Cố Nhân


Người đăng: buingoctu1995

“Tướng quân, những ngày còn lại có phải vẫn dựa theo kế hoạch thao luyện ban
đầu không?” Chung Quân Li hỏi.

“Thao luyện ư?” Tịch Thiên Âm mơ mơ hồ hồ, kháo, làm sao mình lại thất thần
rồi... Dạo này cứ luôn nhớ tới người kia... Phải chăng đây chính là tương tư
trong truyền thuyết sao? Xem ra, người đó cũng đã chiếm một góc trong lòng
rồi.

Chung Quân Li nhìn Tịch Thiên Âm vừa mới đáp lại hắn một câu rồi lại bắt đầu
thất thần một cái, không nói lên lời.

Qua khoảng chừng một nén nhang, người nào đó mới phản ứng lại

“Buổi sáng thao luyện, buổi chiều do hai vị phó tướng huấn luyện chính quy...
Ta lần này cũng là lần đầu làm tướng quân, không biết sắp xếp của trước đây có
hợp lí hay không, ngươi có kế hoạch gì không?”

“Sắp xếp của tướng quân cơ bản giống với của Cơ tướng quân, cứ tiếp tục như
vậy đi” Chung Quân Li cẩn thận nói.

“Em dâu hai ư... Được a, cứ làm như vậy đi” Tịch Thiên Âm trầm tư một lúc, lập
tức gật đầu “Ngươi hãy sắp xếp đi” nếu Cơ Tinh Nha cũng sắp xếp như vậy, xem
ra kế hoạch trước đây không có gì không hợp lí, vậy liền an tâm rồi.

“Nếu đã như vậy, đợi bộ quyền pháp này thành thục, ta lại dạy bọn họ gì khác
vậy. Dạy một ít kỹ thuật vật, cứ coi như gặp phải cao thủ, cũng có thể đánh
bại kẻ đó trong thời gian ngắn để chạy trốn” dù sao khá đơn giản mà.

Ánh mắt Chung Quân Li lóe qua quang mang vui vẻ, vội gật đầu lui xuống.

Tịch Thiên Âm lại bắt đầu thất thần, nếu đã trở về quân doanh rồi, liền làm
tướng quân cho tốt vậy, đừng có làm phụ sự kì vọng của cha, còn có... Cũng
phải cố gắng xứng với người kia a...

Tịch Thiên Âm ban ngày chăm chỉ luyện quân trong quân doanh, ban đêm lại tuồn
vào hoàng cung quấn lấy Hoàng đế kia, nhìn bộ dáng đáng yêu nộ mày trừng mắt
sau khi xong xuôi của đối phương, trong lòng cảm thấy có người xiềng xích mình
cũng không tồi, cứ như vậy mà náo động, ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ.

Ngày này, Tịch Quân Huyên đã tới rồi, Tịch Thiên Âm đang giám sát trong đội
ngũ thao luyện.

“Đại ca” Tịch Quân Huyên một thân thanh sắc tố y đứng trong một đám nam nhân
cởi trần thân trên có chút đột ngột, Tịch Thiên Âm vội vàng kéo hắn tới khu
đất trống ở một bên.

“Quân Quân à, đại ca nhớ chết đệ rồi

Đúng rồi, đệ làm sao lại tới đây? Đệ chỉ cần cho người báo một tiếng, huynh sẽ
lập tức trở về, làm gì mà cứ phải chạy tới đây, rất bẩn nha ~” vừa đứng lại,
Tịch Thiên Âm lập tức ôm chầm hắn.

“Đại ca, huynh làm tướng quân rồi ư?” Tịch Quân Huyên chau mày, bộ dáng không
tán đồng.

“Không được sao? Nhìn ta đẹp trai không?” Tịch Thiên Âm bày ra chiến giáp sáng
bạc của mình.

“Đẹp, đại ca vẫn luôn đẹp” Tịch Quân Huyên khen, nhìn nụ cười hạnh phúc của
Tịch Thiên Âm cũng không nói gì nữa.

“Đệ mang thứ gì tới vậy?” Tịch Thiên Âm chú ý tới xe ngựa phía sau Tịch Quân
Huyên.

“Không... Muốn giới thiệu một người cho đại ca thôi...” Nói tới đây, mặt của
Tịch Quân Huyên còn đỏ một chút.

“Ồ? Ai vậy, người trong lòng của đệ?” Nhìn gương mặt xấu hổ của đệ đệ mình,
Tịch Thiên Âm cười *. Người đệ đệ tính cách lạnh nhạt của hắn này thế nhưng
biết đỏ mặt... Nhất định có vấn đề!

Xem ra Tịch gia nhà mình lại sắp có việc hỉ rồi, lần này là tam đệ mà hắn yêu
thương nhất... Thật sự có một loại vui thích gả nữ nhi... Không, nhi tử lấy
vợ!

“Cái miệng lại không rửa sạch, đáng đánh” thanh âm ôn hòa truyền ra từ trong
xe, ngắt quãng trí tưởng tượng bay xa của ai đó.

Thanh âm này, thanh âm này...

“Phu tử?” Giọng nói của Tịch Thiên Âm mang theo sự chờ mong và không xác định.

Lúc này, một người đi xuống từ trong xe ngựa. Gương mặt thanh tú đã có một
chút nếp nhăn, nhưng vẫn phong nhã mê người, mái tóc đen bóng được thắt đơn
giản bằng dây vải ở phía sau đầu, áo ngoài màu xanh nhạt, ánh mắt mỉm cười ôn
hòa nhìn về phía Tịch Thiên Âm đang kinh ngạc.

“Thật sự là phu tử!!” Tịch Thiên Âm kích động đi tới.

“Tiểu Âm nhi cũng trưởng thành rồi, đã làm cả tướng quân rồi” Liễu Văn Tố
giống như từ phụ mà xoa đầu Tịch Thiên Âm, tuy rằng Tịch Thiên Âm còn cao hơn
cả hắn.

Nhìn nụ cười rạng rỡ bên khóe miệng đối phương, trong tim Tịch Thiên Âm kích
động mà cảm thấy mình sắp không thể chịu được nổi. Chính là nụ cười như vậy...
Không phúc hắc giống như Mộ Viễn, mà là nụ cười thật lòng ôn hòa, mãi mãi như
một cơn gió xuân.

Quả nhiên là phu tử... Khi mình 5 tuổi thì đã có phu tử này rồi, 5 năm đó đã
sống vô cùng vui vẻ, không chỉ học kiến thức, cũng học cả nhạc khí. Phu tử cái
gì cũng biết, bác học đa tài, nghiên cứu sâu rộng, cứ coi như mình cùng hắn
thảo luận về những thứ mà thế kỉ 21 mới có, hắn cũng có thể tiếp nhận, thậm
chí phát biểu ý kiến của mình. Mình tiết lộ như thế, phu tử lại không hề nói
ra gì cả, thậm chí là bảo vệ mình. Hắn là người mà trong tim mình vẫn luôn
kính phục nhất. Đáng tiếc năm mình 10 tuổi bỏ đi, phu tử cũng rời đi rồi. Là
mình hại hắn mất việc, vì thế trong lòng vẫn luôn vướng mắc.

“Sư nương ngươi ở trong xe đợi, ta chỉ là thuận đường qua đây. Chính là muốn
nói cho ngươi, năm đó ta rời đi, không phải là cha ngươi đuổi ta đi, mà là ta
tự mình rời đi” Liễu Vân Tố nói.

“Thật vậy?” Tịch Thiên Âm hoài nghi hỏi, phu tử không phải lừa người, phu tử
này chính là rất biết chỉnh người.

“Tiểu Âm nhi, bắt đầu từ khi ta dạy con, ta đã biết con đặc biệt, độ tuổi 5
tuổi mà đã có tâm trí của người trưởng thành. Ta không muốn hỏi những chuyện
trước đây của con, chỉ là đơn thuần muốn làm thầy của con, vì thế năm đó ta
không chỉ coi con là học trò của ta, hơn nữa còn coi con là tri kỉ của ta,
chúng ta vừa là thầy trò vừa là bạn. Sau khi con đi, ta cũng không còn muốn ở
đó nữa” Liễu Văn Tố giải thích, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ đó, trong mắt
có ẩm ướt

“Phu tử” Tịch Thiên Âm nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, khóe
mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.

“Con cái thằng nhóc này, đã làm cả tướng quân rồi, còn chạy nước mắt nữa. Mau
lau khô đi, đừng để binh sĩ của con nhìn thấy sẽ cười con. Ta không ngại con
mất mắt, nhưng nếu để người ta biết con là học sinh của Liễu Văn Tố ta, ta
thật sẽ mất mặt đó” Liễu Văn Tố đùa cợt.

“Phì” Tịch Thiên Âm không nhịn được cười.

“Tiểu Âm nhi, đừng có sống như vậy nữa, không giống con chút nào, con là ai
thì hãy là chính mình, đừng ngại người khác thấy thế nào nghĩ thế nào, cứ
giống như con đã từng nói, hãy sống là chính mình” Liễu Văn Tố vỗ vai hắn.

Tịch Thiên Âm gật đầu, trong lòng kích động.

Như vậy, Liễu Văn Tố cũng yên tâm rồi, quay người nói với Tịch Quân Huyên
“Tiểu Huyên, ta vào trong xe trước, con tiếp tục nói chuyện với đại ca một
chút, lúc nữa đi tiếp cũng không muộn”

“Phu tử không ở lại sao? Muốn đi đâu vậy?” Tịch Thiên Âm hỏi.

“Sư nương của con là nữ tử của Vương triều Hạ Liên, gả xa tới chỗ ta, mấy năm
nay tâm tư nhớ quê vô cùng, vì thế chúng ta quyết định nghìn dặm tới nương
gia”

“Cũng chỉ có nữ tử mạnh mẽ vương triều Hạ Liên mới có thể chế ngự được phu tử”
Tịch Thiên Âm hứng thú nói.

“Con lại nói vẹo sang ta lãnh đạm” Liễu Văn Tố giả vờ muốn gõ đầu hắn, trêu
chọc hắn một lúc, liền quay lại xe ngựa.

“Đại ca, huynh tiếp tục thao luyện đi, đệ cũng không có gì cần nói, dù sao
huynh chỉ cần bảo trọng sức khỏe lại được, nếu mà cần dùng tiền gấp, cứ tới kế
toán mà lĩnh, em đã dặn dò bọn họ rồi” Tịch Quân Huyên nói.

“Bây giờ đi luôn ư? Vừa mới trở về mà” Tịch Thiên Âm chau mày, Quân Quân cứ
bận rộn như vậy, chưa tới ba mươi tuổi liền sẽ mệt chết. Đợi lần sau nó trở
về, bảo nó giao quyền kinh doanh ra, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.

“Nhân lúc trên đường không có báo táp gì thì mau mau tới, bằng không thời tiết
mưa báo thì muốn đi cũng không đi được rồi. Lần này phải tới vương triều Hạ
Liên coi quản sản nghiệp, thuận đường đưa cả nhà phu tử đi, huynh đừng lo
lắng!”

“Ừm, đệ làm việc huynh yên tâm. Đúng rồi, đưa phu tử về nhà, nên sắp xếp thế
nào thì hãy sắp xếp, đừng để người nhà sư mẫu coi thường phu tử, hắn chính là
có chúng ta làm chỗ dựa đó” Tịch Thiên Âm nói, sợ có người bắt nạt phu tử.

“Đệ biết rồi, chỉ là huynh...” Tịch Quân Huyên muốn nói lại thôi, ánh mắt có
lo lắng.

“Làm sao vậy?”

“Đại ca, huynh dạo này vui vẻ không?”

“Vui vẻ chứ, làm sao rồi?” Thật là đứa trẻ kì lạ.

“Không có gì... Vui là được rồi, đúng rồi, đệ đi đây” Tịch Quân Huyên không
nói gì khác, cũng quay người rời đi.

“Tiểu quỷ thích lo lắng linh tinh” Tịch Thiên Âm mỉm cười.

Chỉ là không biết, sau khi hai huynh đệ từ biệt, những việc lần lượt sảy ra
tiếp theo, ít nhất năm năm, không có gặp mặt.

Thao luyện cả một ngày, lại gặp được cố nhân đã lâu, viên đá trong lòng cũng
coi như rơi đi rồi, Tịch Thiên Âm rất là thỏa mãn.

Buổi tối lấy nước, được mấy người Huyền Bích hầu hạ tắm rửa, liền lên giường
đi nghỉ.

Sau đó lại lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong đầu toàn là ánh mắt của
Quân Quân.

Chính mình cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao lại nhớ tới ánh mắt đó, cứ như vậy
mà cũng ngủ đi.

“Tướng quân~~” cảm giác tiếng ồn bên tai rất lớn, thanh âm đó giống như đang
thăm dò một người chết hay chưa vậy.

Tịch Thiên Âm chau mày tỉnh lại, mới cảm giác không khí mình hít vào làm sao
lại có nhiều mùi khói như vậy.

Vừa nhìn, phát hiện mình thế nhưng ở xung quanh biển lửa, rèm trướng đã bị
thiêu mất một phần ba... Hắn cư nhiên còn có thể ngu say, thật không hổ là
“vua ngủ”

“Tướng quân~~” bên tai truyền tới tiếng vang quen thuộc, Tịch Thiên Âm vừa
nhìn bên cạnh, Chung Quân Li khoác chăn ướt đứng ở một bên.

“Tướng quân, hãy ra trước đã” Chung Quân Li chia một nửa chăn tới, vội vàng
bảo vệ hai người xông ra.

“Khụ khụ khụ khụ...” Chung Quân Li bị khói hun tới ho.

“Có chuyện gì vậy?” Tịch Thiên Âm hỏi.

“Binh sĩ canh đêm nướng khoai lang, không chú ý tới lửa, dẫn tới đống cỏ ở một
bên, kết quả lại bén vào rèm trướng, từng cái nối tiếp, đều đã cháy tới tận
chỗ ngài rồi, ngài không ngửi thấy mùi khói nồng sao” Chung Quân Li nhìn coi
thường.

“Không ngửi thấy, vẫn là ngửi thấy mùi khoai lang nướng đó...”

“...”

“Mẹ nó chứ, ai nướng vịt vậy? Suýt nữa thiêu chết đại gia...”

Máu lên não chậm mà nhảy lên, Tịch Thiên Âm lập tức xông về phía sân.

“Chủ tử” Huyền Bích ba người xông từ một chỗ khác lại, lo lắng mà nhìn Tịch
Thiên Âm.

“Không sao, còn chưa chết” Tịch Thiên Âm xua xua tay.

Bên ngoài, mấy binh sĩ canh đêm quỳ ở đó, đợi chịu phạt.

“Nói, ai nướng khoai lang?” Tịch Thiên Âm hét.

“Tướng quân, là tiểu nhân” một binh sĩ mặt đầy bám khói cúi đầu.

“Ngươi cái tên ngu ngốc này làm sao lại làm lửa bừng lên vậy? Ngươi muốn thiêu
chết bản tướng quân sao?” Tịch Thiên Âm phun khói.

“Tướng quân, tiểu nhân không phải cố ý. Chỉ là khi nướng khoai không cẩn thận
để đai quần dính vào đám lửa, kết quả...”

“Ngươi làm sao mà để đai quần vào đám lửa?” Tịch Thiên Âm triệt để không nói
lên lời.

“Tiểu nhân, khi đi đào khoai thuận đường có đi tiểu, kết quả không có thắt lại
đai quần, lết một đầu đai lên trên đống khoai, đợi khi dồn khoai vào lửa, tôi
đi chuẩn bị cỏ cho ngựa, kết quả một đầu khác lại rơi vào trong đống cỏ, tôi
cho ngựa ăn bắt đầu ngủ một chút, chốc lát đã ngửi thấy mùi khói... Sau đó
nhìn thấy lửa... Nhất thời không dập được... Sau đó...”

“Sau đó liền thiêu tới tận chỗ ta rồi...” Tịch Thiên Âm tiếp lời, triệt để
than thở sự thần kì của tạo hóa.

Có một số người quả thật là đã thiếu dây thần kinh não!

“Chung Quân Li, ngươi xử lí người này đi, ta cũng không hiểu quân pháp. Còn
có, mọi người hãy tập hợp lại ở những lều chưa bị lửa thiểu, ngày mai ta báo
lên triều đình, để phía trên phát lại vật tự” Tịch Thiên Âm ngáp một cái.

“Tướng quân còn người?” Chung Quân Li hỏi.

“Ta? Về phủ thừa tướng ngủ, ba đồng nhi, theo ta cùng về đi” Tịch Thiên Âm
phân phó.

Vừa về tới phủ thừa tướng, Tịch Thiên Âm đã mắng không ngừng.

Quả thật là ** đen đủi, nướng khoi nang, nướng khoai lang, suýt nữa đã đem ta
thành khoai lang nướng rồi.

Tịch Thiên Âm lại lau mặt lần nữa, sau đó lại lên giường đi ngủ, kết quả cả
giấc mơ đều là khoai lang nướng.

Khó khăn lắm mới lật người thoát khỏi ác mộng khoai lang, kết quả lại mơ thấy
Quân Quân cầm khoai lang nướng lo lắng nhìn hắn. Làm sao lại toàn là khoai
lang a~~~~

Thiên địch rồi~~~~

Tịch Thiên Âm hần hận nghĩ, nhất thời không ngủ nổi, lật người tỉnh dậy, mặc
áo đi Hoàng cung. Ngự thư phòng không có sáng đèn, vậy thì chính là ở tẩm cung
rồi. Thế là tránh khỏi thị vệ, từ cửa sổ lộn vào.

Tông Chính Ngọc Minh đang ngủ say trong tẩm cung, nước miếng đều chảy xuống
gối rồi.

Đứa trẻ này~ nhìn Tông Chính Ngọc Minh cả trong giấc mơ cũng không quên cười,
Tịch Thiên Âm vô lực mà mỉm cười, vội vàng cởi áo ngoài chui vào trong chăn.

“Ngươi sao lại tới đây?” Tông Chính Ngọc Minh bị hắn làm tỉnh, mở mắt ai oán,
có điều cơ thể lại dựa vào “Thật lạnh, chẳng ấm chút nào”

“Vì thế mới tới tìm người ấm giường” Tịch Thiên Âm không hảo khí mà nói,
nghiêng người ôm lấy lật người Tông Chính Ngọc Minh, để hắn nằm sấp lên trên
người mình. Hắc, tiểu tử này thế nhưng dám trách người hắn lạnh, cũng không
xem xem bây giờ là thời tiết gì, Tông triều mỗi khi tới tháng tám đều sẽ tới
thời kì lạnh, sau đó mới có thể có được mùa hè tươi đẹp.

“Hừ”

“Thân người thật ấm... Lại không mặc y phục ư? Chuẩn bị câu dẫn ai?” Tịch
Thiên Âm vuốt cơ thể trần trụi của Tông Chính Ngọc Minh.

Tông Chính Ngọc Minh nằm sấp trên ngực hắn, lấy răng cắn hắn “Trẫm quen ngủ
trần, ngươi đừng làm nữa, đã muộn vậy rồi”

“Ngươi ngủ, ta làm là được rồi, hầu hạ ngươi có được không?” Tịch Thiên Âm lấy
ngón tay lướt vòng quanh chỗ tư của đối phương, chầm chậm trêu ghẹo.

Tông Chính Ngọc Minh hừ hắn một tiếng “Cái loại hầu hạ này không cần cũng
không sao”

“Tiểu tổ tông, thật sự là phục ngươi rồi... Ngoan, ngươi ngủ, không làm phiền
ngươi” trên miệng thì nói như vậy, trên tay Tịch Thiên Âm lại không có ngừng,
đổi cách khác trêu ghẹo.

Không lâu sau, Tông Chính Ngọc Minh đã bắt đầu thở dốc nhẹ “Ngươi còn muốn
người ta ngủ hay không”

“Ngủ đi, ngủ đi, Ngọc Minh thân yêu của ta, bảo bối của tướng công lập tức sẽ
an ủi ngươi...” Tịch Thiên Âm nhỏ tiếng hát bên tai hắn.

Mặt Tông Chính Ngọc Minh đều đã bắt đầu nóng lên “Câm...”

Tịch Thiên Âm một ngụm hôn lấy y, nuốt lại lời chưa nói hết của y, ưỡn người
một cái nhét bảo bối trướng sưng của mình vào bên trong tiểu huyệt của Tông
Chính Ngọc Minh, vừa vặn vừa nãy hắn đã khai thác đủ lâu, tiến vào không có
khó khăn đến thế. Vừa hôn đối phương, vừa đưa đẩy. Nuốt lấy tiếng rên rỉ và
bất mãn của đối phương.

“Ưm...” Mỗi lần khúc thịt nóng bỏng kia tiến vào trong cơ thể của mình, Tông
Chính Ngọc Minh đều sẽ cảm thấy cơ thể có một loại bó chặt hưng phấn, khoái
cảm thỏa mãn và điền cuồng đó giống như sóng mà đánh vào chính mình, đặc biệt
là thời điểm sắp tới cao trào, luôn cảm thấy mình sẽ bị dìm chết trong dòng
nước sóng kia

“Làm sao còn chưa rút ra?” Sau cao trào, Tông Chính Ngọc Minh vỗ Tịch Thiên Âm
ở phía dưới.

“Không muốn lấy ra, cứ như vậy đi” Tịch Thiên Âm cũng bắt đầu buồn ngủ rồi.

“Ngươi...” Tông Chính Ngọc Minh muốn đứng dậy, nhưng còn bị Tịch Thiên Âm một
tay áp xuống trở về.

“Không muốn làm thêm một lần nữa thì hãy mau ngủ đi” Tịch Thiên Âm nhắm mắt uy
hiếp.

Tông Chính Ngọc Minh quyết định không tính toán với hắn, giận giữ mà cắn loạn
lên khuôn ngực hắn.

Tịch Thiên Âm ôm chặt hắn, khóe miệng cười khổ, tên ngốc này, còn thật sự muốn
thêm một lần nữa sao?


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #12