Người đăng: cathieu1712
Tsubaki Sawabe kinh ngạc nói, bên cạnh Ryota Watari liên tục gật đầu. Nghe vậy
Akira không khỏi mặt đen lại tức giận nói:
Nói xong, Akira ánh mắt bất bình nhìn về Tsubaki. Bỗng nhiên tất cả mọi người
cười vang, Kaori Miyazono rất nhanh chớp thời cơ nói:
Lại một đợt cười nữa, thấy tình thế không ổn Akira vội chuyển sang chuyện khác
nói:
Thấy Akira đánh trống lảng, nhưng liên quan đến chính sự mọi người tạm gác lại
chơi đùa. Bởi vì Tsubaki Sawabe cùng Ryota Watari không hiểu lắm về âm nhạc,
cho nên Kaori Miyazono thay mọi người vẻ mặt nghiêm túc nói:
Nghe vậy Akira mày có chút nhíu lại, nhìn sang Kosei Arima thấy cậu ấy vẫn khá
bình tĩnh hiển nhiên đã biết vấn đề của mình. Dưới yêu cầu của Akira, Kosei
Arima tiến lên trước cây đàn Piano chơi thử một bản nhạc.
Tiếng đàn vang lên, từng âm thanh du dương phát ra dưới cây đàn. Rất nhanh
Akira phát hiện ra vấn đề, đôi lông mày nhíu lại:”Âm điệu, tiết tấu sai hoàn
toàn… ừm…tựa như một đứa trẻ mới tập chơi vậy.” Một người đã từng lấy sự chính
xác gần như tuyệt đối hoàn thành bản nhạc làm sao có thể biến thành dạng này
được.
Lúc này, Kosei Arima trên mặt bốc lên đầy mồ hôi, gương mặt đầy sợ hãi, tiếng
nhạc càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không có bất kỳ một giai điệu nào rõ ràng
cả. Đến hết bản nhạc, Kosei vẫn gương mặt đầu mồ hôi ngồi đấy đầy mệt mỏi.
Tsubaki Sawabe gương mặt gấp gáp tiến lên nói:
Ryota Watari cùng Kaori Miyazono vẻ mặt đầy quan tâm. Kosei Arima mặt vẫn còn
chút hồi hộp, liên tục thở gấp nói:
Akira lúc này cũng tiến lên nói:
Nghe Akira nói, Kosei vẫn ngồi đấy không nói gì, Tsubaki gấp gáp nói:
Đúng vậy, nghe Kosei nói thì cậu ấy không thể nghe tiếng đàn do chính cậu
ấy tạo ra.
Akira gương mặt có chút nghiêm trọng nói:
Có phải Kosei đã rất lâu không chơi đàn.
Tsubaki có chút kinh ngạc nói:
Nghe Tsubaki nói, Akira nhìn sang Kaori Miyazono, chỉ thấy nàng mặt rất vô tội
lắc lắc đầu rồi Akira nhìn sang Kosei Arima. Thấy Akira nhìn sang, Kosei Arima
nhìn Akira một mặt rất điềm tĩnh không nói gì, nhưng từ sâu trong mắt Kosei,
Akira thấy được một chút lảng tránh.
Quả thật trong lòng Kosei Arima bây giờ rất loạn. Liên tục nhớ đến tình cảnh
ngày đó, lần đầu tiên cùng biểu diễn với Kaori. Mặc dù bài biểu diễn khá thất
bại nhưng đem lại nhận được khá nhiều hoan ngênh từ khán giả. Hình ảnh cũ hiện
lên, sau khi bản nhạc kết thúc, Kaori mặc trên người một chiếc váy dài biểu
diễn màu trắng trên mặt toát đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp nhưng nụ cười trên
mặt rất tươi, rất vui vẻ nhìn về Kosei nói:
Kosei, cậu cố tình hả, làm sao người đệm nhạc có thể nổi bật hơn người biểu
diễn chính chứ.
Kaori san, làm sao cậu có thể làm được như vậy, ngay cả khi chúng ta hoàn
toàn chơi sai bản nhạc?
Bởi bản thân âm nhạc nó đã tự do rồi, chúng ta có thể không biến nó thành
một buổi biểu diễn thoả mãn được. Nhưng chúng ta sẽ chơi, miễn là còn cơ hội.
Nếu còn có người nghe, thì tôi sẽ chơi hết mình, để những ai đã lắng nghe sẽ
không bao giờ quên được tôi, và tôi sẽ sống mãi trong tim họ. Đó là lí do mà
tôi tồn tại. Tôi là một nhạc công!
…
Tại sao có thể như vậy? Câu hỏi cho đến bây giờ vẫn chưa có lời giải thích của
Kosei Arima. Bởi vì từ nhỏ đã được giáo dục là chỉ có chơi chính xác bản nhạc
mới có thể thể hiện ra hết giá trị của bản nhạc nhờ đó mới có thể không bị trừ
điểm, bởi bản nhạc là thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng tại sao, tại sao
những người đó lại có thể như vậy, vẫn vui vẻ cổ vũ một tiết mục mà trong mắt
Kosei Arima là thất bại hoàn toàn, mà có ai lại chào đón sự thất bại đâu.
Không có câu trả lời cho lên Kosei Arima liên tục lảng tránh những điều này.
Thấy vậy Akira lắc lắc đầu, không nói thêm điều gì rồi ra hiệu Kosei Arima
tiếp tục luyện tập. Theo sự luyện tập của Kosei Arima, thời gian trôi qua rất
nhanh. Mặc dù đã lỗ lực rất nhiều nhưng Kosei cũng không có tiến triển gì đáng
kể. Mọi người cũng không có thất vọng gì, bởi Kosei mới bắt đầu tập luyện lại
nên cần thời gian để thay đổi, chỉ hy vọng thời gian đó không dài lắm.
Thấy Akira về nhà, Aiko Kimira vui vẻ nói:
Nói rồi hướng về Akira nháy nháy mắt truyền cho Akira chút động lực. Trong
lòng có chút buồn buồn:”người ta còn có bạn trai rồi đây”. Cố gắng tỏ ra không
có chuyện gì, Akira nhìn Aiko cười nói:
Lần đầu mới thấy con trai của mình khá thân thiết với một thiếu nữ, Aiko làm
sao có thể bỏ qua được rồi trêu ghẹo nói:
Nhìn Aiko như vậy, Akira cũng hết cách rồi nói:
Dõi mắt theo Akira chạy trối chết, Aiko không khỏi cười lớn. Tiếng cười tràn
ngập khắp căn nhà. Trong căn phòng của mình, Akira đang nằm trên giường sắc
mặt rất không tốt.
Từng hình ảnh của Kaori Miyazono cứ lần lượt hiện lên, từ lần đầu tiên gặp
mặt, đến những lúc chỉ có hai người dưới bầu trời tràn đầy những ngôi sao đang
tranh nhau tỏa sáng, mặc dù hai người thỉnh thoảng hay đấu khẩu nhưng mỗi lần
như vậy lại làm Akira rất vui sướng, gương mặt tươi cười tràn ngập sức sống
luôn đem lại cho người ở bên cạnh cảm giác vui vẻ, không để ý đến bản thân mà
luôn lo lắng, chăm sóc cho người khác, trên mặt mặc dù tràn đầy mồ hôi cùng
thở gấp mỗi khi bản nhạc kết thúc nhưng nụ cười vui vẻ, rạng rỡ ấy chưa bao
giờ tắt. Tại sao nàng có thể hồn nhiên như vậy được? Nàng cứ như một thiên sứ
vậy, xuất hiện ở trên nhân gian để đem lại niềm vui cho mọi người, Akira là
một, Kosei cũng vậy cả Ryota Watari và còn rất nhiều người khác nữa.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Akira rất khó chịu:”sao tim mình đau vậy”, hai tay
túm lấy ga giường trắng bệch, trên mặt rất là thống khổ. Những hình ảnh về
Kaori cứ ám ảnh lấy Akira, làm sao cũng xua không tan được. Cuối cùng, Akira
chạy nhanh vào phòng tắm liên tục hắt nước lạnh lên mặt mình để có thể tính
táo một chút.
Buổi tối, vẫn địa điểm cũ, bầu trời trong xanh, ngàn vạn vì sao cùng chiếu
những ánh sáng dìu dịu của mình đến khắp nhân gian, dưới gốc cây anh đào nhìn
một thiếu nữ đang gần tiến đến Akira thầm nhủ:”Có lẽ cũng chỉ có lúc này,
thiên sứ ấy mới gần mình đến vậy”.