Cốt Truyện ‘luyện Bắn’, Phải Thi Lại Môn.


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Chương 4: Cốt truyện ‘Luyện bắn’, phải thi lại môn.

Ở khoan đã nào, ở đây éo ai biết mình có vũ khí đâu, lo gì nhỉ.
Anh Đức lại nhặt cây súng lục D.E-Blue Pottery lên, săm soi nhìn kỹ, cũng chả
có gì đặc biệt lắm, cầm rất vừa tay, trọng lượng ừm… ừm… tầm gần hai cân gì
đó.
“Để thử lực bắn xem nào, lần đầu tiên mình bắn súng nga, hi vọng không nên bị
hù đến, bằng không mất mặt ném về bà ngoại mất.”
Anh Đức bắt đầu giơ súng lên, nhắm vào giữa một ô gạch dưới nền phòng, một ô
gạch đấy cũng phải tầm bốn nhăm- năm mươi centimet vuông a, trật mà nói thật
là không còn gì để nói.
Hai tay Anh Đức nắm chặt cán súng, ngón tay trỏ run run đặt vào vị trí cò
súng, hắn thầm đếm: “Một, hai, ba…”
“Cạch!” Không có tiếng súng nổ.
“Đệt, chưa có đạn, chưa lên đạn, nghĩ muốn bắn nữa, ngu thật!”Anh Đức cảm thấy
thật mất mặt, hắn chỉ lo quan sát bề ngoài mà quên mất kiểm tra đạn dược các
thứ cùng với kéo báng súng lên đạn.
“Nhưng đạn lấy ở đâu bây giờ!”Một vấn đề mới đã đến, Anh Đức không biết lấy
đạn ở đâu bây giờ, chợt hắn nhớ tới cái hòm có ký hiệu đạn bên ngoài kia, đúng
a, có khi phải có súng thì nó mới phối đạn cho mình đi.
Nghĩ vậy Anh Đức nhanh chóng chạy tới, mở hòm ra thò tay vào, để hắn đúng như
ước nguyện, lần này hắn mò thấy một cái hộp, hộp này cũng có vẻ nặng ra trò,
bỏ ra nhìn thấy lúc, hắn thấy đây là hộp đạn chuyên dùng cho chiếc D.E-Blue
Pottery, mở nắp đậy phía trên ra, Anh Đức thấy một loạt đạn xếp ở dưới, cũng
phải đến hơn trăm viên, phía trên là hộp tiếp đạn vừa khớp với khẩu D.E-Blue
Pottery.
Đã điền đầy đạn, Anh Đức lắp hộp tiếp đạn vào, kéo báng súng lên đạn, ở đây
hắn gặp rắc rồi, hắn phải dùng sức chìn trâu hai hổ mới lên nổi đạn.
“Yếu, quá yếu rồi.” Anh Đức tự than nói, cũng phải mà, hắn đâu phải lính, đâu
có luyện tập gân cốt gì nhiều, chơi cái đồ này đâu phải dễ.

“Đoàng…” Tiếng súng vang lên, một thân ảnh bị lực phản từ chiếc súng đẩy lùi,
ngã ngửa về sau, khẩu súng cũng theo đà bay rời khỏi tay hắn văng ra ngoài.
“Chết tiệt!”Anh Đức cảm thấy đầu cứ ong ong vang đầy tiếng súng nổ, hắn cố lắc
lắc đầu hòng tống khứ hết tiếng súng luẩn quẩn trong đầu đi, hắn giơ đôi tay
vẫn còn run run lên nhìn, trong mắt hắn hiện giờ không còn sợ hãi, chỉ có là
cảm giác hưng phấn, cực độ hưng phấn.
Chờ một lúc ổn định lại tâm thần lúc, Anh Đức bước tới cầm khẩu D.E-Blue
Pottery lên, hắn nhìn qua điểm ngắm bắn vừa rồi, thầm than: “Quá thiếu chính
xác a, này mà vừa nãy hưng phấn quá độ cầm súng nhập quan chắc quan chưa qua,
mà nhập quan tài là thật đi.”
Anh Đức có kinh nghiệm vừa rồi, lần này hắn ngắm điểm hơi chếch xuống một
phân, đã chín muồi, “Đoàng!!!” tiếng súng lần nữa vang lên, lần này Anh Đức có
chuẩn bị nên chỉ bị đẩy lùi về sau một bước, không đến nỗi như phát súng đầu
tiên, độ chính xác có đề cao một chút, phát đầu là chệch hẳn ra ngoài ô gạch
đó, lần này đã ở trong nhưng là sát viền, vẫn cần phải tập nhiều a!
...
Luyện tập được một hồi lâu, cảm thấy đã đủ tự tin, Anh Đức quyết định đi thử
săn giết, hắn cảm thấy đang rất hưng phấn.
Để đảm bảo an toàn, Anh Đức quyết định mở hòm lựu đạn lấy ra bốn trái lựu đạn
Ares, mở hòm vũ khí lạnh lấy ra cái rìu B.C Axe-Army, trang bị lên thân, trước
đó Anh Đức cũng tìm thấy một bộ quân phục, đầy đủ để hắn trang bị lên những đồ
hắn lấy tới.

“Để đảm bảo an toàn, có lẽ nên đi cốt truyện màn đầu tiên đi, trước kia chơi
thấy nó an toàn nhất.”Anh Đức hồi tưởng lại kinh nghiệm chơi game lúc trước,
nhớ xem màn đầu tiên dễ như thế nào hoàn thành.
Anh Đức cất bước đi tới trước bức tường có biểu thị hình ảnh cốt truyện, đắn
đo không biết tiến nhập cốt truyện thế nào lúc, chợt hắn thấy một bảng thông
báo hiện lên trước mặt hắn, trên đó có các màn chơi, hắn cũng thấy hiếu kì,
tùy tiện chọn màn một.
Khi ngón tay Anh Đức vừa chạm tới, vòng tròn màu xanh ở giữa có số một chợt
sáng lên, dần dần mở rông thành một cánh cửa, cánh cửa này đủ vừa một người
lớn đi vào, Anh Đức không chút chần chừ, một bước bước vào.
….
Tại một vùng tất cả một màu trắng như tuyết, Anh Đức thấy trước mặt mình xuất
hiện một màn hình thông báo, trên đó ghi nhiệm vụ cần hoàn thành, phía dưới là
dòng cảnh báo: “Bạn muốn xâm nhập? Có! Không và thoát!”
“Mẹ khỉ thật, sao cái hệ thống chết tiệt này lại phiền thế nhỉ, độ phiền này
đủ giết người đi!?”Anh Đức cau có phàn nàn, kể cũng cáu đi, từ đầu đến giờ vẫn
vậy một loạt các thủ tục cần làm, cần chọn, chả khác gì các quy trình hành
chính của nước mình, có thể nói rối không thể tả, một khi có chuyện là anh hỏi
ông kia, ông hỏi anh này… nói chung là lằng nhằng.
Anh Đức lắc lắc đầu, nghĩ bõ qua mấy cái vẫn đề vớ vẩn này đi, hắn đưa tay
lên, ngón tay trỏ điểm tới lựa chọn ‘Có!’.
Không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, vì chói mắt nên Anh Đức nhắm mắt lại,
chờ mở mắt ra lúc đã thấy, hắn đang đứng tại trên đường, phía xa đang có vài
anh ‘lính’ đang du động.
Có lẽ một anh ‘lính’ nhìn thấy hắn hay sao đó, anh ta đang tiến lại gận, hắn
căng thảng lên, dù trước đó hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng tinh thần săn giết
zombie, nhưng sự thật vẫn là sự thật a, nhìn thân thể chúng quá thảm đi, thiếu
miếng này, hở miếng kia, nhìn mà đã thấy muốn ọe.
Anh Đức giờ súng lên ngắm bắn đầu zombie đang tiến lại gần kia, thầm hô không
nên lại gần nữa, nhưng dường như cảm nhận được mùi sinh vật sống, đầu zombie
kia nện bước cấp tốc hơn.
Anh Đức thầm hô: “Cơm mẹ nấu, hệ thống hố người à, trước game làm gì đâu thế
này, đây mới chỉ là mức dễ thôi mà.”
Anh Đức hoảng, trong lúc vô ý thức, tay hắn cướp cò, “Đoàng” tiếng súng vang
lên, sức giật của súng làm tay hắn hướng lên trên, run rủi thê nào, viên đạn
đầu tiên săn quái đã trúng đích, một phát xuyên táo, đầu zombie run len vài
lần rồi ngã sóng soài trên đường lớn, đã chết không thể chết lại.
Anh Đức cố nén cảm giác kho chịu trong người tiến lên giải quyết nốt bốn đầu
zombie còn lại, không giải quyết không được, tại tiếng súng vang lên một giây
đó, bốn đàu zombie kia dường như đã được kích hoạt, bắt đầu điên cuồng nện
bước tiến vầ phía hắn.
“Đoàng! đoàng! đoàng! Đoàng! …”Liên tiếp tiếng súng vang lên, bốn đầu zombie
cũng nằm xuống đất.
Anh Đức thầm tính: “Tám phát súng mà chỉ có năm phát trúng, vẫn cần phải luyện
thêm rồi.”
Anh Đức nhanh chóng thay bang đạn khác vào, tiến lên theo hướng mũi tên giả
lập hiện ở phía trước, một chút khó chịu vừa rồi cũng theo hắn giải quyêt bốn
đầu zombie kia biến mất không còn sót chút nào.
Sau hai lần đụng chạm bày zombie, mỗi lần hắn đều nhẹ nhàng giải quyết, đến
đoạn cuối cùng hắn cẩn thận tùng tý một, bởi con này lớn a, zombie titan, một
con dựa vào man lực mà sống nên khá hãi.
Anh Đức cẩn thận bước tới cuối đường hầm, đứng đúng điểm đứng sau, hắn bỗng
cảm thấy dường như đang tại xảy ra biến động địa chất ấy.
“Rầm, rầm, rầm…” một đầu titan xuất hiện trước mặt Anh Đức, khiến hắn thầm
nuốt nước dãi, to thật, to gấp bốn mính tồi.
Anh Đức điên cuồng rồi, hắn thực muốn điên rồi, nếu để con quái này vào được
hắn tập xác định luôn, thế nên hắn giơ súng lên điên cuồng xả bất chấp độ
chính xác, tại xả hết sạch đạn dự trữ mang theo lúc, hắn cảm thấy chưa đủ, hắn
bồi thêm vào bốn quá lựu đạn.
Đợi đến lúc bình tĩnh lại, Anh Đức thấy phía trước đã không còn bóng dáng con
Titan đâu, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm; “Phù, may quá đủ đạn, bằng không trận
này khỏi về rồi.”
Không bao lâu, một màn hình thông báo hoàn thành nhiệm vụ hiện lên, phía dưới
có nút thoát, Anh Đức liền đưa ngón tay ấn tới.
Ánh sáng chợt loé, Anh Đức đã trở về khu phòng có bốn bức tường lớn, ở đây,
hắn đi xung quanh kiểm tra, nghĩ tìm cách thoát game, bởi vì đã ở trong này
khá lâu rồi, cũng tầm nửa này rồi chứ ít gì.
“A! Đúng rồi, cái điện thoại!”Anh Đức chợt nhớ tới, thứ đã đưa mình tới đây
cũng là thứ có thể đưa mình trở về đi.
“Ừm, ừm, nếu chơi game đã lợi hại thế này, vậy lúc đọc truyện, xem phim sẽ thế
nào nhỉ?”Anh Đức hưng phấn nghĩ tới một chuyện, nếu như thực sự có, vậy ngày
sau ca chả sợ bố con thằng nào nữa rồi.
Rất nhanh chóng, Anh Đức đã tìm ra cách thoát, hắn vừa rời game, điều đài tiên
hắn kiểm tra là bây giờ là mấy giờ, nhìn tới đồng hồ, thấy thông báo hiện đang
là tám giờ năm mươi ba phút.
“Ờ, hôm nay mình quên gì nhỉ, hình như có món gì rất quan trọng thì phải.”Chợt
Anh Đức cảm thấy nao nao, có món đồ gì đó bị hắn đem quên mất.
“Kệ, éo nghĩ nữa, Á!”Anh Đức kinh dị, quá kinh dị đi, hắn thấy trên thân hắn
vẫn đang mặc bộ quân phục kia, bên hông vẫn tại đang giắt khẩu D.E-Blue
Pottery kia, phía dưới chỗ ống chân vẫn còn cái rìu B.C Axe-Army quân dụng ấy.
Nếu vậy, chả phải nhập phim ta cũng có thể mang đồ ra rồi, khà khà khà, vậy kế
hoạch của ca bắt đầu.
“Tinh tính tinh…”Đang tại nghĩ liên thiên, tiếng chuông điện thoại vang lên,
cắt đứt đang suy nghĩ vẩn vơ của Anh Đức, hắn bực bội triệu hồi ra điện thoại
nhìn xem ai gọi, nhìn hiển thì trên màn hình số gọi tới là Huy Hiệp bạn hắn
lúc, hắn cười đáp máy.
“Alo, có gì không vậy, sao giờ này lại điện cho tôi?”
“Sáng nay ông làm gì vậy? Tôi điện ông mấy cuộc đều không cầm máy.”
“Sáng nay tôi ngủ quên a, ông biết đấy, chuyện hôm qua làm tôi cực mệt mà.”
“Kệ ông, không lý do lý chấu gì hết, gom tiền mà chuẩn bị đi thi lại môn đi.”
“Cái đệt, hôm nay đã thi rồi à, sao tôi tưởng tuần sau cơ mà, ơn mà đệt,
sorry, tôi quên, bà ta chuyển lên hôm nay.”Anh Đức chân nản nghĩ ra, bà giáo
già khó ưa đã chuyển lịch thi từ tuần sau lên ngày hôm nay, lại mất mấy lít
rồi.
“Có còn gì nữa không ông, không có tui cúp máy đây.” Không chờ đầu dây bên kia

trả lời, tâm lý chán trường hắn dập máy luôn.

Tg: hôm nay xong sớm, đăng hai lần nhưng do lỗi ký tự nên mất già nửa chương,
vừa phải đi chỉnh lại, đến nản. cầu Kim Phiếu, cầu like


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #4