Cưa Đông Phương. Chuẩn Bị Thu Hoa Tỷ Muội


Người đăng: ﻲ๖ۣۜBÇS•Ɗυɾεxۓ

Biết không có cách nào giải thích, Lệnh Hồ Xung kéo theo Lục Hầu Nhi chạy trối
chết, vì vậy lúc này chỉ còn Diệp Hy cùng Đông Phương Bất Bại.

Nếu không còn việc gì khác, tại hạ cũng xin cáo từ. Đông Phương cô nương bảo
trọng. Thấy Đông Phương Bất Bại trầm mặc, Diệp Hy lên tiếng. Nhưng trong lòng
gào thét giữ lại ta, kéo lại ta đừng để ta đi.

Công tử cứ như vậy đi sao, dù cho ta xuất thân phong trần nữ tử, nhưng từ
trước tới nay vẫn luôn thủ thân như ngọc, nay công tử mấy lần buông lời dèm
pha, liệu có xứng đáng với nam nhi Đại trượng phu khác gì lũ tà ma ngoại đạo.
Đông Phương Bất Bại lên tiếng chỉ trích.

Diệp Hy trong lòng mừng thần nhưng bên ngoài lại tỏ ra thần sắc lạnh nhạt. Ta
là nam nhân hay không chỉ có vợ ta mới biết được, Đại trượng phu,Toàn một lũ
ưa thích danh tiếng muốn được người đời truy phủng tại hạ không có hứng thú,
còn tà ma ngoại đạo, theo ý ta làm ma thì có sao, luôn làm theo bản tâm mới là
đạo ta theo đuổi.

Đông Phương Bất Bại hai mắt sáng lên, nhưng vẫn cố ra vẻ u buồn nói,công tử
tài trí hơn người, phong thần tuấn lãng không để ý đến cảm nhận của một nữ tử
phong trần như ta cũng là phải, chỉ trách số phận của ta.

Diệp Hy lòng vui như nở hoa vì em Đông Phương đang dần dần dính bẫy. Nhưng vẫn
biểu hiện đen mặt. Đông Phương cô nương quá lời ta xin tạ lỗi với cô nương đây
là một trăm lạng bạc mong cô nương bỏ qua coi như ta bồi thường tổn thương
tinh thần phí.

Tiểu nữ, tuy là gái phong trần, nhưng cũng hiểu tiền tài là vật ngoại thân.
Nếu công tử chỉ coi ta như vậy thì xin lỗi tiểu nữ cáo từ. Hai bên đưa đẩy
không ai nhường ai.

Ngược lại tại hạ đường đột. Đã như vậy tại hạ xin mời Đông Phương cô nương vài
ly rượu nhạt để tạ lỗi.

Hai người đi tìm nhà nghỉ, nói đúng hơn là tửu điếm nhưng hiện tại đã muộn,
toàn bộ đều đã đóng cửa lên đành lấy trời làm màn chiếu làm đất cùng nhau cộng
ẩm. Diệp Hy cảm khái đúng là thiên đạo quỹ tích, Lệnh Hồ Xung cùng Đông Phương
Bất bại cũng đối ẩm tại đây trong hoàn cảnh này. Vì thế càng thêm kiên định
cũng như cẩn thận đối đãi Thiên đạo.

Diệp Hy đổi từ hệ thống ra hai bình rượu Huyết Anh Hùng, cùng Đông Phương cộng
tửu, với việc tự dưng biến ra rượu Đông Phương rất là tò mò. Nhưng quan hệ của
hai người rất vi diệu cho lên không tiện hỏi nhiều.

Hai người nói chuyện rất hợp ý hăng say. Người ta thường có câu không nghe
cave kể chuyện nhưng những câu truyện trên trời dưới biển, sự tích Thánh
Gióng, Mai An Tiêm càng lôi cuốn Đông Phương. Khiến cho Đông Phương càng thêm
khâm phục Diệp Hy thông kim cổ.

Rượu đã được tứ tuần, hai người đã có Chút men say. Đông Phương Bất Bại hứng
tình nổi lên nhận lấy Thanh Long Kiếm nguyện vì quân múa một khúc. Ôi dáng
người yểu điệu, bước chân thanh thoát, nhịp nhịp nối liền mang theo một cỗ anh
khí, phiêu miểu như Cửu Thiên Huyền Nữ làm Diệp Hy thêm một chút say.

Mượn rượu làm liều. Diệp Hy vờ vịt gật gù tựa đầu vào lòng Đông Phương Bất
Bại, thật là thơm, hương vị thật làm người ta mê muội. Hai tay Diệp Hy lơ đãng
túm chặt lấy một đôi bạch thỏ như tún cọng cỏ cứu mạng, thật là to rất mềm
không có vị silicon. Thật là thoả mái.

Đông Phương Bất Bại mặt ngọc đỏ lên, nhưng cũng không có đẩy ra, trong lòng
loạn như ma. Diệp Hy thấy vậy được đà lấn tới, một tay tiếp tục ôm bạch thỏ
một tay dần dần tìm tới nơi bí mật hơn. Nhưng sự thật thường mất lòng. Khi
Diệp Hy gần tới đích thì bị một bàn tay ngọc chặn đứng làm Hy ca nuối tiếc
không thôi. Buồn bã Diệp Hy giữ nguyên tư thế dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau. Khi Diệp Hy tỉnh lại đã thấy, bên cạnh Đông Phương Bất Bại chuẩn
bị một con gà nướng thơm vang. Ngại quá hôm qua quá chén, ngủ thiếp đi lúc nào
không hay, để Đông Phương cô nương sương gió một đêm chắc trong người không
được thoả mái.

Thoả mái thì mới lạ ấy bị chiếm tiện nghi cả một đêm giờ, mệt mỏi có chỗ còn
bị đau. Đông Phương Bất Bại ngẫm lại, từ khi quen tên này lúc nào người chịu
thiệt cũng là mình. Nếu như người khác bây giờ đã xuống làm bạn với đầu trâu,
mặt ngựa rồi.

Cũng không có gì ngược lại trước kia khi gia đình chưa ly tán, ta vẫn thường
xuyên phải ngủ bờ, rúc bụi thế này, công tử không cần bận tâm. Nói đến đây
Đông Phương vẻ mặt u buồn.

Đông Phương cô nương. Có tâm sự gì cứ nói ra cho tại hạ nghe. Biết đâu tại ha
có thể giúp được cô nương vấn đề gì chăng.

Đông Phương bất bại suy nghĩ một chút mới nói ra cố sự của bản thân. Chả là
trước kia Đông Phương có hai đứa em, một gái một trai, gia đình tuy làm việc
vất vả, nhưng cuộc sống cũng sung túc, bỗng nhiên có một ngày con trai của
trưởng trấn nơi Đông Phương sống bị bắt gian tại giường với vị thiếp thứ 81
của phó đường chủ Ma Long Đường thuộc Nhật Nguyệt Thần Giáo. Đến đây, cả trấn
bị đồ sát cha mẹ Đông Phương dẫn em trai chạy trốn, còn hai chị em bị thất lạc
từ đây.

Nói đến đây hai mắt của Đông Phương Bất Bại đã rưng rưng làm người ta muốn ôm
vào lòng an ủi. Đông Phương cô nương, tại hạ lấy danh nghĩa sư môn xin thề
trong vòng một tháng nhất định sẽ tìm ra vị muội muội này cho cô nương. Diệp
Hy lời thề son sắc.

Tuy Đông Phương bất bại không tin, nàng đã vận dụng toàn bộ Nhật Nguyệt Thần
Giáo mười mấy năm còn không tìm được, nhưng rất cảm động trước tấm lòng của
Diệp Hy lên móc trong người ra một túi gấm đưa qua.

Đây là kỷ vật giữa ta và muội muội, túi của ta thêu tên Đông Phương Tuyết,
muội muội ta tên Đông Phương Lâm, công tử cầm tránh tìm nhầm lẫn. Đưa túi gấm
ra Đông Phương Tuyết có chút không nỡ bỏ nhưng ý chí nói cho nàng biết đây có
lẽ là cơ hội duy nhất tìm được muội muội của mình. (Đôi khi trực giác của phụ
nữ rất là nguy hiểm, bác nào có gấu rồi chắc là hiểu rõ nhất).


Cuồng Đồ Bá Đạo - Chương #5