Bình Loạn


Người đăng: buingoctu1995

Ngày hôm sau, đại quân liền xuất phát rồi.

Chậm rì rì mà đi rất lâu, cũng không biết mấy ngày, mới tới nơi giao giới giữa
giữa hai nước——núi Thiên Bi. Trên núi có đối tượng bao vây——gần một vạn thổ
phỉ.

Vì sợ đám thổ phỉ này biết kế hoạch liên minh tập đánh, đầu não hai nước tương
kế tựu kế, tuyên bố hai nước tuyên chiến, đợi đưa quân đội tới biên giới thì
lập tức vây đánh núi Thiên Bi, rồi mới mượn tay cũng không muộn. Đáng thương
đám thổ phỉ vẫn còn đợi ngư ông đắc lợi kia, còn chưa kịp vui vẻ đã bị bao vây
rồi!

“Đây chính là Bình Thanh vương Ương Huyền Hiên của Ương triều!” Chung Quân Li
chỉ về một người trên lưng ngựa dẫn đầu quân đội ở phía trước không xa.

“Có cần tới chào hỏi hay không?” Tịch Thiên Âm hỏi.

“Dù sao cũng không phải kẻ địch của trận tới, chắc là có thể” Chung Quân Li ra
dấu cho kì binh vẫy một kì ngữ.

Không lâu sau, đã thấy đối phương vẫy lệnh kì.

“Tướng quân, bọn họ ra dấu chúng ta tới phía giữa hai quân” Chung Quân Li giải
thích cho hắn nghe.

Tịch Thiên Âm ngự mã đi về phía giữa, quả nhiên người kia cũng thúc ngựa đi
tới.

Một thân áo giáp sáng bạc uy vũ, nón bạc hoa văn rồng, tay cầm trường mâu,
gương mặt anh tuấn ẩn giấu sát khí không thể thiếu trên chiến trường, lại lấy
ý cười mê hoặc địch nhân.

“Tông triều Tịch Thiên Âm tham kiến Bình Thanh vương gia” Tịch Thiên Âm chắp
tay nói, rất hài lòng đối phương bị tạo hình của hắn làm shock. Mấy ngày nay
không có mặc áo giáp bạc, bởi vì giáp quá nặng rồi, khi lên ngựa cư nhiên
khiến hắn hụt chân một cái, vì thế quyết định đáp nó ra, khôi phục tạo hình
Hoa hoa thái tuế.

“Đa lễ rồi, nên là bản vương chào hỏi mới đúng” Ương Huyền Hiên khách khí trả
lời, khỏe miệng có chút co rút.

“Được phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng, tới đây cùng diệt địch với Bình Thanh
vương gia, là phúc ba đời” tiếp tục nịnh nọt.

Lần này Ương Huyền Hiên không có trả lời nịnh nọt của hắn, mà là hỏi “Vì sao
tướng quân không mang binh khí?”

“Ha ha... Ta là bị đẩy đi, chưa từng lãnh binh bao giờ... Không biết dùng mấy
thứ đồ chơi này lắm!” Tịch Thiên Âm không chút che đậy mà ha ha cười lớn, hào
phóng mà vuốt vuốt bộ râu quai nón mới dán.

“Vậy tướng quân có dự tính gì?”

“Dự tính ư? Đợi chúng xông tới cùng chúng ta đánh!” Tịch Thiên Âm dựa theo
thực tế mà nói, trong lòng nghĩ lại là đêm nay có cần phải bôi đen mặt, như
vậy càng có lực uy hiếp hơn.

Trán Ương Huyền Hiên nhảy ra mấy sợi tĩnh mạch, lại là rất khách khí hỏi
“Tướng quân vì sao cho rằng bọn họ sẽ xuống núi? Lẽ nào tướng quân có mưu kế
gì khiến chúng không thể không xuống núi ư?”

“Phái người lên núi đi!” Tịch Thiên Âm chậm rãi trả lời.

“Giết kẻ đứng đầu thổ phỉ ư?” Ương Huyền Hiên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

“Sai, đương nhiên là đốt lương thực... Nếu không được thì phóng hỏa thiêu núi”
Tịch Thiên Âm vuốt vuốt cằm, cố ý ra vẻ do dự “Rốt cuộc là đốt lương thực, hay
là đốt núi đây?”

Lần này tới phiên Ương Huyền Hiên kinh ngạc rồi, không chớp mắt mà nhìn hắn,
ánh mắt nhìn kẻ ngốc biến thành ý vị thâm thường, thé nào? Bị bản tướng quân
dọa shock rồi sao?? Ha ha ha...

Đêm tối, núi Thiên Bi cháy rực mảng lửa lớn, Huyền Bích và Quản Giác mặc đồ dạ
hành trở về báo cáo “Chủ tử, đã thiêu lương thực rồi, lúc đó hạ thủ hình như
còn có kẻ khác!”

“Ừ, mau đi nghỉ đi, ngày mai còn phải gọi trận” Tịch Thiên Âm gật đầu, để bọn
họ lui xuống trước.

Vớ vẩn, dừng có tưởng ta không biết ngươi cũng phái người đi đốt lương thực!
Ương Huyền Hiên!

Ngày hôm sau

Tịch Thiên Âm đứng dưới chân núi gọi trận “Thổ phỉ Núi Thiên Bi nghe đây, hôm
nay Ương triều Bình Thanh vương gia và Bình Loạn tướng quân của Tông triều gia
gia ngươi ta đây bây giờ đàm phán với các ngươi. Nói cho các ngươi, các ngươi
đã bị bao vây rồi, lương thực cũng không còn rồi, mau chóng hạ vũ khí, ra đây
đầu hàng!”

Hai vạn quân đội tĩnh mặc...

“Gia gia ngươi thì có, có loại đơn đấu đó, lấy đại quân áp chúng ta thì có bản
lĩnh gì?” Một đám thổ phỉ dưới chân núi xếp hàng chỉnh chu, kẻ đứng đầu hét
lớn.

“Đơn đấu thì đơn đấu!” Tịch Thiên Âm ra dấu một ánh mắt với Bình Thanh vương,
sau đó tự mình lên ngựa ra trận.

“Tiểu cặn bã, xem đại đao của gia gia ngươi!” Người kia thúc ngựa xông tới.

Tịch Thiên Âm không hoang không mạn, chỉ là hét lớn “Các anh em lên!”

Sau đó một vạn đại quân lên trước, một trận chém loạn, người kia biến thành
thịt vụn.

“Đại quân huynh đệ a, ngươi chết thảm quá mà

... Ngươi không giữ chữ tín! Rõ ràng đã nói là đơn đấu!” Một người khác dùng
trường mâu chỉ Tịch Thiên Âm.

Người nào đó rất nghiêm túc trả lời “Là đơn đấu a, hắn một người đấu với toàn
quân của ta!”

Người đối diện kia shock rồi, không cam tâm mà lại hỏi “Vậy quần đấu thì sao?”

“Toàn quân ta đánh một mình hắn!”

Tất cả mọi người đều tĩnh mặc rồi... Thương cảm cho người chết đi đó... Ngươi
chết trên tay một tên ma quỷ...

“Được, bây giờ ta lại nói một lần, lập tức đầu hàng, nộp vũ khí không giết!”
Tịch Thiên Âm hét nói.

“Chúng ta liều chết không quỳ...” Người đối diện gầm lên.

“Nếu là cách ngươi không đầu hàng, vậy đừng trách chúng ta không khách khí
rồi. Các huynh đệ, toàn bộ bắt sống cho ta. Mỗi người một bao thiên hạ xuân
dược, sau đó nhốt vào với nhau. Đợi bọn chúng tự phát tiết xong, chúng ta liền
đem chúng hiếp trước giết sau, lại hiếp lại giết... Sau đó hiếp xác... Sau đó
phanh xác! Sau đó lại...”

Còn chưa nghĩ ra nói gì tiếp... Chỉ thấy hàng đội chỉnh tề trước mặt quỳ rụp
xuống một mảng, toàn bộ giơ đao đầu hàng! Chán thật, hắn còn chưa nói xong mà!

“Tịch tướng quân, phải trở về rồi ư?” Ương Huyền Hiên hẹn Tịch Thiên Âm tới
một cái đình thông ở núi Thiên Bi hỏi.

“Không, quân đội trở về, ta phải cùng ba đồng nhi tới Ương triều của các ngươi
tham gia võ lâm đại hội” Tịch Thiên Âm trả lời sự thật.

Trong mắt Ương Huyền Hiên phóng ra ánh sáng “Tịch tướng quân cùng với bổn
vương cùng về, để bổn vương làm trọn đạo chủ nhà hiếu khách”

“Cung kính không bằng tuân lệnh” Tịch Thiên Âm cười nói, trong lòng vui tới nở
hoa vì số bạc tiết kiệm được.

Lập tức, hai phong tu thư được đưa cho Tông Chính Ngọc Minh, báo cáo quân tình
xuất phát về Tông triều.

Tông triều, đại điện nhân hòa, Tông Chính Ngọc Minh đang tảo triều, đột nhiên
nghe thấy quân tình cấp báo từ bên ngoài, lập tức để người gửi thư trình lên,
Phúc công công đọc tại trận:

“Thiên hưu ngày mười ba tháng 8 năm 10, Tông triều và Ương triều ở biên giới
núi Thiên Bi lấy mục tiêu là thổ phỉ trong núi đã tiến hành diễn tập quân sự
liên hợp. Đây là diễn tập liên hợp về lĩnh vực an toàn phi truyền thống mà
Tông triều lần đầu tiến hành cùng Ương triều. Từ tham khảo chiến lược, chỉ huy
chiến đấu tới hành động chiến thuật, hai nước Tông Ương lần đầu liên hiệp tổ
chức diễn tập quân sự này, đã huy động sự tham gia của binh chủng chủ yếu là
lực lượng vũ trang truyền thống, mức độ diễn tập đã vượt ngoài lãnh thổ hai
nước, nội dung diễn tập càng là cách thức tác chiến loại hình mới và hành động
tác chiến chiến đấu ứng phó quan trọng. Tiến hành thành công diễn tập, cho
thấy hợp tác thực tế trong lĩnh vực an toàn lãnh thổ quân sự hai nước đã đặt
một bước mở lớn của hai nước, quan hệ hiệp tác chiến lược của Tông Ương hai
nước đã đạt tới một trình độ mới.”

Triều đường một phiến tĩnh lặng, nhưng có thể nhìn ra nắm tay niết chặt và hàm
rằng nghiến chặt của người đang ngồi trên long tọa.

Phúc công công run lẩy bẩy mà mở phong thư thứ 2, đọc “Thiên hựu ngày mười ba
tháng 8 năm thứ 10 sau diễn tập quân sự, Tông triều Bình Loạn tướng quân Tịch
Thiên Âm đã gặp được Ương Huyền Hiên Bình Thanh vương của Ương triều trước
trận đấu tại núi Thiên Bi. Tịch Thiên Âm phát biểu, hợp tác ngoại thương Tông
Ương phát triển nhanh chóng, đã mang lại những điểm có lợi thực tế cho nhân
dân hai nước, đã trở thành sức mạnh thúc đẩy và trụ cột quan trọng trong phát
triển ổn định quan hệ song phương. Đã xuất hiện một số vấn đề và co sát trong
hợp tác ngoại thương hai nước, hai bên nên dựa theo nguyên tắc hai bên cùng có
lợi, cùng phát triển, thông qua đối thoại và hiệp thương hữu nghị để thỏa
thuận sử lí. Ương Huyền Hiên đã giới thiệu nhân tình phong thổ Ương triều đồng
thời bày tỏ, hắn sẽ cố gắng hết hết sức để đốc thúc phát triển trong quan hệ
Tông Ương. Đồng thời, Ương Huyền Hiên đã mời Tịch Thiên Âm tham gia võ lâm đại
hộ một năm một lần tại Ương triều, Tịch Thiên Âm vô cùng vui vẻ nhận lời, quân
đội vẫn trở về như dự trình”

“Ngươi cút về đây cho trẫm!!!”

Một trận gầm rống, đại điện nhân hòa nghiêng nghiêng ngả ngả... Người nào đó
đang trên đường tới Ương triều đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức
khoác thêm một cái áo “Kì lạ, còn chưa có tới mùa thu mà!”

Mấy người Tịch Thiên Âm, Ương Huyền Hiên đi trước, đại quân phía sau chầm chậm
đi về. Ba ngày cưỡi ngựa đã tới quốc đô Ương triều.

Tịch Thiên Âm và ba đồng nhi ở trong Bình Thanh vương phủ của Ương Huyền Hiên,
hưởng thụ đãi ngộ của khách quý. Ương Huyền Hiên hồi cung phục mệnh.

Hoàng cung Ương triều

“Ồ, chiến tranh cứ như vậy kết thúc ư?” Lời kinh nghi thốt ra từ một bờ môi
mỏng, người nói nhấp nhẹ cốc trà, mang theo cẩn trọng.

Ương Huyền Hiên lại một lần khẳng định mà trả lời.

“Phải, Bình Loạn tướng quân kia rất thú vị!” Ngón tay thon dài gõ nhẹ khung
cửa, giống như đang suy tư.

“Tịch Thiên Âm là một kẻ có tiền nổi tiếng ở Mộc Dương phủ, người ta gọi là
Hoa hoa thái tuế. Một khúc tóc như tuyết danh chấn thiên hạ, truyện cười bốn
mươi đại bản cũng truyền khắp thất quốc. Sau khi gặp được hắn, giống hệt như
hình tượng công tử lười biếng, ăn mặc cẩu thả trong lòng, lại có một cảm giác
kì lạ, khiến người ta không thể bỏ qua. Trận chiến này, trong lòng ta bất luận
thế nào cũng không thể đoán được là kết cục thế này” Ương Huyền Hiên vừa nói
tới đây thì có chút không cam tâm.

“Trẫm rất muốn xem Tịch Thiên Âm là người như thế nào?” Người kia vuốt vuốt
nhẫn bạch ngọc trong tay, nói “Có thể nói ra lời như này ‘cuộc sống như là
cưỡng hiếp, nếu ngươi vô lực phản kháng, vậy hãy nhắm chặt mắt mà lặng lẽ
hưởng thụ’, không phải là người hữu tình kinh thế hãi tục, thì chính là người
vô tình đỗng xuyên hồng trần.”

Ương Huyền Hiên không nhịn được cười lớn “Ha haha, tên tiểu tử này thật ngốc.
Xem bộ dáng hắn lém lỉnh của hắn, nói ra những lời này không có gì kì quái.
Ngươi không biết hai phong quân tình gấp kia của hắn mới gọi là thú vị, ta
nghĩ Hoàng đế Tông triều kia xem xong tuyệt đối thổ huyết!”

“Ồ, nói thử xem?” Người kia dường như vô cùng hứng thú.

Ương Huyền Hiên nhớ tới lúc đó ở bên cạnh Tịch Thiên Âm, nhìn hắn cẩu thả mà
nói ra những lời đó, bức quân sư của hắn viết tình trạng quân tình có chút khó
nhẫn, thế là cứ thế là cứ thế mà dễ nghe.

“Người này sợ rằng là người khó đoán nhất trong những người trẫm đã gặp rồi!”
Người kia sau khi nghe xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mê li, không biết
đang nghĩ gì.

Buổi chiều, Ương Huyền Hiên mời Tịch Thiên Âm đi chơi, bị từ chối, vì người
nào đó đang tu chỉnh nhan sắc, chuẩn bị cho một cuộc ra mắt kinh diễm.

“Lan phu nhân, người không thể vào!”

“Cút ra, ta phải xem xem bộ dạng của ba con hồ li tinh kia như thế nào?”

Ngoài cửa, truyền tới tiếng the thé, khiến bàn tay cắt râu của người nào đó
nhất thời run lên, cắt vào thành một đường máu.

“Chủ tử, bộ râu số 3 của ngài đã mang tới rồi, bây giờ dán... Ôi trời, chủ tử,
người chảy máu rồi”

“Cổ Ngọc, đừng có lớn tiếng, còn không mau đi lấy thuốc cầm máu tới đi” Quản
Giác lập tức ngăn cản y nói tiếp, thuận tiện đi tới giữ lấy cơ thể chuẩn bị
bùng nổ của Tịch Thiên Âm, đoạt lấy con dao trong tay hắn “Chủ tử sao phải tức
giận chứ, cái loại việc hay ho như này không phải giết thời gian rất vui hay
sao?”

“Ha ha” lời của Quản Giác khiến người nào đó đột nhiên nhớ tới một bộ phim cũ,
khóe miệng tự giác ngoác tới tận tai.

“Ta chính là Lan phu nhân mà vương gia yêu thương nhất đây! Các ngươi cái đám
nô tài không biết tốt xấu này... Thế nhưng dám cản ta? Hồ li tinh, còn không
mau ra bái kiến ta!”

“Hồ li tinh?” Tịch Thiên Âm nhìn về hướng ba đồng nhi quả thật tướng mạo bất
phàm của mình, ba người kia rõ ràng giơ tay bộ dáng không biết phải làm sao,
bày tỏ không liên quan tới mình.

“Cho cô ta vào! Tịch Thiên âm gọi nói, hôm nay hắn phải xem xem ai có thể làm
gì đồng nhi của hắn? Ha ha ha, kịch hay mở màn rồi! Sau đó liền nhìn thấy một
nữ tử quần áo hoa lệ tướng mạo mĩ diễm, nhưng lại có chút độc ác tiến vào,
phía sau còn có ba nha hoàn vừa nhìn đã biết là ác nô.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân Lan phu nhân kia vừa nhìn thấy Tịch Thiên Âm đã thé
hỏi.

Tịch Thiên Âm tạo dáng sắp nôn, hỏi lại “Ngươi lại là ai?”

“Ta là thị thiếp duy nhất của vương gia!” Nữ nhân kia cao giọng nói, ánh mắt
rất là đắc ý.

“Ồ, thì ra là thiếp mà tục ngữ nói thê không bằng kĩ đó a!” Người nào đó “chợt
bừng đại ngộ” mà gật đầu

Người kia lập tức lật mặt, giương nanh múa vuốt mà hét với ác nô nha hoàn của
mụ “Xử lí tốt tên nam nhân xấu xí này!” Mụ vừa nói xong, ba đồng nhi lập tức
đứng chắn trước Tịch Thiên Âm, chặn hắn lại phía sau.

“To gan!” Ba đồng nhi hét nói, không sợ tranh đấu với thế lực ác chút nào. Nhớ
ban đầu bọn họ tới công chúa cũng dám đánh rồi, còn sợ mụ thiếp này sao?

“Các ngươi chính là ba tiểu hồ li tinh kia sao!? Nữ nhân kia đã trừng lớn mắt
rồi.

“Hồ li tinh? Đây là ba đồng nhi của ta, mụ thiếp kia a, mụ có phải đã nhận lầm
rồi?”

Tịch Thiên Âm hỏi. Cứ coi là hồ li tinh, thì vương gia các ngươi cũng sẽ không
thích bọn họ đi a, trừ phi hắn cũng là Gay giống ta.

“To gan!” Nữ nhân kia hét lên, còn khá là uy nghiêm.

“To gan? Ngươi còn chưa biết ta là ai chứ?” Cũng không nghe ngóng cho kĩ một
chút, giờ đã chạy tới gây sự rồi.

“Không phải chính là khách mà vương gia mời tới hay sao? Ta nói cho ngươi, chỉ
cần các ngươi câu dẫn vương gia, ta sẽ liền không khách khí với cách ngươi!”
Nữ nhân này cũng biết họ là khách, cư nhiên nhận lầm hắn thành tình địch! Cái
con mụ ngực lớn không não này, tóc dài kiến thức ngắn! Ương Huyền Hiên, ngươi
tính kế giỏi lắm, thông qua thê thiếp của ngươi để dò đáy của ta. Nói cho
ngươi biết, gia gia ngươi ta đây tới ương triều tuyệt đối không phải làm gián
điệp, ta cũng không có ngọc tàng gì để các ngươi moi, vì thế ta đành phải
sorry rồi! “Ba đồng nhi, thưởng mụ ba cái tát!”

“Ngươi dám, ta chính là... Đừng có tưởng rằng ngươi có thể ở trong Thanh Phong
viện, ta sẽ phải sợ ngươi, ngươi muốn làm vương phi còn sớm đó?”

Thanh Xuân viện? Có liên quan gì tới việc này! Cái viện này cũng chỉ là hắn
chọn bừa thôi, có điều xem chỗ này tu sửa tương đối thoải mái.

“Ai nói ngươi sao? Ta chính là ở trong Thanh Xuân viện đó ngươi muốn làm sao?
Có bản lỉnh thì đi tìm vương gia của các ngươi mà cãi đi” người nào đó xoa xoa
cái tai, chậm rãi trả lời.

“Ngươi cái tên tiểu quan không biết xấu hổ này” nữ nhân đáng thương này còn
chưa kịp mắng xong đã bị ba đồng nhi của Tịch Thiên Am từng người một từng cái
tát sưng mặt rồi, sau đó còn không còn hình tượng mà bị ném ra khỏi cửa.

“Ta phải đi nói với Vương gia!” Nữ nhân đần độn! Không còn thuốc chữa! Bình
Thanh vương làm sao có loại thê thiếp thế này, trừ phi hắn thích bị làm
phiền... Có thứ để điều tra!

“Ba đồng nhi, chúng ta không ở trong vương phủ nữa, chúng ta tới nhà khách!”
Tịch Thiên Âm phân phó.

“Chủ tử, người không phải nói là ở đây có thể ăn no ngủ kĩ, mà không cần mất
tiền hay sao?” Cổ Ngọc hỏi.

“Nhưng đó cũng phải cần không có ai giám sát a!” Người nào đó mím môi cười,
nhặt lên một hạt đậu phộng vừa mới tách, đánh ra phía ngoài cửa sổ, liền nghe
thấy một tiếng kêu đau ở ngoài

Cổ Ngọc lập tức vẻ mặt tức giận, muốn ra ngoài bắt người.

“Đừng gấp, chúng ta giữ lại chút mặt mũi cho Vương gia! Tịch Thiên Âm giữ lấy
hắn.

“Ba vị đồng nhi, phải theo ta chịu khổ rồi, có chuẩn bị không? Tịch Thiên Âm
hỏi, không thể bằng cẩm y ngọc thực ở phủ thừa tướng được.

“Chủ tử, người lại nói những lời chán nản như vậy!” Huyền Bích bất màn mà lắc
đầu.

“Không có tiền có thể kiếm mà!” Quản Giác nói.

“Đúng thế nha... Chúng ta đi mãi nghệ!” Cổ Ngọc chỉ đống nhạc cụ trên bàn.

“Chủ ý hay! Thật không hổ là ba đồng nhi bảo bối của ta, thơm một cái nào!”
Lập tới gửi nụ hôn lang sói. Ba đồng nhi vội vàng tản ra, để lại tên sấc lang
nào đó ngây ngốc tại trận.

“Thật vô tình!” Người nào đó thở dài. Cuối cùng tự thu dọn quần áo của mình,
đeo nhạc khí lên lưng mình, dưới tình trạng không ai ngăn trở mà leo tường rời
đi. Bốn người không có mục đích mà đi lại trên đường phố không quen thuộc.

Chủ tử, chúng bây giờ đi đâu đây?” Cổ Ngọc hỏi.

“Còn có thể đi đâu? Kiếm tiền thì phải tới nơi đông người rồi, ta vẫn luôn
muốn tới trà lâu thể nghiệm một chút cảm giác mãi xướng!”

“Tửu lâu trước mặt thoạt nhìn không tồi!” Quản giác liếc mắt chỉ về phía chiếc
cờ tửu lâu phất phới phía trước.

“Nói trước, chúng ta cải trang thành bốn huynh đệ, ta là đại ca, Huyền Bích
thứ hai, Quản Giác thứ ba, Cổ Ngọc nhỏ nhất. Chúng ta chính là vì gia đình bị
diệt, lưu lạng tới đây, mãi xướng để kiếm sống” Tịch Thiên Âm nói.

“Mấy ngày này võ lâm đại hội sắp bắt đầu rồi, rất nhiều người giang hồ để tụ
tập ở đây, ắt hằn tiền tài cũng không ít” Huyền Bích phân tích.

“Chính thế... Cũng không biets đám người giang hồ suốt ngày đánh đánh giết
giết đó lấy gì mà sống, khư khư lật tay đều có thể biến ra bạc!” Hắn là chán
nản a!

“Chủ tử, đừng thảo luận nữa, đợt chút nữa sắp ăn cơm tối rồi, chúng ta mãi
xướng trước, sau đó ăn cơm ở trọ đi!” Cổ Ngọc vội vàng nói.

“Ok, Let’ s go!”


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #14