Phong Thanh Dương


Người đăng: ﻲ๖ۣۜBÇS•Ɗυɾεxۓ

Trao đổi xong,Lão Nhạc cùng Diệp Hy bước ra đại sảnh, Lão Nhạc đã quay lại một
bộ khí thế của trưởng môn, phân phó.

Linh San, Diệp công tử nhân trung chi long, vạn cổ tuyệt thế thiên tài. Nay
vẫn còn thiếu một nha hoàn, chăm nom cơm nước, từ nay ngươi hãy đi theo Diệp
công tử đi.

Ninh Trung Tắc, Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San đều khó có thể tin. Ngơ nhác nhìn
Lão Nhạc. Ninh Trung Tắc không nhịn được lên tiếng.

Sư ca !

Còn muốn nói thêm cái gì thì Lão Nhạc lên tiếng quát lạnh.

Câm miệng ! Rồi đưa một ánh mắt ra hiệu cho vợ mình, khiến Ninh Trung Tắc rất
ngạc nhiên nhưng cũng không nói thêm gì.

Nhạc Linh San hai mắt rưng rưng, nàng dù sao cũng là trưởng môn thiên kim, bao
người truy phủng, từ trước tới nay toàn người khác phục thị nàng, nàng nào đã
phục thị người khác.

Thấy Nhạc Linh San tỏ vẻ không đồng ý. Diệp Hy tiến về phía Nhạc Linh San cười
ôn hoà nói.

Linh San, nếu không đồng ý, vậy coi như, Lão nhạc không lên ép buộc. Nụ cười
như gió xuân, kết hợp với khuôn mặt tuấn dật, làm Nhạc Linh San mặc dù rất uỷ
khuất nhưng cũng không có mở miệng từ chối.

Lệnh Hồ Xung bàn tay nắm chặt, hắn hận à thật là hận, không hận Lão Nhac,
không hận sư nương, cũng không hận Nhạc Linh San, càng không thể hận Diệp Hy.
Chỉ hận mình, hận mình không có năng lực, hận mình không có quyền lực, càng
hận mình võ công thấp kém không thể bảo vệ được sư muội, nếu võ công cao cường
tay nắm quyền lực thông thiên, thì không phải tiểu sư muội bị người khác cướp
đi làm nha hoàn, mà là mình cướp mẹ người khác về làm tì nữ.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung đang dần dần rơi vào ma chướng mà không hay.

Linh San mau dẫn Diệp công tử đi thăm thú Hoa Sơn, Lão Nhạc phất tay ra hiệu
cho Nhạc Linh San còn chính mình đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay vượt quá sức tưởng
tượng của Lão Nhạc thực sự mệt mỏi.

Ninh Trung Tắc cũng theo sau, khi vào tới gian phòng không nhịn được hỏi.

Sư ca ! Linh San là con gái ngươi. Sao có thể tặng người làm nha hoàn.

Lão Nhạc đang mệt mỏi hận không thể ngủ một giấc lấy lại tinh thần, lúc này
lại bị vợ lẻo nhẻo bên tai, nhịn khônng được cáu.

Đàn bà biết cái gì. Chủ nhân ban cho ta quyền lực, ban cho ta sức mạnh để
quang đại Hoa Sơn. Cho đi một đứa con gái thì có làm sao, nếu chủ nhân muốn,
ngươi cũng phải cho chủ nhân làm nha hoàn.

Ninh Trung Tắc há hốc mồm, chồng mình hôm nay làm sao. Mắt đỏ lên chạy ra
ngoài thút thít.

Lúc này Nhạc Linh San dẫn theo Diệp Hy đi quanh Hoa Sơn, không nói một lời.
Diệp Hy bỗng nhiên kéo Nhạc Linh San vào trong lòng, hôn lên cái miệng nhỏ
nhắn xinh xắn. Làm trái tim thiếu nữ đập thình thịch không thôi, mặt đẹp đỏ
lên như phải bỏng.

Qua gần chục phút. Nhạc Linh San vì thiếu dưỡng khí hai mắt trợn tròn, Diệp Hy
mới buông ra, mỉm cười hỏi.

San nhi, môi rất ngọt cảm giác thật không tệ, San nhi thấy sao, thích không.

Nhạc Linh San càng e lệ, từ bé đến giờ đã thân thiết với nam nhân nào đâu, đại
sư huynh thì tay còn chưa có cầm, cảm giác thật kì quái, có chút đê mê, có
chút vui thích nhiều hơn là khoái cảm làm phía dưới dinh dính khó chịu. Đang
muốn nói gì thì Diệp Hy bỗng nhiên cắt ngang.

San nhi. Ta lên Tư Quá Nhai có chút việc, ngươi trở lại tắm rửa tối nay ta đến
tìm ngươi.

Nhạc Linh San như được đại xá, chạy như bay không dám ngoái đầu lại nhìn, Diệp
Hy thì cười ha hả, tiếp tục lên núi.

Lên tới đỉnh Tư Quá, Diệp Hy ra hiệu cho Tiểu Cẩu.

Phong Thanh Dương, chủ nhân nhà ta đến còn không ra gặp mặt. Giọng nói như sư
hống công vang vọng cả đỉnh núi.

Phong Thanh Dương, xuất hiện đánh giá hai người, tiểu bối phương nào thật là
càn rỡ. Đang định lên tiếng thì nghe thấy Diệp Hy thanh âm.

Phong Thanh Dương. Ngươi có biết tội của mình.

Lão phu cả đời chưa làm việc ác, không biết có tội gì. Phong Thanh Dương mờ
mịt nói.

Phong Thanh Dương. Ngươi có biết Độc Cô Cầu Bại.

Phong Thanh Dương, sắc mặt tái mét. Diệp Hy lại tiếp tục nói.

Ngươi vì một bộ Độc Cô Cửu Kiếm, mà đào mộ của sư huynh ta, có khác gì bọn đạo
chích, làm người bất nhân, còn dám mở miệng hỏi tội gì.

Phong Thanh Dương á khẩu, không có lời gì để nói, truyện này canh cánh trong
lòng lão mấy chục năm, ngày còn thiếu niên trẻ trâu không biết sống chết, tìm
được mộ phần của Độc Cô lão tiền bối, lòng tham nổi lên đào mộ cướp đồ, tuy võ
công độc bộ thiên hạ, không người sánh bằng nhưng quả báo là cô độc hơn Ba
mươi năm. Nay chủ nợ tìm đến cửa e rằng cũng lên đến lúc trả nợ, nhưng vì xác
thực lời nói của Diệp Hy lên muốn kiểm nghiệm một phen.

Ngươi có bằng chứng gì nói Độc Cô tiền bối là sư huynh của ngươi.

Diệp Hy cười lạnh nói.

Tung hoành giang hồ ba mươi năm, bại tẫn anh hùng thiên hạ. Cuối đời quy ẩn
làm bạn với đại điêu, mong trong đời một lần bại mà không được, đành chết già
trong cô độc.

Nghe Diệp Hy nói xong, Phong Thanh Dương cũng đã tin đến 9/10. Nhưng còn cố
hỏi thêm ngươi còn bằng chứng gì nữa không.

Diệp Hy mặt lạnh. Lão già không biết xấu hổ, chủ nhân đã tới còn không biết
sai lầm không thể tha thứ. Tiểu Cẩu lấy tính mạng của lão già này cho ta.

Vâng ! Công tử.

Vẫn là một bộ Lôi Trấn Kiếm pháp mây dập gió dồn tiến tới, Phong Thanh Dương
cả kinh không dám lãnh đạm vội vàng dùng Độc Cô Cửu Kiếm tiếp đón. Hai bên
kiếm chiêu toàn công không thủ nguy hiểm cực kỳ, sau ba mươi hiệp Tiểu Cẩu
trúng tám kiếm Phong Thanh Dương trúng ba kiếm, nhưng không có nguy hiểm tới
tánh mạng. Diệp Hy gật đầu, tiểu cẩu võ công rất khá nhưng vẫn không phải là
đối thủ của lão đầu này lên gia hiệu Tiểu Cẩu rút lui.

Tiểu Cẩu lui về quỳ một chân trước mặt Diệp Hy vẻ mặt buồn bã nói.

Tiểu Cẩu học nghệ không tinh, làm chủ nhân mất mặt, xin chủ nhân trách phạt.

Lui ra sử lý vết thương đi. Diệp Hy phất tay. Rồi quay sang phía Phong Thanh
Dương.

Diệp Hy vận chuyển huyết mạch Rồng Tiên, chiến lực bạo tăng một nghìn lần,
mang theo Thiên Địa uy áp, một tia khí thế xông về phía Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương bỗng dưng quỳ xuống không có mảy may khả năng phản kháng,
cười khổ nghĩ.

không ngờ vị này tuổi trẻ võ công lại cao cường đến vậy. Thật là chỉ có cùng
môn phái mới đào tạo được loại yêu nghiệt này, thôi đến lúc phải trả nợ rồi.

Công tử võ công vô địch. Lão đầu tự biết tội ác tày trời không thể tha thứ
mong công tử phán xét.

Diệp Hy gật đầu, thu hồi khí thế bước tới trước mặt Phong Thanh Dương suy nghĩ
một lúc rồi nói.

Thôi ngược lại, Độc Cô sư huynh không có truyền nhân, ngươi tuy dùng thủ đoạn
không sạch sẽ lấy được y bát, nhưng coi như cũng là số trời. Nay ta thay sư
huynh nhận ngươi làm đồ đệ, rồi Diệp Hy chỉ tay vào Tiểu Cẩu.

Người này là nô bộc của ta, cũng coi như là sư đệ ngươi, nay ngươi gần đất xa
trời không thể để y bát của sư huynh ta mai một. Ngươi hiểu ý ta.

Phong Thanh Dương mừng rỡ cuối cùng khúc mắc trong lòng đã được giải khai. Quỳ
xuống nói.

Cẩn tuân sư thúc. Đệ tử hiểu.

Xong việc, đi gặp Nhạc Bất Quần phối hợp với hắn. Diệp Hy nói thêm, rồi bước
xuống núi. Thế là có một tay đấm hạng nặng miễn phí. Một mũi tên trúng hai con
sên.

Phong Thanh Dương, Tiểu Cẩu vẫn quỳ nguyên tại chỗ, đợi bóng người khuất hẳn
mới dám đứng lên. Vuốt trên trán mồ hôi, cuối cùng đã qua một kiếp, con kiến
còn muốn sống, tới tuổi này rồi không ai có khát vọng sống mãnh liệt hơn Phong
Thanh Dương.


Cuồng Đồ Bá Đạo - Chương #7