Người đăng: buingoctu1995
Có những lúc thích một người không chút征兆, cứ như vậy mà thích thôi.
Có những khi thích một người bắt đầu từ việc làm tình, Tịch Thiên Âm cảm thấy
thật sự ** nó rất có lí!
Nghe thấy binh sĩ bàn luận lễ hội buổi tối, Tịch Thiên Âm liền muốn cùng Tông
Chính Ngọc Minh đi chơi một buổi tối.
Buổi chiều không có tâm tư cùng hai phó tướng thao luyện quân đội, thế là về
trướng thảo ra một kế hoạch: Dạo phố——ăn cơm——tay nắm tay đi tản bộ bên
hồ——đưa người kia về nhà tất cả giống như nam nữ yêu sau đắm của thế kỷ 21.
“Ha ha ha” người nào đó đắc ý một lượt với kế hoạch của chính mình.
Tính toán xong xuôi, đợi tới sẩm tối liền tìm cớ rời quân doanh tìm Tông Chính
Ngọc Minh.
Tịch Thiên Âm ngồi trên ngói lưu li trên tẩm cung của Tông Chính Ngọc Minh,
nhìn người kia chuyên tâm luyện võ, trong miệng lẩm bẩm “Đẹp trai a~~ kẻ này
nếu là ở thế kỷ 21 tuyệt đối sẽ mê đắm một mảng nữ nhân luôn, kẻ họa thủy
này... Để bản đại gia kết thúc ngươi đi!”
Lấy tôn chỉ “thay trời hành đạo”, Tịch Thiên Âm lôi ra cái khăn thường ngày
dùng để lau tay bịt lên mặt, giả làm thích khách nhảy xuống từ mái nhà, đánh
mấy chiêu với đối phương. Tông Chính Ngọc Minh võ công không kém, tuyệt đối có
thể xem là một đối thủ giỏi, cứ coi là ở giang hồ cũng là một cao thủ. Có
điều, so với hắn, vẫn là còn kém xa, vì thế cuối cùng Tịch Thiên Âm một chiêu
giam đối phương vào trong lòng, hô nói “Cướp đây!”
“Cướp cái gì?” Tông Chính Ngọc Minh vẫn không chút hoang mang.
“Cướp sắc!”
“Trẫm sớm đã biết là ngươi rồi” Tông Chính Ngọc Minh kéo khăn của hắn xuống,
giận nói “Còn dám cướp sắc?”
“Hắc hắc”
“Làm sao sớm vậy đã tới rồi, còn may trẫm khi luyện võ đã lui thị vệ xuống,
bằng không ngươi bây giờ đang bị xem là thích khách mà bị bắt rồi” Tông Chính
Ngọc Minh giẫy ra khỏi lòng hắn.
Tịch Thiên Âm cười nói “Tìm ngươi ra ngoài chơi”
“Bên ngoài có gì vui để chơi?”
“Đêm nay có hội”
“Phàm tục”
“Có ta sẽ không phàm tục rồi” Tịch Thiên Âm dứt khoát vác hắn lên vai.
Tông Chính Ngọc Minh đáng thương một nam nhi đường đường 8 thước lại giống như
nữ nhân mà bị Tịch Thiên Âm vác như vậy, còn giống như một nữ nhân mà quẫy
chân, đạp “Buông trẫm xuống!”
“Không buông, chính là muốn mang ngươi đi” Tịch Thiên Âm tiếp tục đi về phía
trước.
“Chúng ta vẫn phải đi hóa trang một chút đi, bị người ta nhìn thấy sẽ không
hay đâu”
Nghĩ nghĩ thấy rất có lí, trên đường này có ai không nhận ra Hoa hoa thái tuế
hắn đâu, thế là buông Tông Chính Ngọc Minh xuống.
Bị vác tới có chút thiếu ô xi, Tông Chính Ngọc Minh đỏ bừng mặt, hung hăng
trừng hắn một cái.
Cái gọi là trong mắt người tình ra Tây Thi, ánh mắt này vào trong mắt của
người nào đó quả thật là phong tình vạn chủng, mĩ tuyệt thấu nhân, thế là...
“Ư...” Tông Chính Ngọc Minh đập lên vai Tịch Thiên Âm. Người này, không chút
dấu hiệu mà đã hôn, khiến hắn suýt nữa không thở nổi.
“Thật là yêu tinh mà” hôn xong rồi, Tịch Thiên Âm còn chưa muốn ngưng mà liếm
môi đối phương, lại lần nữa cảm thán.
“Nói bừa...” Đỏ mặt, Tông Chính Ngọc Minh giận nói.
“Được rồi, còn không đi thì ta sẽ không nhẫn được mà ăn ngươi ở đây” Tịch
Thiên Âm giúp hắn bỏ kiếm xuống, kéo hắn đi về tẩm cung.
Vừa tới tẩm cung, lập tức hóa trang luôn, may là lúc trước Tông Chính Ngọc
Minh đã chuẩn bị một ít đồ vì để tuồn ra khỏi cung, vì thế cũng không lãng phí
quá nhiều sức lực.
Hai người cởi ngoại bào xuống, đổi một bộ đồ vải thô, buộc loạn tóc lên, lại
rắc lên đó một số thứ giống như tro bụi gì đó, thoạt nhìn rất giống hai tiểu
tử nghèo.
Ra ngoài đường, hai người đại dạo chỗ này, lúc lại đi dạo chỗ kia, xem người
ta phun lửa, giữ thăng bằng, diễn tạp kĩ... Câu cá vàng, đoán câu đố... Chơi
vô cùng vui vẻ.
Tịch Thiên Âm chú ý tới Tông Chính Ngọc Minh si ngốc nhìn dán vào một đôi mẹ
con, người mẹ mua một sâu hồ lô đường cho con gái, nữ nhi ăn rất vui vẻ.
Thấy đường nhìn của Tông Chính Ngọc Minh rơi lên thứ trong tay cô bé nhỏ,
trong mắt có cô đơn. Tim lay chuyển.
“Cho...” Tông Chính Ngọc Minh vừa hồi thần đã nhìn thấy thứ đỏ ngọt xuất hiện
trước mặt mình, nhìn nghi hoặc về phía người kia.
Tịch Thiên Âm ăn sâu trên tay mình, đặt một sâu khác vào trong tay Tông Chính
Ngọc Minh “Lâu lắm chưa ăn rồi... Đột nhiên muốn ăn chút xem...”
Tông Chính Ngọc Minh nhận lấy, nhìn sắc đỏ tươi rói đó, trong mắt ẩm ướt.
“Một chuỗi hồ lô đường đã có thể cảm động như vậy, bây giờ ta đưa ngươi đi ăn
đồ ngon hơn, ngươi có phải sẽ lấy thân báo đáp không?” Tịch Thiên Âm cười nói.
“Đi” Tông Chính Ngọc Minh đẩy hắn ra, nhét hồ lô đường vào trong miệng.
Chỉ một quả đã có thể nghiến người ta nhớ lại mùi vị mà khi nhỏ đã từng ăn một
lần, ngọt giống như trước đây vậy, mắt Tông Chính Ngọc Minh nhắm thành hình
lưỡi liềm
~Tịch Thiên Âm dẫn Tông Chính Ngọc Minh tới một quầy nhỏ ngồi xuống, gọi một
ít đồ.
“Đây là cái gì?” Tông Chính Ngọc Minh nhìn thứ loạn cào trong bát chau mày.
“Chè hoa quả” Tịch Thiên Âm giới thiệu.
“Chè hoa quả?”
“Cô đặc nước đường đã cho thêm sữa lại thành băng sau đó đập vụn nhỏ ra, bỏ
vào đậu xanh đã nấu chín, đậu mật còn có đậu đỏ, còn có các loại hoa quả khác
nhau, cuối cùng rắc lên mứt quả thì sẽ thành chè hoa quả thế này, còn giải
khát hơn so với nước ép mận đá, ngươi ăn thử xem” Tịch Thiên Âm cực lực giới
thiệu.
Tông Chính Ngọc Minh cẩn thận mà múc một muỗng dưa hấu có rưới nước mận vào
trong miệng, quả nhiên cảm thấy không tồi, mùi vị riêng biệt của các loại đậu
thêm vào vị ngọt của nước quả còn có cảm giác băng lạnh... Rất tuyệt...
“Không tồi chứ, nói cho ngươi, thứ này là ta dạy ông chủ ở đây làm đó” Tịch
Thiên Âm thần thần bí bí mà chồm tới nói.
“Vậy sao?” Người này còn biết những thứ này? Quân tử xa nhà bếp không phải
sao?
Quên mất, người này căn bản không phải là quân tử这人根本就不是君子!
“Ta còn biết những đồ khác, sau này có cơ hội ta sẽ làm cho ngươi thử xem,
Pizza, Hamburger, bít tết, thịt nướng, trà sữa trân trâu, Pudding trứng, bánh
trứng gì đó... Đồ ăn nhanh của thế kỉ 21 ta căn bản đều học được” Tịch Thiên
Âm dương dương đắc ý nói.
“Thế kỉ 21, thức ăn nhanh?” Tông Chính Ngọc Minh bắt được từ ngữ mấu chốt.
“Ha ha ha... Không gì cả, tiếp tục ăn!” Sao mà vừa không cẩn thận đã suýt nữa
tiết lộ rồi, lần này không cần quá khoe khoang.
“Ngươi lại gợi hứng thú của người ta, cái nông nghiệp ao cá hoa màu lần trước
ngươi còn chưa có nói” Tông Chính Ngọc Minh hung hăng đá người nào đó một cái
ở dưới bàn, oán giận nói.
“Đau” miệng của người nào đó đều méo rồi, người này thật sự là bạo lực a,
không việc gì mà đóng vai ‘bạn gái’ man dợ với hắn!
Lùm cây nhỏ bên bờ sông Mãn Nguyệt vẫn luôn là khung cảnh tốt cho tình nhân
hẹn hò, Tịch Thiên Âm và Tông Chính Ngọc Minh một đường đi tới, đã chạm phải
không ít nam nữ lớn gan hẹn hò.
Tịch Thiên Âm thấy Tông Chính Ngọc Minh đi tới an nhiên ở bên cạnh, thở dài
một ngụm, cùng Hoàng đế là khó như vậy sao? Thật không có tình thú, tốt xấu
cũng nên nghiêng vào lòng hắn, tựa hoặc là ma sát bờ vai, hắn sẽ có cơ hội cởi
áo ngoài khoác lên đối phương... Khung cảnh này... Nghĩ nghĩ, cũng tầm thường!
“Ngươi lại thở dài cái gì hả?” Tông Chính Ngọc Minh hỏi.
Tịch Thiên Âm không trả lời hắn, lớn gan mà nắm lấy tay Tông Chính Ngọc Minh
mà ma sát “Hắc hắc, trời tối quá rồi, ngươi lại không thuộc đường, sợ ngươi đi
lạc mất”
“Hừ” có điều Tông Chính Ngọc Minh cũng không rút về.
Hai người giống như một đôi vợ chồng già mà tản bộ bên sông.
Khi tìm thấy một nơi không có người nào, Tông Chính Ngọc Minh dường như có lời
muốn nói, mặt đã đỏ bừng.
Tịch Thiên Âm thấy bộ dáng Tông Chính Ngọc Minh muốn nói lại thôi thì hiếu kì
hỏi “Ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi có... Thích... Ta không?”
“Thật là một câu hỏi ngu ngốc” Tịch Thiên Âm lắc đầu, đưa hắn tới một gốc cây
ngồi xuống.
Quay đầu nhìn gương mặt thối thối của đối phương, Tịch Thiên Âm kéo y vào
trong lòng “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay của ngươi, bên ngươi mãi
mãi)”
Nói vậy, nắm lấy tay trái của Tông Chính Ngọc Minh, thành khẩn mà hôn lên trên
đó.
Tông Chính Ngọc Minh vùi mặt vào bờ vai hắn, giống như một nữ tử xấu hổ “Ta
cũng thích”
Nói xong, tay thò vào trong đáy quần của Tịch Thiên Âm.
Tịch Thiên Âm một tay bắt lấy bàn tay làm loạn kia “Hôm nay không làm, chỉ nói
chuyện”
“Không làm sao?” Thanh âm có chút thất vọng.
“Giữa tình nhân đâu phải chỉ có làm những việc đó, ta lại không phải cầm thú”
Tịch Thiên Âm gõ lên đầu y “Ta ở trong lòng ngươi lẽ nào chính là loại người
chỉ biết làm việc đó thôi sao?”
“Cũng gần như thế” Tông Chính Ngọc Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, kết quả vẫn là bị
nghe thấy.
“Được nha, nếu ta ở trong lòng ngươi đã là hình tượng như vậy, vậy thì ta sao
có thể làm phụ sự kì vọng của ngươi chứ” Tịch Thiên Âm tà mị cười, áp người
nào đó xuống thân.
“Ngươi đã nói không làm mà” Tông Chính Ngọc Minh giãy dụa.
“Dọa ngươi thôi” Tịch Thiên Âm mỉm cười.
Không khí mờ ám bao quanh hai người, thời gian ngắn mọi người đều không nói.
Nhìn ánh mắt tươi sáng chỉ ánh lên hình bóng mình của đối phương, Tịch Thiên
Âm giống như bị mê hoặc, nhắm mắt hôn xuống.
Mà Tông Chính Ngọc Minh cũng nhắm mắt lại, mang chút run rẩy mà nghênh đón nụ
hôn dịu dàng đó.
Con mắt, chóp mũi, tiếp đó mà bờ môi ngọt ngào, câu dẫn cái lưỡi nhỏ của đối
phương cùng quấn lấy với mình, nhấp lấy dịch thể ngọt ngào, trao đổi nhiệt
tình lần nhau.
“Thật muốn cả đời này cứ ôm ngươi như vậy...” Tịch Thiên Âm ôm Tông Chính Ngọc
Minh, cảm thán nói.
“Vậy ta không làm Hoàng đế nữa”
“Ngu ngốc, đừng nói loạn, như này là đủ rồi” Tịch Thiên Âm búng một cái nhẹ
lên trán y, hoàng vị kia nào nói bỏ là có thể bỏ như vậy được!
“Ôi” Tông Chính Ngọc Minh trừng hắn một cái rồi vùi đầu vào lòng hắn, bắt đầu
ngáp.
“Ngươi ngủ đi, đợi lúc nữa ta đưa ngươi về cung” Tịch Thiên Âm ôm hắn, chốc
chốc lại xoa lên lưng hắn.
Không lâu sau, Tông Chính Ngọc Minh đã ngủ mất.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, ngươi thật sự hiểu được ý của ta sao?” Nhìn
gương mặt ngủ say của đối phương, Tịch Thiên Âm móc ra một cái nhẫn từ trong
lòng, nắm lấy tay trái người kia, chầm chậm đeo nhẫn lên ngón vô danh của đối
phương “Ở quê ta, đây chính là cam kết của ta dành cho ngươi, ta yêu ngươi”
“Ưm” giống như là đáp ứng hắn, Tông Chính Ngọc Minh đáp một tiếng trong giấc
mơ.
Tịch Thiên Âm mỉm cười.
Khi Tông Chính Ngọc Minh tỉnh lại, thì đã ở trên long sàng của chính y rồi,
khi ôm mặt cảm nhận được sự trói buộc cộm lên trên bàn tay trái. Nhìn mu bàn
tay trái, trên ngón vô danh lóe ra ánh sáng bạc. Vào niên đại này còn chưa có
nhẫn, chỉ có nhẫn dạng này, chỉ có nhẫn ngọc lớn, vì thế cũng cảm thấy hiếu
kì. Tháo chiếc nhẫn được đánh bằng bạc kia xuống, không có hoa văn dư thừa,
chỉ có chữ “Âm” và “Minh” cùng với một kí hiệu chưa từng nhìn thấy được khặc
bên trong nhẫn.
Sau thời gian ở bên ngắn ngủi, Tịch Thiên Âm lại chìm vào thao luyện.
Mấy ngày liên tiếp, mệt tới đủ thảm.
Khi ba ngày cuối cùng, trong cung truyền ra thánh chỉ, nói Phó Nghiêu điện hạ
của vương triều Khoáng Minh tới thăm, buổi tối phải thiết yến đãi khác, bách
quan đều phải nhập tiệc.
Nghĩ tới có thể thấy tình nhân của mình, Tịch Thiên Âm rất là hưng phấn, vội
vàng trở về tắm rửa ăn mặc một lượt, bỏ qua tạo hình Hoa hoa thái tuế như nhà
giàu mới nổi của mình, nghiêm túc khoác một bộ hình đầu, phải chú ý hình
tượng, không thể mất mặt, dù sao bây giờ cũng là tướng quân rồi. (==’ cũng
biết là mất hình tượng cơ đấy)
Buổi tối hưng phấn bừng bừng mà đi, rồi lại nghiến rằng kèn kẹt mà chạy về.
Được lắm ngươi Tông Chính Ngọc Minh, người ta tặng mĩ nữ ngươi cũng dám nhận,
còn có Phó Nghiêu kia dựa gần thế, nói chuyện vui vẻ thế, từ đầu tới cuối một
câu cũng không nói cùng đại gia ta, có đem ta đặt vào trong mắt hay không?
Càng đáng ghét hơn là, thế nhưng không có đeo nhẫn kết hôn ta tặng!!!
Phó Nghiêu kia có đẹp trai hơn ta, cười cũng dịu dàng, nhưng loại nam nhân này
thường phúc hắc a, ví dụ cụ thể có thể tham khảo nhị đệ nhà ta, xem hắn chỉnh
cha... Tông Chính Ngọc Minh, ngươi không có ánh mắt, bỏ qua một nam nhân tốt
tuyệt thế như ta không cần, dám cho ta leo tường?
Đáng ghét đáng ghét!!!
Người nào đó ghen đỏ mắt mà ngủ một đêm.
Buổi sáng hôm sau bưng mắt gấu trúc tiếp tục thao luyện!
Vốn là chờ đợi Tông Chính Ngọc Minh sẽ chạy tới bồi tội với mình, kết quả là
tới cái bóng cũng không có.
Nhớ tới ngày mai phải rời khỏi rồi, Tịch Thiên Âm dứt khoát mà hóa bị động
thành chủ động, đi tìm Tông Chính Ngọc Minh, hảo hảo mà đào tạo lại vợ chồng.
Thế là, dạy xong quyền pháp ăn xong cơm sáng, chuồn đi luôn!
Đối phương nên là sắp hạ tảo triều rồi đi, đi ngự thư phòng đợi y!
“Đây chính là kết quả ngươi điều tra được sao? Trẫm để các ngươi ăn phí cơm
sao?” Tông Chính Ngọc Minh ném một thứ giông như quyển sổ tới trước mặt người
kia, ánh mắt sắc nhọn băng lạnh trừng người kia.
“Hoàng thượng tha mạng a! Có một số thứ quả thật là không tra được a... Tiểu
nhân cũng không có cách, phái nhiều thám tử hơn nữa cũng chỉ có đi không có
về” nam tử đang quỷ liều mạng dập đầu.
“Tô Nã, trẫm cho ngươi thêm thời gian ba ngày, cần phải cho trẫm một kết quả
tường tận, bằng không, hừ hừ..., đây chính là kết cục của ngươi!” Tông Chính
Ngọc Minh vừa nói xong, thứ trong tay lập tức hóa thành mảnh vụn.
“Vâng, tiểu nhân tuân mệnh”
“Cút!”
Nam tử lập tức đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng.
Nam tử vừa rời đi, Phúc công công đã tiến vào rồi, nói một câu bên tai Tông
Chính Ngọc Minh, đã nhìn thấy trên gương mặt tà mị của người kia phiếm nên nụ
cười tàn độc.
Cũng thấp giọng nói một câu bên tai Phúc công công, Tông Chính Ngọc Minh bèn
để Phúc công công rời đi.
Vào cái khắc khi quay người, chú ý tới bóng người xẹt qua ngoài cửa sổ, sắc
mặt trở nên trắng bệch.
Trong đêm, Tịch Thiên Âm nằm trên giường nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy hôm nay,
đáy lòng băng lạnh, đó mới là bộ dạng thật sự của y đi, y là hoàng đế...
Lần đầu tiên gặp mặt đã biết người nam tử này là một kẻ tàn nhẫn, chỉ là phát
triển sau này có chút ngoài dự liệu, hoàng đế tà mị kia cuối cùng lại trở
thành tình nhân của mình. Mỗi lần nhớ tới người làm nũng trong lòng, quả thật
không thể tưởng tượng được một mặt này. Lẽ nào hắn chỉ có ở trước mặt mình mới
có vẻ dịu dàng đó?
Chỉ không rõ một người nổi bật vượt trội như vậy, thế nhưng cam nguyện thừa
hoan ở dưới thân mình, ôn thuận dịu dàng với mình. Rốt cuộc là vì nguyên nhân
gì?
Ánh mắt lo lắng của Quân Quân lại tràn lên... Quân Quân đã từng giao tiếp
không ít với Hoàng đế đi.
Khi một vụ làm ăn ảnh hưởng tới toàn quốc, đối với người lãnh đạo của quốc gia
chính là một loại uy hiếp, năm đó hắn chính là lo tới điểm này, vì thế muốn
Quân Quân giao tất cả quyền của Bách An Quốc Tế cho Hoàng đế, tuy rằng lúc đó
hắn không hề biết Hoàng đế là ai... Chỉ là... Trong lòng luôn cảm thấy có gì
không đúng!
Khi sắp mang theo nghi vấn này mà chìm vào giấc mộng, đột nhiên cảm thấy có
người lại gần, cảnh giác của người luyện võ khiến Tịch Thiên Âm lập tức tỉnh
lại, lật người một cái bịt lấy cổ người kia.
“Thiên Âm” thanh âm quen thuộc truyền tới.
“Ngươi cái tên ngốc này... Sao lại tới đây, không ngoan ngoãn ở lại trong cung
sao?” Tịch Thiên Âm theo thói quen mà ôm lấyy, nói “Đây là quân doanh, không
phải chợ rau, cũng không sợ bị phát hiện sao”
Suýt chút nữa đã để hắn vào chỗ chết rồi.
Lần trước, hắn buổi tối chuồn vào trong tẩm cung của Tông Chính Ngọc Minh, đối
phương thế nhưng không có cảnh giác giống như hắn, rốt cuộc là ngủ say, hay là
căn bản cố ý?
“Người ta nhớ ngươi mà, không ngủ được” Tông Chính Ngọc Minh nói.
“Người đều đã hai mươi mấy rồi còn làm nũng, ngươi còn làm sao làm hoàng đế a,
bách quan của ngươi nhìn ngươi thế nào a” vừa nói tới đây, lại nhớ lại cảnh
tượng hôm nayy.
Người trong lòng là Hoàng đế a, không có cái đầu và thủ đoạn sắc bén thì không
ngồi vững nổi cái vương vị kia.
“Nhưng mà trước mặt Thiên Âm, ta chính là không cách nào như cũ, đều là Thiên
Âm hại” Tông Chính Ngọc Minh ủy khuất quá rồi.
“Vậy sao?” Một Hoàng đế thật sự cam nguyện như vậy sao? Rốt cuộc người này có
tâm tư gì với hắn chứ?
“Đương nhiên rồi, ta chỉ thích Thiên Âm”
“Ngươi tại sao lại thích ta?” Mình trước nay chưa từng xác định vấn đề này.
“Bởi vì trong cung rất cô độc, không có người dịu dàng đối xử với ta như
ngươi. Mỗi ngày đều phải đối mặt với tất cả loại người, rõ ràng không muốn làm
như thế, nhưng có những việc cần phải. Phải để người ta sợ ta, còn phải ngụy
trang, khiến người khác không đoán thấu...”
Cung định hỗn tạp sẽ khiến tâm trí một người vặn vẹo.
Đây là lời dạy của những màn kịch liên tiếp trong lịch sử.
Thì ra người trong lòng này cũng là một vật hi sinh.
“Thiên Âm không thích ta như vậy sao? Vậy ta có thể thay đổi” vô cùng cẩn thận
mà nói.
“Aizz, bỏ đi, như này cũng rất tốt” Tịch Thiên Âm đau lòng mà vuốt đầu hắn.
Ngọc Minh, ta tin ngươi, đừng lừa ta, ta chống đỡ không nổi đâu!
“Thiên Âm, vì sao mấy ngày nay không tới tìm ta?” Tông Chính Ngọc Minh nằm
trên người hắn, dáng người cao cao mà còn dán vào trong lòng Tịch Thiên Âm.
“Hừ hừ” không nhắc còn tốt, vừa nhắc hắn liền tức giận rồi.
“Ngươi không phải là ghen chứ, ta không có chạm vào nữ nhân kia, tùy tiện
phong một danh hiệu rồi ném vào hậu cung để cô ta tự sinh tự diệt rồi” Tông
Chính Ngọc Minh giải thích, thơm một cái trên mặt hắn, làm nũng nói “Đừng giận
nữa”
“Ta không phải hỏi nữ nhân đó, mà hỏi ngươi cùng với tên Phó Nghiêu kia, nói
thật ra, hai người các ngươi không có gì?”
“Phó Nghiêu? Làm sao có thể? Ta không có thân với hắn!”
“Không thân, không thân ngươi nói chuyện với hắn nhiệt tình thế làm gì, nếu là
thân rồi thì còn không phải là lăn tới giường luôn sao?” Không thân cũng dám
câu dẫn, tức chết hắn rồi.
“Chỉ là chưa từng đi Khoáng Minh, vì thế hỏi một chút việc của người bản địa
thôi, ngươi phải tin ta” Tông Chính Ngọc Minh vội vàng nói.
“Sau này tránh tên dã nam nhân đó ra xa chút!” Tránh việc hắn nhìn tức giận.
“Hắn không phải là dã nam nhân!” Tông Chính Ngọc Minh biện giải, vương gia của
một nước thế nhưng bị người này nói thành gian phu rồi!
“Hừ!” Hung hăng hôn lên miệng đối phương, mang theo ý vị trừng phạt mà cắn bờ
môi hồng nhuận đó.
Hôm nay hắn liền chơi chút SM (mức nhẹ)! Dạy bảo tình nhân không nghe lời này.
Áp chặt đối phương, cởi hết quần áo hai người, rút đi đai lưng hai người. Vốn
muốn cột hai tay đối phương lên đầu giường, hết quả phát hiện đây là quan
doanh, không có loại giường cao cấp đó. Thế là chỉ dùng một trong số đó, kéo
hai tay đối phương áp lên trên đỉnh đầu. Mà chiếc thắt lưng còn lại ư, vì để
đối phương không phát ra thanh âm dẫn binh sĩ tới... Hừ hừ...
Gập đôi chân thon dài rắn chắc của đối phương lên trước ngjwc, dùng nước miếng
làm ẩm ngón tay khai thác hai cái liền xông vào.
“A” đau đớn xé rách khiến Tông Chính Ngọc Minh kêu ra tiếng, còn may có thắt
lưng đã bịt bớt một phần, nên nghe càng giống rên rỉ hơn.
“Ngoan, đợi lúc nữa sẽ không đau nữa” vùi dục vọng vào nơi sâu, Tịch Thiên Âm
không có động, đợi đối phương thích ứng, tay cũng không nhàn rỗi, trêu ghẹo
trên cơ thể mĩ lệ kia.
Qua một lúc, Tông Chính Ngọc Minh đã thích ứng liền tự mình động.
“Yêu tinh, quả thật là muốn mạng người” Tịch Thiên Âm hung hăng vỗ lên cái
mông không ngoan ngoãn kia.
“Oa oa...” Nào biết đối phương càng động lợi hại hơn.
“Bảo ngươi không nghe lời, cho ngươi câu dẫn người, cho ngươi không nghe lời,
cho ngươi câu dẫn người...” Nâng cao cái mông rắn chắc của đối phương, rút cái
chăn ở bên cạnh để dưới đó, mở ra cái mông xinh đẹp, để mình đâm vào sâu hơn
nữa. Mỗi một giáo huấn một câu nói, cứ hung hăng mà xông vào.
“Oa... Ưm...”
Nhìn đối phương cắn chặt dây lưng, không thể khép mồm lại, cảnh tượng * đãng
nước miễng rỉ ra từ khóe miệng và thắt lưng, muốn cũng không thể nhổ thắt lưng
ra, rút nam căn ra khỏi tiểu huyệt, nhét vào cái miệng nhỏ rên rỉ kia.
“Oa oa...” Hai tay không thể động đậy, trong miệng lại bị ép nhét vào cự vật,
Tông Chính Ngọc Minh nhất thời cảm thấy khí sắp không còn rồi.
Mỗi lần đều chọc tới vòm họng, lưỡi không dám loạn động trong không gian chật
hẹp, khó khăn lắm đợi được đối phương bắn tinh, rút ra thứ sắp khiến hắn nghẹt
thở. Vốn tưởng được giải phóng rồi, ai ngờ tiểu huyệt lại lần nữa bị lấp đầy.
“Ưm... Oa” một ngụm cắn lên vai Tịch Thiên Âm, Tông Chính Ngọc Minh quyết định
phải báo thù vừa mới.
Không chút để ý đau đớn trên vai, Tịch Thiên Âm tiến công hăng hơn nữa, từng
chút từng chút mà đâm thẳng vào nơi mẫn cảm sâu nhất của Tông Chính Ngọc Minh.
Mà người kia lại cắn chặt lấy vai đối phương không để rên rỉ truyền ra.
Tông Chính Ngọc Minh và Tịch Thiên Âm cứ giống như hai con dã thú cắn xé mà
công kích nhau.
“Hô~” bắn ra dịch thể tích lũy đã lâu, Tịch Thiên Âm rút dục vọng ra, cởi bàn
tay bị bó buộc của đối phương.
“Đáng ghét~~” cảm giác tay vừa có thể hoạt động, Tông Chính Ngọc Minh lập tức
đánh xuống, mắt phiếm lệ.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không lên đút ngươi thứ đó” Tịch Thiên Âm hoang mang xin
lỗi “Ta cũng là không nhịn được mà, ai bảo cái miệng ngươi ngon như thế chứ”
“Chết đi” lại một lần đánh tới.
Lần này Tịch Thiên Âm mới cảm thấy vai bị cắn rất là đau, không khỏi hít ngụm
khí.
“Làm sao rồi, đau lắm ư, ta không phải cố ý” Tông Chính Ngọc Minh nhìn nơi y
cắn đối phương đang không ngừng chảy máu, cũng bắt đầu sợ hãi.
“Không sao, ngươi liếm hai cái, máu sẽ ngưng ngay” Tịch Thiên Âm an ủi nói.
“Thật sao?” Tông Chính Ngọc Minh bất an hỏi.
“Đương nhiên là thật”
Lần này không nhận được trả lời, Tông Chính Ngọc Minh cẩn thận mà thò lưỡi
liếm lên, dịu dàng tỉ mỉ, không bỏ qua một cm nào.
Nhìn động tác nhu tình như nước của người dưới thân, Tịch Thiên Âm giữ lấy cằm
đối phương, hôn lên bờ môi đỏ hơi mở kia. Người đàn ông này, thật là thích a.
“Đây là ý gì?” Tông Chính Ngọc Minh gối đầu lên ngực Tịch Thiên Âm, vuốt nhẫn
hỏi.
Tích Thiên kéo chăn đắp lên hai người, vuốt nhẫn bạc trên ngón tay như bạch
ngọc của người kia nói “Quê hương ta khi nam nữ thành thân, đều sẽ đeo nhẫn
kết hôn lên ngón vô danh bên tay trái của đối phương, bởi vì trên ngón vô danh
có một mạch máu chạy thẳng về tim, đeo nó lên, biểu thị nắm giữ trái tim đối
phương hoặc là tâm tâm tương ấn”
“Là phu thê mới đeo sao?”
“Phải”
“Nhưng chúng ta không có...”
“Không phải thì làm sao, quan trọng là ta yêu ngươi” hôn lên nụ hôn chân
thành, Tịch Thiên Âm kì vọng trong tim, chỉ hi vọng ngươi đừng lừa ta!
Sau khi kết thúc nụ hôn, Tông Chính Ngọc Minh nhỏ giọng nói “Ta cũng yêu
ngươi”
Nói xong lấy ra một vật từ trong lòng “Đây là phù bình an ta vẫn luôn đeo, bây
giờ tặng cho ngươi, đợi ngươi trở về, ta sẽ thú ngươi”
“Ngươi vẫn còn nhớ muốn ta gả cho ngươi... Nhưng ngươi vẫn không phải bị ta
áp” Tịch Thiên Âm nửa là cảm động nửa là bất lực.
“Cầm lấy đi...” Tông Chính Ngọc Minh thắt bùa bình an lên trên cổ Tịch Thiên
Âm “Đừng có tháo xuống nha”
“Ngu ngốc” nhìn bộ dáng cẩn thận của đối phương, Tịch Thiên Âm hạnh phúc mà
hơi buông lo lắng.
Ngu ngốc, ngu ngốc... Hai ngươi quấn quýt trong trại một đêm, Tông Chính Ngọc
Minh cắn gối, hóa rên rỉ thành tiếng nức nở nhỏ