Vết Rách


Người đăng: cathieu1712

Hôm nay Kaori Miyazono mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài vàng óng
tung bay trong gió, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen càng làm nổi bật
dáng người cao gầy của nàng, sau lưng đeo túi đựng đàn. Dưới ánh sáng dìu dịu,
nàng nhẹ nhàng bước tới, như một nàng công chúa đi ra từ những câu chuyện đồng
thoại vậy đẹp đẽ và cao quý. Thấy Akira đang đứng nhìn mình, Kaori không khỏi
nhanh bước tới rồi nói:


  • Akira kun đến lâu chưa, hôm nay có chút việc nên mình bây giờ mới đến được.

Thấy hôm nay Kaori ăn mặc xinh đẹp hơn so với thường ngày, Akira cười nhẹ nói:


  • Mình cũng vừa mới tới, ồ hôm nay phong cách của Kaori rất khác mọi hôm. Cậu
    vừa hẹn hò với Ryota à?

Cái tên đầu đất này, hôm nay tiểu thư mất công ăn mặc tỉ mỉ như vậy không khen
được một câu lại còn ăn nói lung tung, Ryota, Ryota cái gì? Có chút tức giận,
Kaori nói:


  • Đúng thế đấy, tớ vừa đi chơi cùng Ryota, không được à.

Nghe Kaori trả lời, trong lòng Akira không khỏi quặn đau. Đến ngay cả ngữ điệu
vốn đang bình thường đột nhiên thay đổi của Kaori cũng không chú ý. Cố gắng tỏ
ra bình thường nhất, Akira như không có chuyện gì nói:


  • Được chứ, thế là bình thường mà. Hai người không có chuyện gì mới quái đây.

Thấy Akira thái độ như vậy, trong lòng Kaori càng tức giận, ấm ức hơn, trên
mắt bắt đầu mông lung sương mù rồi quay đầu đi chỗ khác, hai tay nắm chặt cố
gắng kìm nén để không rơi nước mắt. Akira ở đằng sau không biết, tưởng Kaori
có chuyện gì Akira vội vàng gấp gáp quan tâm hỏi:


  • Kaori, cậu sao vậy, hôm nay không được khỏe à?

Đứng ở đằng trước, Kaori rốt cuộc áp chế không nổi, trên mặt nước mắt liên tục
rơi xuống trông mà đau lòng. Hai vai nàng run run, đầu cũng không quay lại
nhìn Akira nức nở nói:


  • Akira, cậu là đồ tồi.

Nói rồi, Kaori không để ý đến Akira chạy vội về phía trước. Thấy cảnh tượng
này, Akira sững sờ tại chỗ, không biết làm sao mà Kaori xúc động như vậy. Rất
nhanh tỉnh hồn lại nhưng Kaori đã đi thật xa rồi. Akira cũng rất khó chịu, từ
chiều đến giờ cảm xúc cố kìm nén bỗng chốc trào ra. Thật sự là khó chịu, Kaori
cô gái nhỏ này, đến cùng là tôi đã làm gì sai. Trong phòng tập luyện của
Akira, bao cát liên bay ra bốn phía bằng một lực rất mạnh, Akira trên người,
trên gương mặt tràn đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, hiển nhiên là đang phát tiết
tâm tình của mình.

Đứng ở xa phía sau, Aiko một mặt đầy đau lòng nhìn con trai của mình. Từ lúc
bước vào nhà, sắc mặt của Akira rất không tốt, chỉ gượng cười chào hỏi mẹ của
mình rồi lao vào phòng tập. Còn bố của Akira là Kenji Kimura dạo này rất bận
rộn, thường xuyên không ở nhà, và hôm nay cũng như vậy.

Lần đầu tiên thấy Akira như vậy, Aiko cũng có chút vui mừng bởi vì từ nhỏ đến
giờ Akira tỏ ra trưởng thành rất sớm so với những đứa trẻ cùng lứa khác. Cả
tuổi thơ Akira hầu như mọi thời gian đều dành vào việc học tập, không phải âm
nhạc thì cũng là toán học. Những đứa trẻ cùng tuổi đang hồn nhiên vô tư chơi
đùa thì Akira đã bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên trên con đường đời của
mình rồi. Nhiều lúc Aiko Kimura cùng Kenji Kimura cũng rất xót xa, con trai
hiếu học như vậy là chuyện tốt nhưng cũng bỏ lỡ đi rất nhiều niềm vui của một
đứa trẻ. Nhưng Akira chưa bao giờ để cho người nhà lo lắng, rất biết chăm sóc
mình cùng với dành thời gian vui chơi bên gia đình, điều này làm cho hai người
an ủi phần nào.

Mặc dù Aiko Kimura và Kenji Kimura cực kỳ tự hào với thành tích của Akira
nhưng cũng luôn muốn con trai của mình có một tuổi thơ vui sướng như bao đứa
trẻ khác. Ngoài việc ở bên cạnh chăm sóc nhiều hơn còn giới thiệu rất nhiều
bạn cùng lứa với Akira. Nhưng đối mong muốn Akira làm bạn với những đứa trẻ
khác chưa bao giờ là thành công cả. Bởi vẻ chững chạc cùng không phối hợp của
Akira cũng không có đứa trẻ nào nguyện ý chơi cùng.

Bởi vậy, từ nhỏ đến bây giờ Akira luôn là cô độc một mình. Đối với mọi người
ngoài, kể cả Aiko cùng Kenji cũng không ngoại lệ mặc dù luôn hòa đồng, lễ phép
nhưng thủy chung vẫn tồn tại một đường ngăn cách làm người khác không thể chạm
đến cảm xúc chân thật của Akira được. Niềm kiêu hãnh của một con sói cô độc
không cho phép Akira chia sẻ những khó khăn, vất vả của mình cùng với không
chấp nhận bất kỳ sự thương hại nào từ một ai. Có vết thương cũng chỉ lặng lẽ
chịu đựng rồi tìm một chỗ không người tự mình liếm lấy vết thương đó.

Hiểu con không ai bằng mẹ cả. Đặc biệt với một người khá khác thường như
Akira, Aiko càng là cố gắng hơn rất nhiều để có thiểu hiểu con của mình. Biểu
hiện của Akira khác thường như hôm nay còn là lần đầu tiên xuất hiện, tâm tình
hầu như thể hiện hết trên nét mặt, đối với từ trước đến nay luôn luôn bình
tĩnh Akira thể hiện ra càng nổi bật.
Thấy Akira đã ngừng vận động, Aiko tiến đến đưa nước cho Akira, rồi cầm lấy
chiếc khăn lần lượt lau những giọt mồ hôi trên gương mặt góc cạnh đấy. Aiko
không khỏi nghĩ thầm:”đã rất lâu rồi mình mới lại được làm điều này, Akira
cũng thật là trưởng thành rồi.”

Cầm trên tay cốc nước rồi nâng lên uống ực cái hết, trên gương mặt cảm nhận
được động tác rất nhẹ nhàng, như sợ con mình bị đau của Aiko. Akira hồi ức
không khỏi tràn về, đó là cái ngày cậu còn khá nhỏ, lần nào luyện tập võ thuật
xong thì Aiko cũng hệt như bây giờ vậy, dịu dàng chăm sóc lấy Akira, rồi không
biết từ lúc nào điều đó đã dần biến mất. Trong cơ thể có một dòng nước ấm tràn
vào làm tâm trạng bất ổn của Akira không ngừng bình tĩnh lại.

Thấy Akira đã uống nước, gương mặt đang thở gấp có chút điều hòa lại, Aiko mới
quan tâm dịu dàng nói:


  • Akira, hôm nay có chuyện gì không vui à. Con không cần phải dấu bởi nó thể
    hiện hết trên nét mặt của con rồi. Liên quan đến Kaori đúng không?

Theo lời Aiko mà tâm trạng vốn đang dần bình tĩnh của Akira lại bắt đầu gợn
sóng. Cậu buồn buồn nói:


  • Không có gì đâu mẹ, chỉ lâu ngày không rèn luyện nên con mới luyện tập lại
    một chút thôi.

Nói hết câu cuối, Akira còn cố gượng nở một nụ cười. Thấy cái cớ vô cùng sứt
sẹo của con trai, Aiko làm sao không biết con của mình nói dối. Có chút đau
lòng, Aiko vuốt vuốt gương mặt góc cạnh của Akira rồi từ từ nói:


  • Đã cao bằng mẹ rồi, con lớn nhanh quá, chả mấy chốc rồi cao hơn mẹ đây. Con
    cũng đầy đủ khôn lớn rồi, con đường con đi từ trước đến giờ, ba mẹ cũng chưa
    từng can thiệp vào. Bởi đó là con đường mà con chọn cho nên bằng mọi cách ba
    mẹ cũng sẽ duy trì cho con đến cùng. Mặc dù không thể đi bên con đến hết cuộc
    đời, nhưng nếu có gặp bất kỳ khó khăn, sóng gió hay những khi tâm tình bất ổn
    thì con cũng đừng cố gắng chịu đựng một mình mà hãy tâm sự cùng ba mẹ. Có thể
    ở trên mặt kiến thức chuyên nghiệp thì ba mẹ không giúp gì được nhưng mấy chục
    năm kinh nghiệm sống luôn có thể giúp đỡ con phần nào. Con hãy nhớ có một nơi
    gọi là gia đình, bởi đó là hậu thuẫn rất lớn trên con đường phát triển và có
    thể giúp con vượt qua mọi sóng gió trong cuộc đời.

Nghe Aiko nói như vậy, Akira không khỏi hết sức cảm động. Đúng vậy, mình còn
có một nơi gọi là gia đình cần mình chăm sóc, giữ gìn đây. Nghĩ vậy Akira
giọng đầy kiên định nói:


  • Vâng thưa mẹ, con đã hiểu.

Thấy Akira như vậy, Aiko có chút vui mừng, dịu dàng xoa xoa đầu con rồi vui vẻ
nói:


  • Hiểu rồi thì còn không đi mau tắm. Người toàn mùi mồ hôi, thúi chết rồi.

Thấy Aiko giúp mình thu dọn căn phòng như hồi còn nhỏ, Akira có chút vui vẻ,
hạnh phúc đi huýt sáo một tiếng rồi đi ra phòng tắm. Đang dọn phòng thấy cảnh
này, Aiko không khỏi lắc đầu cười cười:”vẫn như hồi còn bé vậy.”

Ban đêm, vừa tắm xong Akira tâm tình cũng có chút thoải mái, đang đứng ở cửa
sổ quan sát bầu trời đầy sao, những cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi vào làm bay
những sợi tóc. Một lúc lâu sau, Akira không khỏi thầm nhủ:


  • Hừ Kaori Miyazono, nếu cậu không cho tôi một câu trả lời rõ ràng về chuyện
    tối hôm nay thì đừng mong tôi để ý đến cậu.

Tại một không gian khác, một thiếu nữ mái tóc dài màu vàng xõa xuống, mặc một
chiếc váy ở nhà màu hồng cũng đang quan sát bầu trời đầy sao qua cửa sổ, trên
mắt vẫn còn hồng hồng đang liên tục lầm rầm oán giận nói:


  • Đồ tồi, đồ vô lương tâm, đồ xấu xa,…

Mắng không biết bao nhiêu lần người nào đó. Rồi một lúc sau, trên gương mặt
thiếu nữ xuất hiện vẻ kiên định:


  • Akira Kimura, nếu không xin lỗi, đừng mong tôi tha thứ cậu.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #18