Ẩn Dấu


Người đăng: sipca

Tại một không gian rộng lớn, hai bóng người đang đối chiến với nhau, đấu khí
bay tán loạn, có điều chiêu thức của hai người hoàn toàn giống nhau. Bỗng
“phanh” một tiếng, một người bị bay ra ngoài như diều đứt dây, người còn lại
chỉ khựng lại trong giây lát rồi biến mất.

Tại hố sâu, nơi người bay ra ngã xuống, bất thình lình lại là Tiêu Vân. Chỉ có
điều Tiêu Vân lúc này trông rất chật vật, khóe miệng mang theo tơ máu, quần áo
nhiều chỗ bị bạo rách.

“khục, chênh lệch lớn như vậy sao. Cùng đẳng cấp, cùng chiêu thức, thậm chí
cùng thân thể vậy mà không duy trì nỗi nữa giờ.”

[Đừng quên cơ thể ngươi đã qua 4 lần cường hóa. Vấn đề là ngươi chưa khai thác
hết cơ thể thôi. “bản nguyên quyết” tuy lợi hại nhưng chỉ giới hạn liên quan
đến đấu khí, gặp cường giả thiên về thân thể ngươi chỉ có nước đi đường vòng]

[phải không, ta quá phụ thuộc vào công pháp sao?] Tiêu Vân cúi đầu trầm tư.

[còn nhớ lúc ngươi diệt long tộc không? Ở đấy cũng không đơn giản, ngươi kém
một chút là lưu lại dưới tay họ rồi. Đơn giản bởi vì thân thể chúng mạnh, công
pháp ngươi bị khắc chế mà thôi]

[vậy sao, vậy có lẽ ta nên đúc luyện lại một lần nhỉ, lần này chắc phải phá
cực hạn thân thể]

[oh, trải qua 4 lần cường hóa tiềm lực thân thể của ngươi rất lớn, bình thường
có thể chịu 1 kích đấu hoàng, nếu ngươi tiếp tục khai thác có thể chịu 1 kích
đấu tôn, đợi đến lúc đó cường hóa lần nữa]

[quên mất chính sự, ngươi cứ tập trung huấn luyện đi nhé, dạo này ta sẽ đi
vắng một khoảng thời gian. Thế nhé] nói rồi Mio phất tay một cái sau đó tiêu
thất. Tinh thần Tiêu Vân cũng trở lại với cơ thể

“thần thần bí bí, không biết cô ta làm gì đây” xong cái mũi nhíu lại như nghe
mùi gì đó, cảm nhận một chút cơ thể, Tiêu Vân cười khổ “đi tắm”

…………………………

Màn hình chuyển một cái, sau khi tắm xong Tiêu Vân nhàn nhã uống trà trong
phòng, huấn luyện dù cần thiết, nhưng lâu lâu thư giãn một chút cũng không vấn
đề gì, dù gì thế giới này mình cũng có thực lực đi ngang. Đang uống trà, bỗng
Tiêu Vân chợt nhớ ra gì đó, đặt chén trà xuống

“cũng nên đến thăm họ một chút a” nói rồi cơ thể Tiêu Vân biến mất trong căn
phòng.

…………………………….

Đây là một vườn thuốc với đủ loại dược thảo, thậm chí có những loại mà khi đưa
ra có thể khiến vô số luyện dược sư điên cuồng, giữa vườn thuốc là một tuyệt
sắc nữ tử, thân mang bạch y, dáng người bốc lửa, làn da trắng như tuyết, đôi
môi đỏ mọng nước, đôi mắt nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó, kết hợp với khuôn
mặt tròn trịa trông rất đáng yêu. Bỗng một dôi tay luồn qua eo của cô gái, đưa
cô gái ôm sát vào lòng mình

“ngươi đến rồi à?” cô gái cũng không quay đầu lại mà rất tự nhiên dựa vào lồng
ngực của người đến. Thấy vậy, Tiêu Vân nhẹ cười hỏi

“Tiên nhi, đang làm gì vậy?”

“đang suy nghĩ một vài thứ, một vài loại độc dược mới, thế nào, ngươi muốn thử
không” nói tới đây trong mắt cô gái lóe ra một sợi hưng phấn. Tiêu Vân một
thân mồ hôi lạnh

“vẫn là thôi đi, ta chưa chán đời như vậy.”

Tuyệt sắc nữ tử trong ngực Tiêu Vân chính là Tiểu Y Tiên, nói đến sự gặp nhau
của hai người cũng rất tình cờ. Lúc ra khỏi ma thú sơn mạch thì Tiêu Vân đi
qua một ngôi làng hoang tàn, đầy người chết, kiểm tra thì phát hiện bị độc
chết, Tiêu Vân gặp Tiểu Y Tiên trong một căn nhà đổ nát, đang co người lại
trong góc. Rất tự nhiên, với nguyên tắc gái đưa tới cửa thì loli cũng tiếp,
Tiêu Vân tốn công tốn sức mới dụ dỗ được một con loli về bên cạnh mình. Nói ra
cũng rất may mắn, nghĩ mình hại chết người thân nên Tiểu Y Tiên tự hận chính
mình, giữa lúc này Tiêu Vân xuất hiện, không sợ độc trên cơ thể của mình, cho
mình chỗ dựa vào, cho mình tu luyện kiểm soát tai ách độc thể, cho mình một
nơi gọi là nhà, Tiểu Y Tiên mới có thể dễ dàng theo Tiêu Vân.

“Đúng, ngươi đến xem Medusa tỷ tỷ một chút, mấy ngày nay vẫn chưa ăn gì.”

“ừm, đã biết” nhẹ nhàng hôn lên má Tiểu Y Tiên, Tiêu Vân bước chân thoát khỏi
vườn thuốc, đi đến một dãy kiến trúc, cước bộ không ngừng, bước thẳng vào một
căn phòng. Ngồi trên giường là một mỹ nữ đang ngẩng ngơ, tóc đỏ như máu, thân
hình đảm bảo có thể làm lang tính của bất cứ tên nào trỗi dậy, đôi mắt long
lanh, con ngươi khép lại như một cặp mắt rắn.

Tiêu Vân bước tới, rất không khách khí nâng lên cằm nữ tử: “ngươi lại đang
nghĩ gì vậy?”

Nữ tử không trả lời, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng quan sát Tiêu Vân, hồi lâu sau
mới lên tiếng “giết ta đi” âm thanh nhẹ nhàng, nghe không ra bất cứ cái gì
tình cảm.

“rất tiếc, bản thiếu gia đối với cơ thể của ngươi có hứng thú, nên nguyện vọng
của ngươi ta không làm được”

Nghe tới đây, nữ tử trở nên kích động, nhào về phía Tiêu Vân, đáng tiếc bị một
sợi dây xích ngay cổ giữ lại: “Ngươi giết ta đi, giết ta đi, ngươi giết hết
thảy tộc nhân của ta, còn để ta lại làm gì? Không phải có hứng thú với cơ thể
ta sao, chiếm lấy thứ ngươi muốn rồi giết ta đi”

Giọng nói từ kích đông trở về nghẹn ngào, bi thương.

Ngoài vườn, Tiểu Y Tiên rất tự nhiên lấy từ trong túi ra hai cục bông, nhét
thẳng vào trong lỗ tai của mình: “thật là, lần nào cũng vậy” nói rồi không
quên lắc đầu thở dài một hơi, tiếp tuc với suy nghĩ.

Trong phòng, Tiêu Vân rất tự nhiên đi đến bên cạnh bàn, cầm một cây roi da
tiếng phía nữ tử.

Trên mặt mang theo biểu tình “ta biết thứ ngươi muốn” kèm theo là một nụ cười
hèn mọn.

Tiếng va chạm giữa roi và thịt, tiếng rên rỉ thống khổ xen lẫn một tia hưng
phấn, tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong phòng. Ngoài vườn, Tiểu Y Tiên rất
tự nhiên như không có việc của mình, đôi mắt vẫn nhíu lại xuy nghĩ xa xăm.

……………………………………….

Tiêu Vân mang theo nụ cười hài lòng bước ra, mặc dù bước cuối cùng vẫn chưa
làm và thân vẫn là xử nam, nhưng Tiêu Vân vẫn rất hài lòng. Không phải sao,
điều giáo một nữ vương trở thành run M, đến ngày hái xuống sẽ không biết là tư
vị gì đây, khà khà.

Còn phá thân xử nam mà, Tiêu Vân đang đợi nhiều một chút rồi phá một thể.

Đang YY thì lại trở ra ngoài vườn, thấy Tiểu Y Tiên còn đứng, Tiêu Vân cười tà
bước lại, rất tự nhiên ôm lấy eo Tiểu Y Tiên, đôi tay quen thuộc lấy đi trở
ngại trên đôi tai nàng.

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng hỏi: “ngươi không được hả?”

“cái gì không được?” Tiêu Vân sửng sốt

“bị yếu sinh lý. Ngươi đối với Medusa tỷ tỷ như vậy nhưng nàng vẫn còn xử nữ.
Nếu ngươi ngại không dám nói ra cũng không sao, ta có vài cách giúp ngươi.”
Giọng nói vẫn nhẹ tựa lông hồng, không quan tâm đến hắc khí tỏa ra từ Tiêu
Vân.

“cô nàng, có tin ta hiện tại làm thịt ngươi?” Tiêu Vân giọng gần như gầm lên.

“có không?” Tiểu Y Tiên nhẹ hỏi, ánh mắt híp lại nhẹ nhàng đánh giá thứ gì đó.
Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy lạnh người, đôi tay không tự chủ che đủng quần, ký
ức trở về một đêm đầy mưa và gió. Hôm ấy Tiêu Vân 16 tuổi, quyết định phá thân
xử nam, nghĩ đến tình cảm với Tiểu Y Tiên là tốt nhất nên quyết định dạ tập.
Ai ngờ chưa làm ăn được gì thì bị Tiểu Y Tiên một đạp nát bi.

Đến khi Tiểu Y Tiên định thần lại thì chỉ nhẹ nhàng một câu nói “đáng đời” rồi
đi qua tìm Medusa đi ngủ.

Tiêu Vân khoc không ra nước mắt, nếu không phải hệ thống còn ở, có khả năng cả
đời không dùng được. Tiêu Vân sẽ tự sát vì chơi ngu mất.

Tiểu Y Tiên cười mà nhìn trong hồi ức Tiêu Vân, tay nhẹ nhàng lấy ra một cái
bình nhỏ. Nhìn đột nhiên xuất hiện bình nhỏ trong tay Tiểu Y Tiên, Tiêu Vân
rớt một thân mồ hôi lạnh

“cái kia…. Ha ha…. Trời hôm nay khá đẹp, ta đi trước” nói rồi biến mất trong
phiến thiên địa này. Chỉ là trong ký ức không tự chủ nỗi lên một cỗ bi thống.


Con Đường Vô Tận - Chương #10