Kaori Miyazono


Người đăng: cathieu1712


  • Akira Kimura, năm nay mười bốn tuổi, vừa rồi mới tốt nghiệp cùng đạt được
    học vị tiến sĩ chuyên ngành toán học đại học Harvard. Khi còn nhỏ, với tài
    năng âm nhạc tuyệt vời được tất cả mọi người công nhận là thần đồng, liên tiếp
    đạt rất nhiều giải nhất tại các cuộc thi về Piano cùng Violin cả trong nước và
    quốc tế. Được các nhân sĩ chuyên nghiệp và các giáo viên danh tiếng trong nước
    và quốc tế đánh giá là thiên tài âm nhạc chưa từng có ở Nhật Bản, nhiều người
    còn đem so sánh với các tượng đài âm nhạc Beethoven, Mozart, Chopin,… Rồi đột
    nhiên biến mất khỏi giới âm nhạc đến Harvard học tập toán học làm rất nhiều
    người đáng tiếc.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên vang nên tiếng nói làm Akira không khỏi ngạc
nhiên. Mặc dù Akira cũng khá nổi tiếng nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong lĩnh
vực học thuật cùng với khả năng âm nhạc nhưng rất lâu rồi không hiển lộ danh
tiếng, làm sao có thể tùy tiện một người đi đường đều biết đâu. Đặc biệt lần
này Akira không để lộ bất cứ một thông tin gì mình về nước, làm sao cô gái này
có thể biết đây?

Chỉ thấy lúc này, một thiếu nữ cũng khoảng mười bốn tuổi, gương mặt rất xinh
xắn và ánh mắt khá to, trên người mặc áo lót dài tay trắng cùng một bộ váy hai
dai màu hồng, dáng người cao ráo, thướt tha cùng với một mái tóc dài màu vàng
để xõa xuống đang tung tăng bay trong gió trông rất là đẹp. Cô gái vẻ mặt
nghiêm túc đi từ từ gần lại Akira, rất rõ ràng những lời vừa nãy là cô gái này
nói.

Cô gái đi đến trước mặt Akira rồi ngừng lại, đôi mắt to đang tò mò quan sát.
Akira khẳng định là chưa từng gặp cô gái này, thậm chí người quen ở Nhật Bản
cũng rất ít, nhưng dựa theo lễ phép Akira nhìn về cô gái nói:


  • Xin chào, ta đúng là Akira Kimura. Bạn nữ này, chúng ta có quen biết nhau
    sao?

Bởi vì cũng không biết tên cô gái nên Akira đành dùng bạn nữ thay thế bởi hai
người độ tuổi cũng sàn sàn nhau. Nghe vậy, cô gái tóc vàng có chút sửng sốt,
đúng vậy hai người không có quen biết nhau, tính đến thì chỉ có mỗi mình hồi
nhỏ quan sát được Akira biểu diễn thôi. Nghĩ vậy cô gái tóc vàng không khỏi có
chút ngượng ngùng rồi lúng túng nói:


  • Xin chào, mình là Kaori Miyazono, năm nay mười bốn tuổi. Akira kun có thể
    gọi mình là Kaori. Bởi vì rất yêu thích âm nhạc và lập chí muốn trở thành một
    người nhạc công.
    Hồi nhỏ mình rất hâm mộ Akira kun cho nên vừa rồi gặp được cảm xúc có chút mất
    khống chế, rất xin lỗi về sự đường đột. Lần đầu gặp gỡ xin được chỉ giáo nhiều
    hơn.

Nói xong, cô gái tên Kaori còn cúi người xuống biểu thị xin lỗi. Thấy đối
phương là một thiếu nữ khá đẹp cùng với rất lễ phép, Akira không khỏi có vài
điểm ấn tượng tốt với Kaori, trên môi nở nụ cười rất là than thiện nói:


  • Cũng vậy Kaori chan, lần đầu nhận biết xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Bởi vì rất nhiều năm luôn là một mình chìm trong học tập và nghiên cứu, đến
bây giờ đạt được một chút thành tựu cho nên lần này về Nhật Bản, Akira cũng
muốn nghỉ ngơi một thời gian. Kaori thấy Akira thân thiện như vậy, rồi bất
giác nghĩ đến vừa rồi sự việc có chút lúng túng hai người đều nhìn nhau cười
lớn.

Qua những bước đầu bỡ ngỡ, rất nhanh hai người thân quen, tiếng nói chuyện
liên tục vang lên. Kaori Miyazono liên tục tò mò hướng về Akira đặt các loại
câu hỏi, những câu hỏi xoay quanh cuộc sống hằng ngày của Akira tại Nhật Bản
cũng như vấn đề sinh hoạt ở bên Hoa Kỳ. Lâu rồi mới được thả mình thỏa thích
trò chuyện, mà đối tượng lại còn là một thiếu nữ rất hoạt bát, xinh đẹp nên
Akira rất vui vẻ trả lời những vấn đề của nàng.
Đầu xuân không khí thoáng đãng, mát mẻ dưới gốc cây anh đào, hai người thiếu
nam, thiếu nữ vui vẻ trò chuyện, tiếng cười nói liên tục vang lên, những cơn
gió thoảng qua cuốn theo từng cánh hoa mang theo mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu
cùng với ánh nắng của buổi chiều chiếu xuống tạo nên một khung cảnh thật lãng
mạn.

Theo nội dung cuộc trò chuyện, Akira mới biết là Kaori hiện là học sinh năm
cuối của một trường học sơ trung, sang năm mới bắt đầu lên cao trung, cùng
phát hiện nàng là một người hướng ngoại tính cách của nàng khá là nhanh nhẹn,
hoạt bát, có những suy nghĩ lớn trước tuổi. Phát hiện cuối cùng làm Akira cảm
thấy khá là kinh ngạc, bởi vì một thiếu nữ tính cách hoạt bát sáng sủa thường
thì rất hồn nhiên ngây thơ và tùy hứng làm sao có suy nghĩ lớn trước tuổi đâu?
Xem ra dưới vẻ ngoài như vậy khả năng ẩn dấu rất nhiều tâm sự đây. Nhưng vừa
mới quen biết nên Akira cũng không có tùy tiện hỏi.
Qua một quãng thời gian làm quen, Kaori vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc nhìn về
Akira hỏi:


  • Akira kun không còn chơi nhạc nữa sao? Tại sao rất nhiều thời gian rồi
    không thấy truyền thông bất kỳ thông tin gì?

Nghe Kaori hỏi, Akira cũng thu hồi dần nét cười đùa, rồi nghiêm túc nói:


  • Không nha Kaori, đối với âm nhạc, tớ chưa bao giờ từ bỏ, quá khứ chưa từng,
    hiện tại chưa từng và chắc chắn tương lai cũng sẽ như vậy. Bởi âm nhạc không
    chỉ để giải trí, mà âm nhạc còn là cuộc sống. Âm nhạc như vậy, toán học cũng
    như vậy, tớ sẽ không dễ dàng từ bỏ một trong hai điều đó.

Câu cuối cùng, Akira nói rất mạnh mẽ và kiên định. Kaori thấy vậy không khỏi
sững sờ, hồi ức lúc nhỏ không ngừng hiện về. Trên sân khấu, một cậu bé không
để ý gì đến hoàn cảnh xung quanh, toàn tâm toàn ý tập trung vào bản nhạc của
mình, thông qua từng nốt nhạc mang đến cho tất cả mọi người những giai điệu
tuyệt vời. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng nhạc tuyệt diệu không thể
thoát ra được. Cuối cùng bản nhạc đó chắp cánh cho những hy vọng, những giấc
mơ liên tục bay cao.

Cùng với những hình ảnh theo hồi ức xuất hiện, một dáng người nhỏ bé nhưng đem
lại cảm giác rất to lớn, vĩ đại dần xuất hiện. Lại nhìn đến Akira lúc này, một
thiếu niên gương mặt anh tuấn góc cạnh luôn mang theo nét tự tin, ánh mắt
nghiêm nghị, thân hình cũng không tính là quá cường tráng, chỉ có thể đạt mức
tiêu chuẩn, trên người mang theo một luồng khí chất của người tri thức, vẫn
luôn cô độc một mình giống như một chàng hoàng tử, mặc dù rất hòa đồng, thân
thiện nhưng cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể với tới.

Trong hồi ức hình ảnh hiện lên cùng với bây giờ trông thấy Akira rất nhanh kết
hợp lại. Kaori không khỏi bất giác rơi lệ:”Thì ra là vậy, bóng hình đó vẫn
luôn tồn tại, chưa bao giờ thay đổi.” Bây giờ tâm trạng của nàng rất phức tạp.
Vì một bản nhạc, một hình bóng mà nuôi giấc mơ trở thành một nhạc công, rồi
bất chợt bóng hình đó lặng yên không một tiếng động biến mất, lúc đó nàng rất
suy sụp nhưng rồi vì tìm cho mình lỳ do một nhạc công có thể đánh động đến
tiếng lòng của tất cả mọi người sẽ không dễ dàng từ bỏ nên cố gắng kiên cường
chống đỡ. Đến hôm nay đạt được đáp án, áp lực trong lòng cũng được giải tỏa,
Kaori không khỏi òa khóc lên.

Thấy Kaori đang yên đang lành tự nhiên bật khóc, Akira rất là lúng túng những
giọt nước mắt đang không ngừng trào ra trên khuôn mặt xinh đẹp. Thỉnh thoảng
có người đi qua gặp cảnh này đều mang ánh mắt không tốt như kiểu một kẻ phụ
lòng nhìn về phía Akira. Thấy vậy, Akira không khỏi thầm hô to oan uổng rồi
lại lúng túng nhìn Kaori rồi có chút gấp gáp nói:


  • Sao vậy Kaori, tự nhiên làm sao khóc rồi.

Nghe vậy Kaori mới ý thức được điều gì, vội vàng ngừng khóc lau đi nước mắt
nhìn về Akira oán giận nói:


  • Không có gì, tự nhiên nghĩ đến một tên xấu xa, tồi tệ mà có cảm xúc có chút
    không nhịn được.

Mấy người đi đường cũng đang chú ý cảnh này nghe thấy vậy ánh mắt nhìn về phía
Akira càng là bất thiện. Có một bác gái tuổi khá lớn còn mở miệng dặn dạy:


  • Hừ thật không ra gì, một thiếu nữ tốt đẹp như vậy mà không biết giữ gìn,
    đúng là loại đàn ông phụ lòng.

Rồi nhìn về phía Kaori đồng tình nói:


  • Cô gái kiên cường lên, không nên khóc vì cái loại đàn ông này.

Akira trên mặt mồ hôi lạnh liên tục toát lên, cũng không dám lên tiếng giải
thích. Bởi lúc này mà giải thích thì những người còn lại cũng không phải chỉ
mà quăng đến những ánh mắt bất thiện đâu, khả năng còn là một trận quần ẩu
đây. Mặc dù không sợ nhưng những người này đều có ý tốt, nhỡ thật sự đánh nhau
thì cũng không tốt lắm. Thở dài một tiếng, thật là bị cô gái này hãm hại ghê
ghớm đây.

Nghe vậy, đang nín khóc Kaori không khỏi bật cười lớn rồi nhanh chóng giải
thích với mọi người. Lúc này bác gái mới cười xin lỗi một tiếng, ánh mắt tò mò
xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.

Akira giả vờ tức giận nhìn Kaori oan uổng nói:


  • Thật sự bị ngươi hại thảm đây.

Đến bây giờ Kaori mới khó khăn lắm dừng lại nụ cười, nhìn Akira bộ dáng bây
giờ khá là đáng yêu không khỏi bắt đầu một tràng cười mới. Thấy vậy Akira
không khỏi khinh bỉ lắc đầu đúng là cái đồ vừa khóc vừa cười. Cuối cùng cũng
ngừng được cười Kaori vui vẻ trêu ghẹo nói:


  • Haha, Akira kun thật là người thú vị đây.

Nhưng trong thâm tâm lại giải hận nghĩ:”đáng đời, tự nhiên không nói một lời
biến mất làm ảnh hưởng tới bản cô nương.” Nghe vậy Akira mặt đen lại, trán
toát mồ hôi thầm thật là đồ tiểu ma nữ, không đáng yêu một chút nào, rồi phản
bác nói:


  • Tất nhiên rồi, ta một đời phong lưu lỗi lạc, anh tuấn tiêu sái,… Kaori cảm
    thấy thú vị là bình thường. Haha

Akira nói đến câu cuối bất giác cười rất đắc ý. Kaori thấy Akira tự sướng, bĩu
môi khinh thường không thèm nói chuyện. Cuối cùng cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa
Akira và Kaori Miyazono kết thúc bằng việc hai người trao đổi với nhau phương
thức liên lạc.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #14