυɾεxۓ
Sau khi chia tay Đông Phương Bất Bại, Diệp Hy tiếp tục công việc kiếm gái của
mình, lần này mục tiêu dĩ nhiên là Hoa Sơn, nơi này cảnh sắc tú lệ, là một
trong năm ngọn thần sơn của Trung Hoa, hơn nữa tại đây còn có một đôi mẫu nữ
hoa, cuộc đời đầy rẫy những bi kịch, Diệp Hy tự nhận mình là con người bác ái,
không thể khoanh tay đứng nhìn, cho lên thu thôi.
Cũng nói đến, Hoa Sơn là môn phái do Hắch Đại Thông, một trong toàn chân thất
tử sáng lập. Bắt nguồn từ thời đầu nhà Nguyên, trong môn phái cũng không có
công pháp hay bí kíp gì đáng nói. Tử Hà thần công chỉ là bản thiếu của Thiên
Tiên công. Nói đến đương kim trưởng môn Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần
là một nguỵ quân tử, có dã tâm, biết ẩn nhẫn, biết mua danh chuộc tiếng, tạo
thế cho bản thân,bất chấp mọi thủ đoạn để phát dương phái Hoa Sơn, có phong
phạm của kiêu hùng. Nhưng Nhạc Bất Quần sinh ra không gặp thời, đây là thời
đại Ma Giáo vi tôn, chính đạo cự đầu bàng quang xem chiến, nhưng sau tất cả,
phải nói Nhạc Bất Quần cực đen khi gặp thánh hố thầy Lệnh Hồ Xung. Nếu Lệnh Hồ
Xung sau khi học được Độc Cô Cửu Kiếm mà truyền lại cho sư phụ mình một chiêu
nửa thức, thì Nhạc Bất Quần không phải tự cắt để luyện Tịch Tà dẫn tới một dàn
nhân vật phía sau bi kịch.( nuôi từ bé đến khi nó trưởng thành có được tuyệt
thế kiếm pháp lại dấu không khai. Thật là ức chế vì thế ta quyết định buff cho
Lão Nhạc để Lão Nhạc hoàn thành giấc mơ)
Tạm không nói thêm về Hoa Sơn cũng như Nhạc Bất Quần. Lúc này Diệp Hy đã đến
chân núi Hoa Sơn. Cảnh sắc rất là đẹp và hùng vĩ, nhưng so với núi bà đen của
Việt Nam mình thì vẫn còn kém tí, Lần này tới Hoa Sơn, Diệp Hy mang theo Tiểu
Cẩu. Tiểu Cẩu không phải là con chó nhỏ mà là ba năm trước đây Diệp Hy cứu
được một thanh niên 18 tuổi sắp chết đói. Trong ba năm Diệp Hy phải nói dốc
hết hầu bao để Tiểu Cẩu từ phàm nhân bước vào nhất lưu trung kì, nắm trong tay
khá nhiều bí tịch cao cấp, không nói có thể vô địch thiên hạ nhưng ít nhất cỡ
Nhạc Bất Quần thì Tiểu Cẩu chấp hai. Phải nói võ công của Lão Nhạc cũng không
được cao.
Đưa xong bái thiếp. Diệp Hy được đưa tới đại sảnh. Lúc này vợ chồng Nhạc Bất
Quần, Nhạc Linh San, và Lệnh Hồ Xung đều ở.
Tại hạ Diệp Hy, nghe danh quân tử kiếm, nhân trung chi long. Nay tới bái phỏng
mong Nhạc Trưởng môn không thấy phiền.
Cả đại sảnh trừ Lệnh Hồ Xung, mọi người đều đánh giá Diệp Hy. Anh tuấn, hùng
tráng, khí thế như trích tiên làm người càng xem càng thích. Nhất là Nhạc Linh
San cảm thấy chưa gặp được ai hoàn mỹ như vậy, đại sư huynh so sánh với người
ta còn kém mấy con phố. Lúc này Nhạc Bất Quần lên tiếng nói.
Nghe Xung nhi nhắc qua Diệp công tử, nay có dịp tương kiến, thật là hạnh ngộ.
Không biết Diệp công tử hôm nay tới Hoa Sơn có việc gì.
Tại hạ lần này tới thứ nhất là chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của Nhạc
trưởng môn, và Ninh nữ hiệp. Cũng như phụng mệnh sư môn đến đây tặng cho Nhạc
trưởng môn một ít lễ vật mong Nhạc trưởng môn vui lòng nhận. Tiểu Cẩu mang
tới.
Vâng! Công tử.
Nhạc Bất Quần há hốc mồm, không có sở cầu bất vấn điện Tam Thanh. Đang định
hỏi cho rõ thì nghe Diệp Hy nói đành phải nuốt ngược vào bụng.
Tại hạ lần này phụng mệnh tới Hoa Sơn, quyên cho quý phái năm ngàn lạng bạc,
tặng cho Ninh nữ hiệp một viên mỹ nhan đan có thể giúp Ninh nữ hiệp trẻ ra
mười tuổi ra thịt mịn màng chở về thời còn zin. Xin Nhạc Trưởng Môn nhận lấy.
Lão nhạc choáng à, năm ngàn lạng bạc đủ để phái Hoa Sơn ăn tiêu đập phá trong
hai năm, đừng nghĩ năm ngàn lượng là ít, vì để nuôi mấy trăm người của phái
Hoa Sơn lão Nhạc đã tốn không ít chất xám nhiều đêm mất ngủ. Luôn bị Tung Sơn
chèn ép sinh kế của Hoa Sơn cũng không được tốt, có năm ngàn lượng này Nhạc
Bất Quần có thể triển khai kế hoạch tiếp theo mà không phải lo tới hậu cần.
Còn về Mỹ nhan đan thì lại khỏi cần phải nói, ai chả muốn có vợ đẹp con khôn.
Ninh Trung Tắc, ánh mắt dị quang liên tục, nhưng làm một nữ hiệp không thể tỏ
vẻ quá khát vọng,
Nhạc Bất Quần rất có phong phạm trưởng môn thấy tiền tuy mắt sáng mồn chảy dãi
nhưng không thể run tay tiếp nhận. Lên tiếng hỏi.
Không biết công tử sư thừa phương nào, vô công bất thụ lộc, công tử có sở cầu
gì mong nói rõ.
Nhạc trưởng môn, không hổ là quân tử kiếm, thật là thẳng thắn. Ta sư thừa xin
được mạn phép không thể thẳng thắn, vì đây là môn quy, lần này tại hạ tới sở
cầu Nhạc Trưởng môn cho phép thăm thú Hoa Sơn thắng cảnh, thứ hai, nghe danh
Tử Hà thần công đã lâu nay tại hạ muốn cùng Nhạc trưởng môn trao đổi một chút
võ nghệ, thứ ba thì tại hạ muốn cùng Nhạc trưởng môn nói riêng, vì liên quan
tới một số bí mật mong Nhạc trưởng môn hiểu cho.
Lão Nhạc cũng thở phào. Tuy không biết mục truyện thứ 3 là gì nhưng, hai
truyện trên ngược lại cũng không làm khó. Thầm nghĩ chắc Diệp Hy có thể xuất
ra nhiều đồ tốt đến vậy, môn phái hẳn cũng phải có số má, chỉ điểm một chút đồ
đệ của người ta ngược lại cũng coi như kết cái thiện duyên.
Như vậy ta đồng ý với công tử, chả là trong này chật hẹp, không thích hợp luận
bàn, chúng ta lên đi diễn võ đường thuận tiện để các đồ đệ tập chung, học hỏi
thêm kinh nghiệm. Xung nhi đi triệu tập các vị sư đệ đi. Lão Nhạc nói.
Lệnh Hồ Xung lĩnh mệnh ra ngoài, lúc này Diệp Hy mới để ý đến Nhạc Linh San,
tuy dung mạo không sánh bằng Đông Phương nhưng cũng là mỹ nữ ngàn dặm chọn
một, mang theo một vẻ thanh thuần tươi mát, như cô bé hàng xóm làm bao thanh
niên mới lớn ôm mộng tưởng muốn yêu chiều.
Nhạc Linh San, cũng là người số khổ, nhiều người nói Nhạc Linh San di tình
biệt luyến, sai hoàn toàn sai, gái mới lớn nào đã biết gì về tình yêu, cùng
Lệnh Hồ Xung là thanh mai chúc mã, nếu đến được với nhau coi như cũng có một
kết quả êm đềm, nhưng gặp ngay lão hố con Nhạc Bất Quần vì dã tâm, vì khát
vọng đẩy con mình vào hố lửa. Vì vậy Diệp Hy không thể để bi kịch diễn ra.
Đành phải thu vậy. Diệp Hy tiến lên cùng Nhạc Linh San chào hỏi.
“” Vị này chính là Nhạc trưởng môn thiên kim, Linh San tiểu thư đi, tại hạ hữu
lễ, lần đầu tiên gặp gỡ có chút quà mọn mong Linh San tiểu thư chớ chê cười.
Diệp Hy móc ra một cây châm ngọc, đưa cho Nhạc Linh San, Nhạc Linh San nhận
lấy yêu thích không buông tay, là con gái cứ đẹp mới thích còn dùng được hay
không thì mặc kệ.
Thấy con gái mất lễ nghĩa, Ninh Trung Tắc lên tiếng răn dạy.
“” Còn không mau cảm tạ Diệp công tử “”
Cảm ơn Diệp công tử, châm rất đẹp ta rất thích ừm, công tử gọi ta là Linh San
hay San nhi là được rồi. Nhạc Linh San đối với Diệp Hy hào cảm tăng mạnh ( nói
thật với mấy ông thời nào thì thời, có tiền làm phiền thiên hạ, ông nào FA ko
có gấu, ko biết làm thế nào để tán, đơn giản cứ dùng tiền mà giẫy :v)
Lúc này khi mọi người tới đông đủ, Lão Nhạc dẫn theo Diệp Hy đi tới diễn võ
đường, bên dưới toàn bộ đệ tử Hoa Sơn đều đến đông đủ, chả mấy khi thấy sư phụ
ra tay, bình thường đều do sư nương chỉ bảo luyện kiếm, cho lên đây là thời cơ
khó có được, mọi người trong long rất là háo hức.
Mời Diệp công tử lên sàn. Lão Nhạc làm ra thủ thế rất có phong cách.
Nhạc trưởng môn hiểu lầm, lần này cũng không phải ta muốn thỉnh giáo Nhạc
trưởng môn, Tiểu Cẩu ra lĩnh giáo cao chiêu của Lão Nhạc đi. Diệp Hy phất tay
ra hiệu cho Tiểu Cẩu.
Tiểu Cẩu lĩnh mệnh. Tiểu Cẩu quỳ hai chân xuống đất cực kỳ cung kính đáp lại.
Nhạc Bất Quần, gương mặt xám ngắt, nếu luận bàn với Diệp Hy thì như trưởng bối
chỉ bảo vãn bối, ai dè người ta cũng không có ra sân, mà chỉ để một vị Tiểu
Cẩu cùng mình đối chiến, hoá ra mình cũng chỉ bằng con chó của người ta, trước
mặt bao nhiêu đệ tử, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, nhưng chưa quan
sông khồn thể đoạn cầu, lỡ lấy chỗ tốt của người ta lên cũng không tiện nói
thêm.
Ninh Trung Tắc cũng nhướng mày, nhưng thấy phu quân không có phản ứng lên cũng
không tiện nói thêm.
Kiếm ra khỏi vỏ Tiểu Cẩu khí chất bỗng dưng thay đổi, lạnh lùng, sát khí trùng
thiên, làm Lão Nhạc choáng váng.
Tiểu Cẩu động, một bộ Lôi Trấn Kiếm Pháp, triển khai ba mươi sáu đường chớp
nhoáng, khiến cho Nhạc Bất Quần tối tăm mặt mũi, gắng gượng chống đỡ khổ không
thể tả, các đệ tử phía dưới há hốc mồm, sư phụ không phải võ công cao cường
hay sao, mỹ danh quân tử kiếm đi đâu mất rồi,
Ninh Trung Tắc thì vẻ mặt khiếp sợ, là người hiểu rõ võ công của chồng mình
mạnh mẽ đến mức độ nào, ít nhất trên giang hồ cũng phải đứng ở mười vị trí đầu
thế mà bị một thiếu niên chưa tới hai mươi cuồng ngược, tính mạng ngàn cân
treo sợi tóc.
Cũng ngay lúc này Tiểu Cẩu ra một chiêu cuối, Lôi Đình Cuồng Nộ mũi kiếm kề
sát yết hầu Lão Nhạc thì dừng lại, khống chế lực càng là phản phác quy chân.
Cả khán đài ồ lên, Lão Nhạc thì mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt to như hạt đậu.
Tiểu Cẩu thu hồi khí thế, cung kính, sắc mặt không vui không buồn tiến lại
phía sau lưng Diệp Hy làm Lão Nhạc phiền muộn không thôi. Hoá ra luận bàn chỉ
là giả, cuồng ngược mới là thật.
Nhạc Linh San hai mắt toả đom đóm, ngưỡng mộ không thôi.
Cẩu công tử võ công cao cường Nhạc mỗ cam bái hạ phong. Lão Nhạc thanh âm chua
chát. Trong mắt đục ngầu, tan hết nhuệ khí.
Nhạc trưởng môn khách khí, Tại hạ muốn gặp riêng Nhạc trưởng môn còn có một số
việc cần thương lượng. Diệp Hy nhắc nhở Lão nhạc.
Diệp công tử! Mời. Lão Nhạc không còn bày ra một bộ tư thế trưởng bối mà là e
dè kinh sợ. Đến đây mục tiêu chấn nhiếp Lão Nhạc đã hoàn thành. Diệp Hy cười
nhạt tiến lên.
Đi vào trong phòng, lúc này chỉ có Diệp Hy và lão Nhạc. Diệp Hy lên tiếng.
Nhạc trưởng môn thấy võ công của Tiểu Cẩu thế nào.
Nếu xếp trên giang hồ có thể vào năm vị trí đầu. Lão Nhạc uể oải đáp.
Như vậy nếu để Tiểu Cẩu đi thống nhất ngũ nhạc kiếm phái. Lão Nhạc ngươi thấy
làm sao.
Nhạc Bất Quần sợ vãi linh hồn, chỉ là một nô bộc võ công đã cao thâm đến vậy,
còn có một môn phái thần bí ủng hộ phía sau, đừng nói ngũ nhạc kiếm phái, toàn
bộ giang hồ Diệp Hy muốn nhất thống cũng không phải không thể. Nghĩ tới đây
Lão Nhạc hít một ngụm khí lạnh.
Mong Diệp công tử chỉ giáo thêm. Nhạc Bất Quần khom lưng cung kính nói.
Haha. Ta cũng không có gì chỉ giáo, nhất thống võ lâm, truyện vụn vặt đó ta
cũng không có tâm tư thực hiện, nhưng không có nghĩa ta sẽ bỏ mặc người khác
làm càn, ta biết, Lão Nhạc ngươi là một người có dã tâm, có khát vọng, mà thứ
ta còn thiếu bây giờ là một con chó biết nghe lời, giúp ta giải quyết một ít
truyện nhỏ nhặt đó, Lão Nhạc hiểu ý ta chứ.
Nhạc Bất Quần ngẩn ngơ, đúng à. Giấc mộng quang đại Hoa Sơn, làm chủ giang hồ
Lão Nhạc mơ tưởng bấy lâu nay, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm, nay được
Diệp Hy chiếu cố cho dù làm chó thì thế nào, bên trong làm chó bên ngoài quát
tháo phong vân. Nghĩ tới đây Lão Nhạc vội vã quỳ xuống trước mặt Diệp Hy.
Nhạc mỗ nguyện ý, không biết chủ nhân có sắp xếp gì.
Diệp Hy cười nhạt, rất tốt không hổ là kiêu hùng co được, dãn được rất thông
minh. Liền móc trong người ra hai cuốn bí tịch. Một bộ kiếm pháp, một bộ
chưởng pháp. Giới thiệu cho Lão Nhạc.
Bộ kiếm pháp chính là Tịch Tà của Lâm gia, Bộ trưởng pháp thì là thiên thù vạn
độc thủ. ( tịch tà có được là do tiểu cẩu một năm trước đi Lâm gia nhà cũ lấy
về)
Cả hai bộ đều là cao cấp võ công, tuy nhiên lại có khuyết điểm lớn, Tịch Tà
Khi luyện dương khí bạo tăng âm khí không đủ sữ dẫn tới bạo thể, lên phải tự
cung luyện kiếm ngươi tự xem còn Thiên Thù Vạn Độc thủ nghe tên liền biết dùng
độc luyện công, độc càng mạnh chưởng pháp lợi hại, nhưng dùng độc luyện công
sẽ dẫn tới cả người chảy mủ, dung nhan huỷ hoại người không ra người ma không
ra ma ngươi tự mình lựa chọn, ta cũng không muốn có một con vô dụng cẩu.
Nhạc Bất Quần mặt mũi tái nhợt, hai môn võ công thật là âm độc, cách luyện
cũng khiến người ta tâm lạnh. Nhưng cố cắn răng nhận lấy.
Còn có. Ta hiện tại đang thiếu một nha hoàn, Linh San ta rất ưa thích. Diệp Hy
đòi hỏi.
Tất cả nghe theo chủ nhân phân phó. Lúc này lão Nhạc bản thân còn dám thương
tổn luyện công, còn con gái làm nha hoàn hay người hầu gì thì cũng mặc.
P;s. Hậu cung của Hy ca mình sữ chia làm ba cấp độ một là vợ mỗi máp chỉ có
một cô, hai là nha hoàn là gái dưới 18 vẫn còn zin, ba: tì nữ là gái có chồng,
gái đối nghịch hoặc kẻ thù của Hy ca... mong mọi người đóng góp.