Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧
Với hoạt động trong game vừa rồi, làm cho Anh Đức khá là mệt mỏi, thử hỏi một
thằng lười vận đông như hắn, căng thẳng tinh thần đi hoàn thành một nhiệm vụ
diệt zombie, dù là dễ, nhưng vấn đề là hắn mới biết dùng súng, lại còn phải
hoạt động mạnh nhiều, tập trung tinh thần nhắn bắn, một tân binh như hắn liệu
sẽ nhẹ nhàng sao.
“Thân thể này yếu quá, mình cần luyện thể lực rồi, bằng không muốn nâng một
khẩu súng máy cũng khó a!” Sau chuyến săn vừa rồi, Anh Đức nhận ra vấn đề
nghiêm trọng đó.
Anh Đức ngồi nghỉ ngơi, ăn uống bổ xung thể lực, lên mạng tra rõ, tìm hiểu
thông tin chi tiết về các dạng súng máy và cách thức hoạt động.
Đã thu thập đủ, Anh Đức bắt đầu triệu hồi ra điện thoại, nhanh chóng thao tác,
chuyển nhập vào game.
Trong một căn phòng có bốn bức tường, mỗi một bức tường biểu thị cho một dạng
hoạt động trong game, bỗng nhiên một thân ảnh lăng không xuất hiện tại giữa
phòng, tương tự lần trước đó, vòng sáng biến mất, Anh Đức ngã xuống.
“Ai da!” Anh Đức nhoàng cái đứng dậy kêu đau, không kêu không được mà, bạn cứ
thử ngã từ độ cao ba đến bốn mét xuống xem, chắc sướng lắm nhỉ.
“Thật mẹ bó chứ, lần trước cũng vậy, đau bỏ bố lên được, chả cho người ta
chuẩn bị tâm gì gì sất.”Anh Đức phàn nàn khó chịu, đến bao giờ mới thôi đây.
“À, hình như mình có một cái trợ lý kia mà, không biết trong này có gọi ra
được không?” Anh Đức không hiểu sao chợt nhớ tới lúc mới vào App tải game có
thiết lập một cái trợ lý ảo, hắn bèn thử hô: “Vi, có đó không vậy?”
“Ký chủ có gì dặn đo không? Rất vui lòng được phục vụ ký chủ.” m thanh trẻ con
của Vi vang lên, theo sau đó là bóng hình bé nhỏ xinh xắn của nàng cũng hiện
ra.
“Có thể gọi ta khác đi được không? Suốt ngày ký chủ ký chủ, nghe rợn người bỏ
cha nên được.” Anh Đức phàn nàn, hắn không thích cô bé gọi mình là ký chủ mà,
nghe cứ như là một con rệp ký sinh hút máu trên người ấy.
“Vâng thưa ký chủ, vậy sao này Vi sẽ gọi ngài là chủ nhân đi.” Tiếng Vi vang
lên trả lời, kèm theo đó là nụ cười ngộ nghĩnh đáng yêu.
Anh Đức nghe vậy, cảm thấy cang không được, hắn xua của tay nói: “Như vậy cũng
không được, gọi chủ nhân khác gì ta dưỡng La lỵ à, không được, không được.”
“Vậy gọi ngài là cậu chủ đi, hay là thiếu gia?” Vi nhân tính hóa hỏi đểu hắn.
“Thôi được, vậy gọi cậu chủ đi.” Anh Đức thầm nghĩ, gọi thiếu gia thì lại Tung
Của hóa quá, mà hắn thì không thích Tung Của một chút nào.
“Mà mẹ nó, thế éo nào chả được, bây giờ ca bá rồi, thằng nào chọc ca ca phá nó
cả nhà luôn.” Chợt Anh Đức nghĩ tới hắn có hệ thống, còn cần lo lắng cái vấn
đề đó sao, chỉ là văn hóa thôi mà, chẳng qua là nếu động đến quốc gia, dân tộc
của mình thì mình đi phang thôi.
Vi nghe hắn nói vậy bèn sửa lời: “Vâng thưa cậu chủ, cậu chủ có việc gì cần
dặn dò không?”
“Vi, có chương trình huấn luyện nào để luyện thể lực, độ chính xác khi bắn
không?”Anh Đức bèn đưa ra vấn đề hắn đang gặp khó, bởi trong game này không có
phần luyện tập mà, chỉ có bốn bức tường biểu thị bốn hoạt động có thể tham gia
mà thôi, mà những hoạt động đó đều cần bỏ mạng ra để đánh đổi a, hắn chưa muốn
ngồi ngắm gà khỏa thân, cũng không muốn thử xem trong game có vô hạn mạng hay
không.
“Thưa cậu chủ, có thì có, nhưng sẽ hơi khổ chút, đây là chương trình huấn
luyện bộ đội đặc chủng, có yêu cầu rất cao mới có thể rời trường.” Vi nhanh
chóng timg tòi và cho hiện lên trước mắt Anh Đức, trong đó là một loạt quá
trình luyện tập khắc khổ a.
“Cũng được, nhưng vấn đề giờ là, luyện ở đâu?” Anh Đức nhìn xung quanh, đưa ra
nghi vấn hỏi: “Chả lẽ ở đây?”
Câu hỏi chỉ vừa đưa ra, bỗng chốc căn phòng như biến đổi, bốn bức tường dường
như di chuyển, trong đó có hai bước tường tách ra, thêm mới ra một bức tường,
cả căn phòng nhanh chóng biến dạng thành hình ngũ giác đều.
Tại bức tường vừa mới thêm ra kia, phía bên trên biểu thị một trại huấn luyện,
trong đó các thiết bị cũng như địa hình huấn luyện đều đày đủ không thiếu thứ
gì.
“Ồ!” Anh Đức ngơ ngác nhìn hết thảy, sự việc trước mắt thật là hầm hố đi, hệ
thống này quá mạnh a, can thiệp được đến tận đây đi, vậy còn cái gì hệ thống
này không làm được nữa đây.
“Mời cậu chủ tiến vào!” Tiếng Vi vang lên.
Anh Đức vội vang nói: “Từ từ đã, còn chưa trang bị đầy đủ đây, nhỡ trong đó
không có súng với đạn thì ốm xác à.”
Không chờ Vi phản ứng, Anh Đức nhanh chóng chạy tới chỗ đặt mấy cái hòm, mở ra
chiếc hòm có biểu tượng súng máy, thò tay vào quơ quơ, hắn rất nhanh sờ thấy
một vật, rút ra hắn thấy đó là khẩu ‘M4A1- Royal Dragon’.
“Oa! thật là oách, thiết kế sang trọng, không mất đi tính linh hoạt, lúc trước
chơi thì con này cũng có tính ổn định cao, trọng lượng cũng không lớn lắm.”
Anh Đức nhìn thấy con hàng này lúc, làm hắn hoa hết cả mắt lên, cầm trên tay
ưa thích không lỡ buông, kéo cần gạt lên đạn, giơ lên trước mặt ngắm bắn, ngón
tay đặt vào vị trí cò súng.
“Cạch!” Vì không có đạn nên chỉ hơi giật chút, nhưng thế cũng làm hắn sướng ra
trò.
…
Nhanh chóng bổ sung đạn dược, hắn còn lấy ra một khẩu súng ngắm cùng với một
con dao găm theo quy cách quân đội.
Anh Đức nhanh chân bước tới gần bức tường huấn luyện, chạm tay lên.
“Ờ, Vi sao không hiện cái gì?” Chờ lâu không thấy có cái gì xuất hiện, Anh Đức
bèn gọi ra Vi hỏi.
Vi không hiểu hắn nói gì hỏi lại: “Cậu chủ hỏi gì vậy? Hiện ra cái gì?”
Vi dường như chợt hiểu ra ý của hắn, giải thích nói: “A! Cậu chủ chỉ cần tiến
lên, bước vào là được, không cần thao tác.”
Nghe Vi nói như vậy, Anh Đức mang theo đồ đạc tiến vào.
“Oa! Thật là rộng, đúng là trường huấn luyện có khác, thật là lớn.” Anh Đức
choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt, một khu huấn luyện rộng lớn mênh mông…
“Vi, bắt đầu thôi, ta còn rất nhiều việc cần làm.” Anh Đức bỏ gọn hành lý
xong, gọi ra Vi, kêu cô bé cho bắt đầu khóa huấn luyện.
“Vâng, thưa cậu chủ, mà nhân tiện thông báo cậu chủ là, ở đây khi cậu chủ tiêu
hao thể lực đến độ nhất định, để tránh hậu quả ảnh đến cơ thể cậu chủ, nên hệ
thống đã đề ra, điểm tới hệ thống sẽ trợ giúp cậu chủ hồi phục nhanh chóng.”
“Còn nữa, nếu không hoàn thành xong khóa huấn luyện cậu chủ sẽ chưa thể rời đi
trại huấn luyện.”
Anh Đức ngẩn người, lại còn thế nữa sao, nhưng khi nghe đến phải hoàn thành
mới được rời khỏi lúc, hắn hối hận muốn khóc a, nói như vậy chả phải mất vài
năm sao, vài năm a.
“Chết tiệt, sao phải như vậy? Vi” Anh Đức bèn gấp hỏi.
“Đây là nguyên tắc hệ thống đưa ra, tôi chỉ có thể phục tục và không được tiết
lộ nhiều hơn, mong cậu chủ thông cảm.” Vi mỉm cười nói.
“Nguyên tắc hệ thống kia à…” Anh Đức thầm nghĩ, nguyên tắc cái khỉ gì, hệ
thống lừa người thì có, mà còn không thiếu.
….
“Bài đầu tiên, luyện thể lực…”
…
“Chạy, chạy nhanh hơn nữa đi… Cậu chủ cố lên…”
…
“Ngắm chuẩn hơn đi nào, mắt cậu chủ đeo kính rồi mà vẫn lệch thế à…”
…
Sau nửa năm huấn luyện, không cần ngủ nghỉ, Anh Đức đã rèn được tác phong của
một người lính, lên núi đao, xuống biển nửa cũng không có gì sợ hãi, nếu bạn
nhìn thấy hắn lúc này, bạn sẽ thấy hắn đã thiếu đi vài phần trẻ con, thêm vào
đó vài phần thành thục và cương nghị, đúng đạt chuẩn bộ đội đặc chủng Việt
Nam.
Ngày hôm nay, Anh Đức tâm tình rất vui, hắn đạt thành mục tiêu, dù vẫn nhiều
cái thiếu sót nhưng đã nửa bước đạp vào hàng ngũ lính đặc chủng rồi.
Một màn hình thông báo hiện lên trước mặt Anh Đức, hắn vui đến nỗi nước mắt
chảy ròng khi nhìn đến hàng chữ trên đó: “Bạn đã sơ bộ hoàn thành chỉ tiêu,
bạn có thể rời khu huấn luyện, khuyến cáo bạn nên luyện tập nhiều hơn!”
Anh Đức thầm vui sướng nghĩ: “Cuối cùng a, cuối cùng ca đã thoát, nửa năm rồi,
đã nửa năm rồi a.”
Rất nhanh Anh Đức chạy tới vị trí mình xuất hiện ở trại huấn luyện lúc trước,
ở đấy bây giờ đã có một cánh cửa, hắn nhanh tay mở cửa ra bước về phòng chờ,
triệu hồi điện thoại, thao tác màn hình nhấn thoát.
Ánh sáng lóe lên, Anh Đức nhắm hai mắt lại, khi mở ra hắn đã ở trong phòng trọ
của mình, điều đầu tiên hắn nghĩ tới, hôm nay là ngày bao nhiêu, hi vọng đừng
có học lại tất kỳ hai là được.
Để Anh Đức ngạc nhiên là, khi nhìn đến ký tự số và chữ hiển thị trên màn hình
điện thoại lúc, hắn mộng, giờ mới có hai mốt giờ mười bốn phút, ngày thì vẫn
thế, chưa sang đến ngày hôm sau mà cũng chẳng phải nữa năm sau.
“Đây là sao? Vi” Anh Đức gọi Vi ra hỏi.
“Cậu chủ, đây là hệ thống cung cấp phòng huấn luyện có chênh lệch thời gian
100:1, để không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày ở không gian chính của
cậu chủ.” Vi hiện ra trước mắt Anh Đức, trả lời tường tận câu hỏi của hắn.
Anh Đức thấy mộng, như vậy chả phải…
“Như thế, không gian trong truyện và trong phim cũng là thời gian như vậy à?”
Anh Đức không suy nghĩ nhiều, hỏi thẳng luôn Vi.
“Vâng thưa cậu chủ, tuy nhiên không phải không gian nào cũng vậy, có không
gian… Rất xin lỗi, quyền hạn của cậu chủ không đủ, mời cậu chủ thăng cấp quyền
hạn để được biết thêm.” Vi đang tại trả lời bỗng nhiên im bặt, một lúc sau lại
Tg: Hôm nay mưa nên rảnh viết, kiếm thông tin cả sáng mới viết xong chương này
nản.
Cầu Kim Phiếu, cầu like