Người đăng: cathieu1712
Sau khi tạm biệt Kaori Miyazono, cuộc sống của Akira lại trở về bình thường.
Do quãng thời gian này Akira dùng để nghỉ ngơi cho nên cũng không có nghiên
cứu thêm gì. Hằng ngày ngoài việc nói chuyện với cha mẹ thì thời gian chủ yếu
của Akira dùng để chơi nhạc. Đúng vậy, lời nói của Akira với Kaori Miyazono
không phải lời nói dối, mà chính bản thân của Akira đối với âm nhạc cũng có
một tình cảm đặc biệt. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.
Quãng thời gian này mười phần an nhàn, Kaori Miyazono ngoài giờ học ra, buổi
tối thỉnh rất hay tìm Akira để chuyện trò, chơi đùa. Càng tiếp xúc nhiều,
Akira cảm thấy Kaori Miyazono là một thiếu nữ rất tốt. Bề ngoài có vẻ hoạt bát
hay nói mạnh miệng nhưng thực chất bên trong rất tinh tế, ôn nhu, tính cách
khá lương thiện, hay quan tâm lo lắng cho người khác, quả thật là một cô gái
rất tốt.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cũng dưới cây anh đào bên trong công viên mà lần
đầu tiên Akira cùng Kaori Miyazono gặp gỡ cùng nói chuyện, Kaori Miyazono một
mình đứng ở nơi đó, nàng mặc một chiếc váy ở nhà màu trắng, dáng người thon
dài, mái tóc vàng dài xõa ra được những cơn gió thôi bay lên, trên gương mặt
xinh xắn đôi mắt có chút buồn buồn đang ngắm nhìn lấy bầu trời. Đêm nay bầu
trời rất sáng, hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao như tranh nhau tỏa sáng lấy, ánh
sáng dìu dịu chiếu xuống mặt đất.
Đang dần đi tới, quan sát thấy cảnh trong đầu vang lên giọng nói:"đẹp, quá
đẹp". Akira không khỏi dừng bước ngây người. Nghe tiếng bước chân, Kaori
Miyazono không khỏi quay đầu lại. Nhìn Akira, Kaori Miyazono toát lên vẻ mặt
rất vui sướng nhưng thấy Akira đang thẫn thờ nhìn mình khuôn mặt không khỏi
hơi đỏ rồi vui vẻ lên tiếng nói:
Akira vội vàng lấy lại tinh thần, mặt già cũng có chút đỏ lên lúng túng nói:
Nghe vậy, Kaori Miyazono trên mặt cười càng đến vui sướng, đôi mắt đẹp nháy
nháy, rồi nở nụ cười rất tươi nói:
Akira lúng túng không biết nói gì, đành im lặng đến trước mặt Kaori Miyazono,
túi xách trong tay đưa về phía nàng. Tiếp nhận trong túi xách từ trong tay của
Akira rồi mở ra, Kaori Miyazono lên tiếng kinh ngạc, vui sướng:
Rồi Kaori Miyazono đưa mắt nhìn về Akira giọng rầu rầu nói:
Nghe vậy, Akira xuất hiện một mặt không biết phải nói gì. Kaori Miyazono cô
gái nhỏ này rất biết trêu chọc người nha, đã được tiện nghi còn làm trò. Akira
không khỏi tức giận nói:
Nói rồi làm bộ đoạt lại hộp dango từ trong tay Kaori Miyazono. Kaori Miyazono
rất vội vàng thu về, gương mặt lại hiện lên nét sung sướng chu mỏ lên nói:
Nói rồi, còn hướng Akira nháy nháy mặt cùng nụ cười rất là ma mãnh, rồi rất
nhanh bắt đầu thưởng thức dango. Akira không nói gì, nhìn nhìn nàng ăn rồi
hướng mắt lên nhìn bầu trời. Akira làm sao không biết nàng cố tình trêu chọc
mình đây, cho nên cố tình phối hợp với nàng như vậy. Nhưng không thể phủ nhận
một điều là mỗi lần gặp nàng Akira đều cảm rất vui vẻ. Thân hình hoạt bát,
hiếu động, cá tính hồn nhiên ngây thơ không nhiễm bất cứ một chút bụi nào,
nàng cứ tựa như một thiên sứ vậy, luôn đem đến niềm vui cho mọi người xung
quanh.
Nhai trong miệng những miếng dango, Kaori Miyazono cũng ngẩng đầu nhìn bầu
trời rồi ngây thơ nói:
Nghe nàng đặt câu hỏi, Akira không khỏi sững sờ, tại sao Kaori Miyazono lại
hỏi đến vấn đề này đâu? Akira không có trực tiếp trả lời mà hỏi dò:
Kaori có chút suy tư nói:
Nhìn nàng ngây thơ như vậy, Akira cũng phối hợp nói:
Đúng vậy, những người lương thiện sau khi chết đi đều được hóa thành những
vì sao tỏa sáng trên bầu trời mãi mãi.
Vậy nếu tớ mà chết đi thì cũng có thể hóa thành những vì sao đó đúng không?
Nghe thấy vậy, Akira lông mày nhíu lại có chút tức giận nói:
Thấy Akira có chút tức giận, Kaori cười hì hì le lưỡi nói:
Nói rồi Kaori Miyazono lại tiếp tục ăn dango rồi ngắm nhìn bầu trời. Sau khi
ăn xong, Kaori Miyazono xách ra một chiếc đàn Violin nhìn Akira một cái rồi
nói:
Thấy Akira gật đầu, Kaori Miyazono gác cây vĩ cầm trên cổ bắt đầu kéo. Từ lần
đầu gặp gỡ về sau, Kaori liền hướng về Akira mở lời muốn Akira huấn luyện thêm
cho mình về âm nhạc. Bởi vì thời gian này Akira cũng không có làm việc cho nên
đã đáp ứng nàng. Thế cho nên hầu như mỗi buổi tối hai người đều hẹn nhau ở chỗ
này, nếu ai có bận việc gì thì nhắn tin trước cho người kia.
Rất nhanh tiếng vĩ cầm vang lên, kỹ thuật của Kaori Miyazono rất không tệ
nhưng thỉnh thoảng cũng mắc sai lầm ở một vài thế kéo mà người bình thường rất
khó phát hiện ra, nhưng không thể qua được Akira. Mấy ngày gần đây, bởi vì có
trình độ âm nhạc đại sư mà Akira đều chỉ ra một số vấn đề của Kaori Miyazono
làm cho kỹ thuật của nàng rất nhanh hoàn thiện. Tiếng nhạc theo thời gian kết
thúc, Akira cũng nhận xét:
Nghe vậy Kaori rất đồng ý rồi dưới ánh mắt của Akira bắt đầu luyện tập. Thời
gian trôi qua rất nhanh, đã hơn 22h, cũng muộn rồi Akira nên tiếng nói:
Kaori Miyazono bĩu môi một tiếng nói:
Bởi vì Akira thể hiện ra khá là già dặn cho nên Kaori đặt cho biệt hiệu như
vậy. Thấy vậy Akira chỉ cười cười không nói giúp nàng thu dọn đồ vật. Kaori
Miyazono đang ngồi nghỉ bỗng nhiên nhớ ra điều gì rồi nhìn đang giúp mình thu
dọn Akira nói:
Nghe vậy, Akira vẫn giúp Kaori Miyazono thu dọn, rồi một mặt không có gì nói:
Thấy Akira không quan tâm lắm, trên mặt Kaori cũng xuất hiện chút bất mãn,
lông mày nhíu nhíu lại, ánh mắt híp nhìn về Akira có chút nguy hiểm nói:
Vẫn đang chăm chú thu đồ Akira không chú ý lắm, cũng không quay đầu nhìn Kaori
Miyazono mà tùy tiện nói:
Thấy như vậy, Kaori làm sao không biết suy nghĩ của Akira. Qua những lần trò
chuyện, Kaori biết Akira lần này về nước nghỉ ngơi một thời gian thì làm gì có
việc bận đâu, thuần túy là bốc phét. Không để ý Akira, trong mắt Kaori hiện
lên chút giảo hoạt nghĩ thầm:”Hừ, đến lúc đấy không phải do ngươi quyết định”.
Bóng đêm mờ mờ ảo ảo bởi những tia sáng dìu dịu của bầu trời đầy sao, dưới
những cây hoa anh đào đang nở rộ cùng với những cơn gió thoảng qua thổi bay
mái tóc hai người trẻ tuổi đang sánh bước bên nhau tạo lên một bức hình người
và vật thật lộng lẫy, lãng mạn.