Như Có Như Không


Người đăng: sipca

Sau khi kết thúc mớ xôn xao hồi chiều, Tiêu Vân bị Tiêu Chiến gọi đi. Không ai
biết họ nói gì, chỉ đến mặt trời lên trên đỉnh ngày thứ hai Tiêu vân mới từ
phòng Tiêu Chiến bước ra.

“cổ ngọc a, chia khóa cổ đế động phủ, có bản nguyên quyết thì mấy cái cấm chế
gì đó trực tiếp hấp thu là được rồi, vẫn là để Tiêu Viêm bảo quản đi”

[hừ, thấy chưa, công pháp mà ta giới thiệu rất thuận tiện chứ?] Mio trong tinh
thần đáp lại, giọng nói tràn đầy đắc ý

[biết, ngươi đã khoe hơn 10 năm rồi, không chán sao?]

[có chút chán, dù sao… ấy, có người đến kìa]

Thu hồi tinh thần lại đã thấy Tiêu Viêm xuất hiện trước mắt

“tam ca, ngươi trở về rồi a”

“tiểu Viêm tử, lớn lên không tệ a, trở thành tiêu điểm của mọi người a”

“so với tam ca có là gì? Nhưng ta chắc chắn vượt qua ngươi”

Tiêu Viêm ảm đạm sau đó giọng điệu trở nên kiên quyết.

“ta phải trở về tu luyện đây, tam ca bảo trọng” nói rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Viêm, Tiêu Vân tâm lý thầm nghĩ (tu luyện sao? Tiểu Y
Tiên bị ta bắt mất, xà tộc cũng biến mất, 21 loại dị hỏa ta đã hấp thu 12
loại, đệ đệ a, không có dị hỏa ngươi sẽ đi được tới đâu đây? Thật đáng để chờ
mong a) nghĩ rồi thu hồi lại tầm mắt (hi vọng giúp ta tìm được viễn cổ bát tộc
đi, đừng chết quá sớm)

[uy, tiểu tử, gái tìm]

Mio mang theo giọng điệu trêu tức tìm đến. Ngẩng đầu lên, trước mắt Tiêu Vân
là một thân thanh y tú lệ, làn da trắng sáng, đôi mắt long lanh

(ân, không tệ, rất đẹp, tiếc là ngực hơi nhỏ) Tiêu vân âm thầm cho đánh giá.

“Tiêu Vân ca ca, ngươi còn nhớ ta sao?”

“há, Huân nhi a, đã lâu không gặp, trở thành một cô gái xinh đẹp rồi nhỉ?”

Tiêu Vân mang theo giọng nói bông đùa ánh mắt còn không quên liếc nơi nào đó,
sau đó âm thầm thở dài.

(đáng ghét, ngươi vừa nhìn cái kia đi, đã nhìn còn thở dài là sao, mặc dù của
bản cô nương hơi nhỏ nhưng ta mới 16 tuổi được không? Ít nhất còn lớn hơn Tiêu
Mị) cố nén tâm lý muốn chửi lên, Huân nhi đỏ mặt hỏi

“Tiêu vân ca ca, lâu nay vẫn khỏe chứ?”

“vẫn tốt a, còn muội, vẫn ổn chứ, ta nhớ lúc đi thân thể muội không tốt lắm
đi?” nói rồi lại dùng ánh mắt đánh giá Huân nhi, làm cho người sau một trận
ngứa ngáy.

“cũng….cũng còn tốt, thân thể tốt hơn nhiều rồi?” nói xong còn không quên cuối
đầu xuống tránh né ánh mắt lang sói của Tiêu Vân. Bỗng dưng nghĩ ra gì đó
ngẩng đầu lên “Tiêu vân ca ca, có thể cho Huân nhi biết những năm này đã đi
đâu không?”

“có thể, theo ta đi”

…………..

Trò chuyện với Huân nhi cũng đã hết buổi chiều, đến lúc thị nữ thông báo Tiêu
Chiến gọi đi ăn tối mới kết thúc.

Trời thanh cao, trăng sáng, tiểu viện của Tiêu Vân được xếp rất gần hậu sơn.
Nếu như mọi ngày thì hành lang nơi đây là nơi yên tĩnh nhất, chỉ có thị nữ
thỉnh thoảng quét tước, thu dọn thôi. Nhưng đêm nay, hành lang ẩn chứa như có
như không sát cơ.

“thú vị, người của hai gia tộc khác sao?”

ánh mắt như có như không hướng về những nhóm hoa xa xa.

“là người của hai gia tộc khác a, là lo lắng tiềm lực của ta nên nổi sát tâm
sao?” trên môi treo một đường cong mềm mại, Tiêu Vân tự thủ thỉ

“nên nói là ếch ngồi đáy giếng hay vô tri là một loại hạnh phúc đây. Mà nếu đã
đến thì…”

Cước bộ bỗng dưng dừng một nhịp, sau đó như không có chuyện gì tự nhiên đẩy
cửa về phòng nghỉ.

“Lăng ảnh a, phiền phức, đấu hoàng không đáng lo, quan trọng là tên đấu thánh
bát tinh vẫn ẩn núp trong phòng Huân nhi kia. Mặc dù không e ngại bất cứ đấu
thánh nào nhưng rất phiền phức a” chậm rãi du tẩu trong phòng, đến trước chiếc
giường từng nằm ngủ rất lâu trước, vẫn sạch sẽ như mới.

“mặc dù có thể giết nhưng can hệ khá lớn, tương lai có thể khó khăn a, bị động
phòng thủ thì cho dù ta cũng không nắm chắc đối phó toàn lực cổ tộc. Trong
nguyên tác chỉ đề cập đến Lăng ảnh, xem ra coi thường địa vị của Huân nhi
trong cổ tộc a” nói rồi một tiếng xé gió bén ra, ánh nến trong phòng vụt tắc.
Đêm, lại trở về với cái tịch mịch vốn có.

…………………

Trong phòng Huân nhi

“cô cô, hắn như thế nào à, thật là nhị tinh đại đấu sư sao?”

“ừm, thật là nhị tinh, có đều hắn cho ta cảm giác không giống với, cái cảm
giác như coi thường thế sự, không phải một nhị tinh đại đấu sư có thể có”

“thật sao….”

“có điều cảm giác ấy phiêu miễu bất định……..có lẻ ta nghĩ nhiều đi”

Huân nhi không đáp lại mà cúi đầu xuống trầm tư. Đến Tiêu gia mục đích là cổ
ngọc, có thể lấy quan hệ giữa cha nàng và Tiêu Huyền, tiền bối Tiêu tộc không
cho phép dùng bạo lực, muốn tìm cổ ngọc chỉ có thể tìm người có tiềm lực nhất
Tiêu gia hiện giờ, Tiêu Viêm lúc trước thiên phú biến mất, có thể Tiêu Chiến
vẫn rất thương yêu, nay thiên phú trở lại, nhưng đột nhiên Tiêu Vân trở về,
tiềm lực kinh người làm Huân nhi rất quấn quýt.

Trong nguyên tác, Huân nhi ban đầu cũng không phải yêu Tiêu Viêm, có thể vì
nhiệm vụ gia tộc mà tiếp cận Tiêu Viêm, 3 năm nhìn hắn sống bị kẻ khác coi
thường, mẫu tính phát huy nên sinh ra tình cảm, sau Tiêu Viêm thiên phú trở
về, lại thêm một loạt chuyện nữa, cộng thêm thực lực Tiêu Viêm nhờ có dược lão
mà gây chú ý mới chuyển thành tình yêu. Bây giờ Tiêu Vân xuất hiện, có quan hệ
với Tiêu Viêm cơ duyên bị tên vô sĩ Tiêu Vân dùng sức mạnh làm hỏng mất, tương
lai Tiêu Viêm có thể nói là tăm tối a.

Đúng lúc này, lăng ảnh trở về

“tiểu thư, có người theo dõi Tiêu Vân thiếu gia, sau lại trở về, đoán chừng
người của hai gia tộc khác, còn Tiêu Viêm thiếu gia vẫn đang tu luyện.”

Đối với Tiêu Vân, Lăng ảnh không dám coi thường, 18 tuổi có thể nhị tinh đại
đấu sư trong cổ tộc cũng không hơn gì dạng này, thậm chí có chút không bằng.

“yên lặng theo dõi kỳ biến đi, nếu có quá mức thì ra tay một chút” Huân nhi
nói rồi khoác tay cho lăng ảnh lui xuống.

Ba tên đáng thương mà, nếu biết Tiêu Vân đã là đấu thánh không biết sẽ có cảm
tưởng gì đây.

……………………………

Trở lại trong phòng Tiêu Vân, Tiêu Vân đang giao lưu với Mio

[Mio, hiện giờ không có kinh nghiệm để thăng cấp, một bình exp bây giờ nhiều
nhất cũng 1% mà thôi, có cách tăng lên chiến lực không?]

[không ngừng chiến đấu tăng kinh nghiệm, chỉ có cách này, exp thông qua hệ
thống cũng có thể có, nhưng thực chiến không đơn giản bù đắp được] Mio trầm tư
một chút rồi nói.

[có thể bây giờ không có ai có thể luyện tay a]

Tiêu Vân rất bất đắc dĩ, vì thăng cấp, mấy năm qua những kẻ có thể giết đã
giết, những kẻ không thể giết cũng đã giết, bây giờ có thể chỉ có viễn cổ bát
tộc, nhưng không có tung tích. Hơn nữa luyện tay cũng không thể mạo hiểm đùa
vớt mấy chục danh đấu thánh hậu kỳ đi. Bản nguyên quyết mặc dù có thể hấp thu
đấu khí, nhưng hai ba người còn được, cùng lúc chịu hơn chục tên đấu thánh
công kích có thể không dễ chịu.

[có, có rồi, ngươi đợi một chút….. đây chính là cái này]

Không gian huấn luyện: 20 triệu kim tệ. Có thể mô phỏng ra kẻ địch tiến hành
chiến đấu, đồng thời tạo ra hệ thống tu luyện cải tiến thực lực. Ký chủ có thể
dùng tinh thần hoặc cũng có thể dùng cả tinh thần và thân thể tiến hành huấn
luyện. Đặc thù bổ sung: có thể cho người khác tiến vào không gian, 10 vạn kim
tệ một vị trí.

(đang bí ý tưởng :(( )


Con Đường Vô Tận - Chương #9